Lão Cha

Chương 12 : Mộ Quân 4

“Ngươi.... Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi...” Triển Mộ Liễu xấu hổ đứng dậy: “Ta, ta đi hỏi xem là ai làm ‘chuyện tốt’ này một chút.....” Triển Hoài Quân đem mình vùi vào trong chăn, đến liếc một cái cũng không thèm nhìn hắn. Triển Mộ Liễu không biết làm sao, hắn mặc dù bình thường tự xưng ma đầu gian ác nhưng thực chất tận xương cốt đều không phải tên đại gian đại ác gì. Hắn đối Triển Hoài Quân mặc dù có ý có dục vọng nhưng chưa bao giờ nghĩ chân chính có được đối phương, không nghĩ tới chỉ trong một đêm đến thành thân cũng hoàn, giường cũng đã lên, nếu hai người có cột trụ tình yêu thì thôi, cố tình cả hai lại là tình huynh đệ.... Triển Mộ Liễu cúi đầu thở dài, đẩy cửa mà ra. Xác nhận cửa đã đóng, Triển Hoài Quân chậm rãi ngồi dậy, trầm mặc nhìn một phòng lạnh lẽo. Hỉ phục cùng chăn hồng rơi tán loạn trên đất, trên bàn ngả nghiêng chén rượu còn đọng, một mảnh hỗn loạn. Triển Hoài Quân chậm rãi xuống giường, tới bên gương đồng, nhìn tới thân thể tràn ngập dấu ấn kích tình, đỏ mặt xoay người trở lại giường, đem thân thể toan đau giấu dưới chăn bông. Triển Mộ Liễu như cuồng phong quét vào phòng Triển Tư Hoàn, mặt xanh mét: “Là ai làm?” Triển Tư Hoàn mỉm cười khẽ buông lỏng tay, hôn trán Tương Mạt ôn nhu nói: “Ngươi ra ngoài trước, ta cùng tân lang có chuyện muốn nói.” Tương Mạt lo lắng nhìn trượng phu, lại nhìn tới Triển Mộ Liễu khí thế mười phần, bất đắc dĩ gật đầu: “Ta đi tìm phụ thân, hai người chậm rãi nói.” Chờ thê tử đi, Triển Tư Hoàn liền mỉm cười: “Ta biết ngươi nhất định muốn tới hỏi chuyện hạ dược, đúng không?” “Đúng.” – Triển Mộ Liễu săc mặt khó coi: “Không nên là cha đi? Hắn trước nói giả kết hôn là được, sao có thể hạ dược được!” “Nói là cha, không bằng nói tất cả mọi người đều có phần.” Triển tư Hoàn khí định thần nhàn nói. Triển Mộ Liễu kinh ngạc trừng lớn mắt: “Ngươi nói gì!? Tất cả mọi người đều có phần?!” “Cũng không thể nói là tất cả mọi người, chỉ có ngươi, gia gia, nãi nãi cùng phụ thân, Tương Mạt không biết.” – Triển Tư Hoàn vẫn thực là thong dong: “Cha một người thì có thể làm nên cái gì? (ta lại dành 1’ bi ai cho anh) Ta nói cho ngươi biết, ngươi cơ hồ có thể là bách độc bất xâm, xuân dược bình thường không làm gì được ngươi, cho nên đề nghị dùng ‘Tú đoàn tụ’ là ta, đem dược thu tới tay là cha, lão tứ lão ngũ phụ trách thu phục phụ thân, làm cho tất thảy đều không có gì bất thường.” Triển Mộ Liễu khiếp sợ lắc đầu. Triển Tư Hoàn nói tiếp: “Bình thường khi phu thê động phòng, đơn giản uống chén rượu giao bôi sẽ đi ngủ, nhưng ngươi tâm tình buồn bực, tất nhiên buồn đau đầu ẩm(= uống rượu tiêu sầu), ta hạ dược không nhiều nên ngươi tuyệt đối không phát hiện, nhưng dược tính trong rượu càng uống nhiều dược tính càng mạnh.... Xem ra ta sự đoán không sai, hiện tại ta bắt đầu bội phục mình thân cơ diệu toán (định việc như thần).” “Tại sao phải làm loại chuyện này?!” – Triển Mộ Liễu thất thanh kêu to: “Chẳng lẽ ngươi cùng lão tứ lão ngũ tin cái chuyện xung hỉ này của cha?” Triển Tư Hoàn ảm đạm cười: “Nhị đệ, ngươi cho rằng tình ý ngươi đối lão tam rõ ràng như vậy chũng ta nhìn không ra?” Triển Mộ Liễu hơi chấn động: “Ngươi nói gì...” “Chúng ta là đang giúp ngươi.” Triển Tư Hoàn nhún vai. “Đừng nói giỡn.” – Triển Mộ Liễu gầm nhẹ, một quyền đánh vào tường: “Ta thừa nhận ta đối hắn hữu tình, cũng muốn hắn, nhưng là không dùng loại phương pháp này! Các ngươi vì sao không nghĩ hắn nếu biết sẽ hận ta ra sao! Từ sáng nay hắn đã không thèm nhìn ta một cái! Các ngươi vì sao không suy nghĩ, lấy cá tính của ta sao lại trù trừ không làm từ trước? Bởi vì ta không muốn tổn thương hắn! Đây là loạn luân a! Là loạn luân! Hoài Quân cẩn thủ lễ giáo, hiện làm ra cái loại chuyện này, các ngươi làm sao cho hắn sống sót!? Giúp ta? Đúng ra là bức tử hai chúng ta a!?” “Bình tĩnh một chút Mộ Liễu.” – Triển Tư Hoàn hạ mắt cười: “Quan tâm dễ loạn, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, lời này dùng để hình dung ngươi thật không sai.” Triển Mộ Liễu hít sâu ép buộc mình bình tĩnh: “Ngươi là nói còn có nội tình?” “Nhị đệ, ta hiện tại so với lúc trước càng xác định ngươi quả nhiên là hài tử của Y tiên.” – Triển Tư Hoàn vỗ tay cười to: “Bình tĩnh một chút, ngươi từ đầu ngẫm lại, có cái gì không thích hợp?” “Từ đầu?” Triển Mộ Liễu nhíu mi, bắt đầu ngẫm lại -------- “Cha cùng phụ thân từ tái ngoại trở về, bỗng nhiên nói cái gì Triển gia đại họa lâm đầu cần xung hỉ, chẳng lẽ từ đó liền không thích hợp? Nhưng cha luôn nói gió là mưa, tuy rằng phụ thân khuyên vô dụng nhưng hắn ngẫu nhiên kiên trì cũng không lạ....” “Rồi mới?” Triển Tư Hoàn mỉm cười hỏi. “Ta giỡn là cùng Hoài Quân kết hôn, Hoài Quân đáp ứng....” – Triển Mộ Liễu sắc mặt hơi trắng bệch: “Hắn đáp ứng quả thật kỳ quái, chính là này lại xảy ra chuyện gì? Hắn biết đó là vui đùa, hắn tuy rằng nghiêm túc nhưng ngẫu nhiên phụ họa ta vui đùa cũng làm sao....” “Rồi mới?” – Triển Tư Hoàn lại cười cười – “Ta giúp ngươi nói luôn, rồi sau đó cha thế nhưng lại đáp ứng hôn sự chẳng biết tại sao này, cha tuy rằng thiếu đứng đắn nhưng cũng không có khác người tới mức đồng ý cho hài tử của mình thành thân với nhau, mà trong đó lại có một cái nổi tiếng quân tử Triển Hoài Quân, phải không?” Đáp án miêu tả sinh động, Triển Mộ Liễu chấn động nột nột nói: “Cha nhốt chúng ta một tháng, Hoài Quân ý đồ xông trận mấy lần, ta do dự không hề động.... Rồi chúng ta kết hôn....... Tối qua là đêm động phòng, cùng trúng xuân dược, cho nên có phu thê chi lễ....” Triển Tư Hoàn chống cằm cười: “Lấy cá tính Hoài Quân, sáng nay thức dậy nên tự sát, mặc kệ làm sao hắn chính là cùng thân ca ca lên giường -------- ác, kỳ thật từ lúc bị nhốt hắn nên tự sát, tái nói tới trước, kỳ thật từ khi cha quyết định hôn sự này tới nay cho dù Hoài Quân có làm sao cũng không có khả năng đáp ứng hôn sự tẫn hủy thanh danh này, mà nếu hắn kiên trì không đồng ý cha há có thể bắt buộc hắn?” “Ngươi là nói ------- “ Triển Mộ Liễu khẽ lắc đầu, thần tình không dám tin. “Vừa nãy ta nói không biết chuyện có ai? Ta tính một chút a...” Triển Tư Hoàn giả ý suy tư: “Ngươi, gia gia, nãi nãi, phụ thân, Tương Mạt... Ta có tính thiếu sao? Hẳn là không có.” Triển Mộ Liễu thở sâu, cười gượng: “Không phải đâu? Ngươi là nói, Hoài Quân là biết?” “Ta không chỉ là biết.” – Cửa phòng bị đẩy ra, Triển Hoài Quân một thân hồng sam chậm rãi bước vào, theo sau là song sinh đang cười hì hì. Triển Mộ Liễu sợ tới mức không dám hé răng. “Không chỉ là biết!” – Song sinh bá vai nhau nói: “Hài tử của nữ ma đầu quả nhiên cũng là ma đầu! Nhị ca, người chỉ đạo chính là tam ca a!” Triển Mộ Liễu nhẹ hút ngụm lãnh khí, nhìn vẻ mặt bình thản Triển Hoài Quân: “Tại sao...? Ta nghĩ đến ------ “ “Ngươi cho là?” – Triển hoài Quân ảm đạm cười: “Ngươi cho là Bạch mai quân tử Triển Hoài Quân chưa cùng ca ca tác phong tà phái tuyệt giao là bởi vì chúng ta là huynh đệ; ngươi cho rằng chúng ta phân biệt hắc bạch lưỡng sư mà vẫn thường xuyên gặp nhau là vì ta nhớ tình huynh đệ; ngươi cho rằng mỗi đêm cùng ta ngủ chung giường, trộm ôm ta hôn ta, ta sẽ không có cảm giác; ngươi cho là ánh mắt thâm tình của ngươi ngẫu nhiên lộ vẻ bi thương ai nhìn cũng thấy mà ta lại như mù; ngươi nghĩ rằng ta dung túng ngươi bám ta tuyệt không có khả năng vì ta đối ngươi có chuyện?” Triển Mộ Liễu ôm trán, đến bên ghế dựa ngồi xuống: “Điều này sao có thể.... Ta là mộng xuân chưa tỉnh đi....” Triển Hoài Quân lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: “Mộ Liễu, ta không muốn kết hôn ai có thể bức ta? Ngươi ngoài mặt không chuyện xấu nào không làm, nhưng trong xương cốt lại là chính nhân quân tử, ta vài lần nghĩ muốn dẫn ngươi thổ lộ, ngươi lại thủy chung không muốn, trì độn ngu ngơ, ta nghĩ trước nghĩ sau cho dù ta thật sự ngả bài với ngươi ngươi cũng sẽ cho rằng là ta thương hại ngươi, thực phiền não. Chính là vừa vặn lão cha viết thư cho ta, thuận miệng nói ra đêm Trung thu muốn xung hỉ, ta liền thuận lý thành chương, một chiêu bức hôn này chính là ta nguyện ý gả cho ngươi, chính là tại đêm động phòng ngươi lại không biết nắm lấy!” “Cho nên ‘Túy đoàn tụ’.....” Triển Mộ Liễu nhìn về phía đại ca. “Đương nhiên là Hoài Quân chính mình hạ.” – Triển Tư Hoàn mỉm cười nhún vai – “Sau Trung thu hắn cùng chúng ta thảo luận, mọi người đều bó tay với sự trì độn của ngươi, nói lại lần nữa, chủ mưu là Hoài Quân, lấy dược là cha, lão tứ lão ngũ hỗ trợ, bất quá cho ngươi trúng xuân dược là kế hoạch dự trù, ai kêu ngươi thế nhưng tính toán cùng Hoài Quân hữu danh vô thực...” “Nhị ca!” – Song sinh cùng thở dài, người trước lắc đầu: “Ta đời này chưa từng thấy qua chính nhân quân tử nào thực ra chính là giang hồ bại hoại!” – Người sau ngắm Triển Hoài Quân tiếp lời: “Cũng chưa từng gặp qua bại hoại giang hồ nào lại thực chất là quân tử chân chính!” Triển Hoài Quân bình tĩnh nói: “Hắn từ nhỏ bám lấy ta, không cho ta liếc mắt nhìn người khác, đeo ta, đau ta, thương ta, sủng ta, ta cũng không có biện pháp, cuối cùng cũng chỉ có thể động tình với hắn, na ai biết hắn cố kỵ tới trình độ này, khiến ta vô pháp không thể không dùng đến thủ đoạn mà ta khinh thường này!” Triển Mộ Liễu cười khổ: “Hiện ta nên cao hứng hay nên nổi giận?” “Ngươi thương ta, ta cũng đồng dạng thương ngươi, ngươi giận cái gì?” Triển Hoài Quân không hờn giận nhìn hắn: “Nên giận cũng là ta, đồ đầu gỗ!” Triển Niệm Linh che miệng cười: “Nhị ca, ngươi hiện tốt nhất đối tam ca chịu trách nhiệm!” – Triển Niệm Hoa tiếp lời: “Hắn là hài tử của Quân Vô Ưu a, tâm kế đừa giỡn của hài tử nữ ma đầu không nên coi thường, xem ra nhà chúng ta lại nhiều thêm một  thê nghiêm ha ha!” (cười đi rồi đến lượt hai đứa khóc là vừa!) “Nhiều?!” Triển Tư Hoàn chọn mi – “Các ngươi là đang nói cha hay là ta?” “Đương nhiên không phải đại ca anh minh thần võ rồi!” Song sinh thức thời cùng xua tay. “Cho nên chúng ta chính là lưỡng tình tương duyệt? Thiên a....” – Triển Mộ Liễu xoa xoa huyệt thái dương: “Nhưng Hoài Quân, chúng ta là huynh đệ, ta nghĩ ngươi rất để ý vâbn đề này.” “Ta để ý a, chính là để ý thì đã làm sao?” –Triển Hoài Quân thấp thở dài: “Được rồi, ngươi nếu để ý vậy ngươi bỏ ta, chúng ta làm như không biết chuyện này tiếp tục sống.” “Từ từ!” – Triển Mộ LIễu sợ tới mức đứng dậy, bước qua cầm chặt hai tay hắn: “Ta một chút cũng không ngại --------- được rồi, là có để ý một chút, chính là nếu ngươi cũng có tâm tình giống ta, ta, ta cao hứng còn không kịp....” Song sinh châu đầu ghé tai nói: “Tam ca chiêu lấy lùi vi tiến này thực cao minh....” Triển Tư Hoàn đánh cái xem thường: “Thực lực kém nhau quyết chiến có đủ nhàm chán, hoàn hảo nhìn tới tiểu nhân nổi danh giang hồ bị dọa ngốc tới cái dạng này, không uổng công ta nhẫn cười đến đơ mặt.” Triển Mộ Liễu đang ở trong mộng ngu ngơ nửa ngày, nhìn tới đại ca vẻ mặt nhàm chán cùng hai đệ đệ cười đến đáng khinh, còn có ‘kiều thê’ vẻ mặt trang nghiêm chính trực quân tử, cuối cùng hư thoát thân mình ôm lấy Triển Hoài quân nói: “Ta mặc kệ, nếu đây là mộng sẽ không tất tỉnh, nếu không là mộng thật đa tạ ông trời!” “Ngu ngốc!” – Triển Hoài Quân thở dài, sờ đầu tam ca nhà mình: “Vậy ngươi còn muốn hưu ta?” “ta không cần!” – Triển Mộ Liễu đem hắn ôm chặt hơn: “Nếu ngươi không thèm để ý ánh mắt võ lâm, ta đương nhiên có thể, hơn nữa ta vốn chẳng thèm để ý, ta chỉ sợ ngươi để ý!” Triển Tư Hoàn cười nói: “Các ngươi yên tâm, ít nhất cha đứng về phía các ngươi, phụ thân lại rất thương các ngươi, trong nhà không thành vấn đề, không cần an nội, bình ngoại là tốt rồi.” Triển Mộ Liễu do dự hỏi: “Đại ca không thấy chúng ta kỳ quái?” “Vừa mới bắt đầu đương nhiên có, bất quá dù sao các ngươi cũng không sinh đứa nhỏ, so với để các ngươi thống khổ đơn giản để các ngươi tới với nhau, bên ngoài cứ để cha lo, dù sao ác danh của hắn không kém các ngươi.” – Triển Tư Hoàn mỉm cười: “Ta không thấy các ngươi ghê tởm, vô luận thế nào các ngươi đều là đệ đệ của ta!” Triển Mộ Liễu cùng Triển Hoài Quân đều có chút động dung, sau một lúc lâu đồng thanh nói: “Đa tạ đại ca!” “Còn bọn ta?!” Song sinh đồng thanh kháng nghị. “Các ngươi mau tìm cô nương về làm dâu Triển gia, đừng để cha nuôi cái ý sinh đứa nhỏ trong đầu!” – Triển Tư Hoàn cười xua xua tay: “Tốt lắm, việc này dừng ở đây, vợ chòng son các ngươi cũng mau về phòng đi. Các ngươi còn một đêm đọng phòng chưa hoàn, nháo đến thế này vạch rõ ngọn nguồn, sớm thẳng thắn một chút không phải là không có việc gì sao?” Triển Niệm Linh lẩm bẩm: “Sớm thẳng thắn với nhau thì hiện kết hôn là hai người bọn ta.” Triển Niệm Hoa gật đầu: “Cho nên lúc này thực thích hợp, tới sớm không bằng tới kịp.” Triển Hoài Quân lắc đầu nói: “Chúng ta đây làm trả lại cho các ngươi làm mộc che?” Triển Niệm Linh cười: “Được rồi! Vậy cùng làm, ai sợ ai a!” “Đi thôi, chúng ta về phòng trước.” – Triển Mộ Liễu nhẹ nhàng cầm tay Triển Hoài Quân: “Đại ca nói đúng, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện.” Triển Hoài Quân ảm đạm cười, gật đầu.