Lão Bản
Chương 12
Thứ sáu, giữa trưa lớp học kết thúc, tôi vội vàng thu thập sách vở chạy về nhà, hảo hưng phấn, lão bản buổi sáng đưa tôi tới trường học còn đặc biệt dặn dò, hết giờ học đừng lưu lại, muốn tôi mau trở về ăn cơm tắm rửa, chuẩn bị tốt là có thể xuất phát đi hướng bán đảo Hằng Xuân.
Bất quá sự tình luôn không như nguyện, còn chưa có bước ra khỏi lớp học quần áo đã bị người từ phía sau bắt lấy, làm hại hai tay tôi trên không trung loạn đánh, một cước mới vừa bước ra lại giẫm không tới, tư thế buồn cười cực kỳ.
Hội như vậy thô lỗ ngang ngược bắt lấy tôi, chỉ có một người là Đại Nhất; nếu là lão bản, y sẽ trực tiếp từ phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, trước đem lực đạo vọt tới trước của tôi làm cho tiêu tán, sau đó sẽ kéo tôi vào lòng, dùng đôi môi ẩm ướt nhiệt nóng loạn gặm loạn hút……
Lại lạc đề rồi, thật có lỗi, nói về chuyện bị Đại Nhất nhanh chóng giữ trụ mình,sau khi tôi phẫn nộ hướng bắp chân hắn đá qua, mới tức giận nói: “Làm gì thế!”
“Gần đây vừa hết khóa là cậu bỏ chạy không thấy thân ảnh đâu, muốn tìm cậu hữu nghị cũng tìm không thấy, sao vậy, còn không có cùng bạn gái chia tay a!” Đại Nhất đứng một chân, khoa trương dùng chân còn lại cọ xát vào địa phương ấy của tôi.
“Tôi cái gì hữu nghị cũng không muốn tham gia, cậu tìm người khác đi, còn có…” Tôi nửa sinh khí nửa đắc ý nói: “Tôi cùng người yêu cảm tình rất tốt ni, đừng loạn nguyền rủa phá hoại!”
“Hừ, xem ra tình cảm vẫn còn kiên cố ───” Đại Nhất vẻ mặt cư nhiên lại hậm hực như vậy, xem cái bộ dáng hảo thất vọng, uy, bằng hữu như thế này là làm sao?
“Thạch thụy, đừng thần bí như vậy, đem bạn gái đến đấy nhượng cho tôi nhận thức đi…”
Hắn vẫn tiếp tục dùng tầm vóc đủ để so sánh với đội viên đội bóng bầu dục trong trường chận ngang cửa, không cho tôi chạy trốn, xem ra tâm tình bát quái của hắn một chút cũng không thua David.
“Mơ tưởng!” Tôi một bộ kiên trì không đồng ý để hắn không đạt được ý nguyện.
Đại Nhất đối bên trái tôi hết nhìn, lại xem, lấy tay chỉ vào cằm tôi, lại hỏi: “Đúng rồi, hôm qua tôi đi qua chỗ ở cậu tìm cậu, chủ nhà lại nói cậu chuyển nhà rồi, sao xem tôi như người ngoài vậy, cũng không thông tri một chút, tôi khả dĩ có thể mượn chiếc xe giúp cậu dọn hành lý mà!”
Đúng rồi, tôi cũng đã quên thông tri Đại Nhất việc dọn nhà rồi, hoá ra, tôi cũng không phải cái kiểu mẫu tốt đẹp coi trọng tình bằng hữu gì.
“Đối, thực xin lỗi, mấy ngày nay vội vàng liền quên nói cho cậu biết. Lão bản trong nhà có thừa phòng trống, liền miễn phí nhượng tôi vào ngụ… Cũng là y giúp tôi dọn nhà.” Ở trước mặt Đại Nhất nhắc tới lão bản, tôi cư nhiên có chút không được tự nhiên.
“Như vậy a…” Đại Nhất cười hì hì nói: “Không thu tiền phòng? Thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng cậu đã muốn cùng bạn gái chung sống rồi…”
Lời này thật làm cho tôi sợ hãi, không dám đáp lời. Này Đại Nhất hảo tráng tráng tứ chi phát triển trực giác sao tinh như vậy? Tôi đích thật là cùng lão bản chung sống, cũng chỉ kém không thể trước mặt mọi người thừa nhận y chính là người yêu tối thân mật của mình thôi.
May mắn, Đại Nhất nghe được tôi không phải cùng bạn gái chung sống, có chút thất vọng, đối đề tài này cũng không tái cảm thấy hứng thú, vòng vo một hồi hắn lại hỏi:
“… Gần đây lão bản cũng rất kỳ quái, cửa tiệm cũng đóng nửa tháng rồi, có chuyện gì vậy? Hai người có phải hay không có chuyện gì giấu diếm tôi?”
“Không… Không có a…” Nguy rồi, nói dối không là sở trường của tôi, nên làm sao để lừa gạt Đại Nhất đây? Người này cùng tôi bản tính gần giống nhau, sự tình lớn nhỏ đều mơ hồ, nhưng ở vài điểm nào đó lại đặc biệt vô cùng nhanh trí, tôi chỉ biết kiến chiêu sách chiêu mà ấp úng: “Lão bản chính y nói… Muốn đem cửa tiệm thu hồi…”
Đại Nhất hai mắt trừng to giống như chuông đồng: “A, sao có thể như vậy? Tôi siêu thích ăn mì thịt bò của y a!”
“Lão bản y… Y bị một cuộc khủng hoảng ở tuổi trung niên* quấy rối rồi! Cho nên y… Tâm tình không tốt, không muốn mở cửa tiệm nữa.” Tôi thuận miệng loạn nói, dù sao cũng không cần chịu trách nhiệm.
*: khủng hoảng tuổi trung niên: ý em nó là nói anh có bệnh mà người trung niên thường gặp =.=!
Kỳ thực, lão bản không có mở cửa tiệm nguyên nhân thực rất đơn giản, chính là ── y là một đại thùng dấm! Lấy lý do cá nhân hay ghen ghét đố kị làm cớ, hại tôi ít đi một số tiền thu nhập khi làm công, khóc không ra nước mắt, thật sự là…Tối khốn khổ nhất là tôi có được hay không!
Đại Nhất hãy còn trầm ngâm buồn bực, trong miệng lẩm bẩm niệm: “… Khủng hoảng tuổi trung niên? Lão bản không quá giống người như thế a…”
Lão bản, em thực xin lỗi anh, phá hủy hình tượng của anh không nói, còn cho anh bị người như Đại Nhất hiểu lầm mình là một con hổ giấy, hôm nào có thời gian em nhất định sẽ bồi thường cho anh.
“Đại Nhất, tôi cùng lão bản hẹn buổi chiều muốn đi Khẩn Đinh cắm trại, y còn chờ tôi xuất phát ni! Đi trước, bye!” Nói xong, tôi liền phát huy năng lực như hiệp khách che mặt trong truyện tranh dùng tốc độ ánh sáng, theo từ khe hở dưới nách hắn chui đi ra, xem, đây là chỗ tốt của người có vóc dáng mảnh khảnh, khó trách lão bản nói với tôi không cần hâm mộ người khác, muốn tôi đối với chính mình thật tự tin.
Bất quá nếu như lời lão bản nói, chỉ cần một quyền là có thể đem Đại Nhất K•O, dễ dàng đi ra ngoài, lúc ấy cần gì dùng tới ưu thế dáng người? Nghĩ vậy tôi lại không dám đắc chí rồi.
“Thạch thụy, Thạch thụy, đợi một chút…”
Đại Nhất còn đang ở phía sau kêu la ── sao vậy, thẩm vấn đến nghiện rồi sao? Đáng tiếc tôi không đếm xỉa tới cậu, lão bản còn ở ngoài bãi đỗ xe, tôi không nỡ làm cho y chờ lâu.
Chạy xuống lầu, băng qua vườn trường hướng bãi đỗ xe phía bên trái, chiếc xe Mazda hắc sắc của lão bản vẫn chưa tắt máy, đứng ở bên cạnh đường cái vắng vẻ chờ tôi, tôi nhanh như chớp ngồi vào ghế trước, vừa thở dốc vừa nghe lão bản lo lắng hỏi:
“Hôm nay… Dường như trì hoãn tương đối lâu?”
Liếc mắt nhìn y. Hừ, nghi ngờ mình cùng nữ đồng học nói chuyện phiếm tán dóc vớ vẩn thì minh bạch mà hỏi nha! Cố ý nói cạnh nói khoé như vậy, sợ mình lại giễu cợt y thích ăn dấm có phải hay không?
“Bị Đại Nhất ngăn lại hạch hỏi, hảo phiền!” Ngẫm lại chính mình cũng cười rộ lên: “Hắn đã biết em trở thành khách ngụ tại nhà anh rồi, còn hỏi anh tại sao không mở cửa tiệm buôn bán…”
Lão bản bật đèn xi nhan, lái xe hướng đường về nhà, nghe tôi vừa nói như thế, trên mặt quả nhiên nhẹ nhõm, liền tiếp theo lời của tôi tán gẫu thêm.
“A, vậy em trả lời Đại Nhất như thế nào?”
“Em nói người nào đó là một con quỷ lòng dạ hẹp hòi, vì không muốn tình nhân xuất đầu lộ diện, nên nghĩ đến việc đóng cửa tiệm vĩnh viễn để có thể một đời nhàn nhã…” Tôi vừa nói vừa cười xem xét y.
“Em thực như vậy nói với hắn?” Lão bản cũng bị tôi đùa nở nụ cười.
“Đương, nhiên, không, có, khả, năng! Thực nói như vậy, hắn chẳng phải sẽ biết em là bạn trai anh rồi sao?”
“Hắn sớm muộn cũng sẽ biết…” Lão bản giả vờ thoải mái nói, bất quá ngữ điệu lại rõ ràng phân thành hai mức độ, tôi nghe ra, đây là khẩu khí đặc biệt khi nội tâm y có muộn phiền hoặc là tính toán âm mưu gì đó mới phát ra.
Tôi trầm mặc một hồi, mới mở miệng hỏi y: “Anh… Anh là muốn bỏ em sao?”
“… Thụy thụy, đừng quá đa tâm, anh biết loại sự tình này nếu như công khai trước mặt gia đình cùng bằng hữu, em sẽ thừa nhận nhiều chỉ trích cùng xa lánh… Cho nên anh không bắt buộc em đem anh ra đặt cược, hết thảy thuận theo tự nhiên đi…”
“Đây không phải là phải ủy khuất anh làm nhân tình của em rồi?” Tôi cau mày, nghĩ: “Vẫn là phải cho anh một cái danh phận mới được, nếu không tương lai anh oán em bạc tình bạc nghĩa thì phải làm sao mà lo liệu?”
“Nhân tình?” Lão bản khuôn mặt lại tái rồi, có lẽ là do khái niệm địa vị của y trong lòng tôi. Bất quá, y lại một lần nữa phấn chấn, thời gian thần kinh y phản xạ cũng như năng lực ứng biến đều rất nhanh, năm giây mà thôi, kia khuôn mặt lãnh khốc cực độ lại nở nụ cười xấu xa.
“Cho nên nói, chúng ta mau nhanh đến nước ngoài đăng kí kết hôn, như vậy là danh chính ngôn thuận, sẽ không có vấn đề nhân tình, tình nhân nữa rồi.”
Tha một vòng lớn như vậy, nguyên lai vẫn là muốn đem mình buộc tại bên người ── không việc gì, đạo cao một thước, ma cao một trượng, xem tôi làm sao đem bóng cao su đá trở về.
“Lão bản, công tác thử việc đều có ba tháng thời gian, anh cũng cấp cho một cái ba tháng thử hôn kỳ đi! Nếu không chờ tình yêu cuồng nhiệt qua đi mới phát hiện hai bên không thích hợp, không phải phiền toái rồi?”
“Sao vậy, em đã muốn dùng thử gần một tháng rồi, còn không hài lòng a?” Xe vừa vặn chạy đến dưới lầu nhà lão bản, y dù bận vẫn ung dung hảo dừng xe, mới quay đầu hỏi tôi.
Kỳ quái, không khí bốn phía đột nhiên trở nên lạnh rồi, không phải điều hòa trong xe lão bản tắt rồi sao? Sao da gà của tôi lại một viên một viên toát ra vậy? Cẩn thận nhìn chăm chú nam nhân bên cạnh, quả nhiên, thiên địch lại xuất hiện rồi, lão bản bắt đầu hiện ra ánh mắt độc xà nhìn chăm chú tôi đây tiểu ếch nhái, thảm, y sẽ không muốn làm một màn đem mình cấp ăn đi?
“Như thế nói đến, còn lại hai tháng anh càng phải thêm ra sức a? Anh cũng không muốn nghe đến em dùng lý do hành sự bất lực để từ hôn…” Y thân thể hướng về phía tôi dựa vào, hăm he xắn tay áo lên, kiểu dáng nóng lòng muốn thử.
“Không cần rồi, lão bản…Trước mắt em đối với biểu hiện của anh đều thực vừa lòng…” Tôi cứng ngắc cười một tiếng, tranh thủ thời gian đẩy mở cửa xe chạy ra, giành lên lầu trước tiên.
Nghe tiếng bước chân ổn định không nhanh không chậm của lão bản đi theo phía sau, tôi dùng hết dùng hết khí lực nhằm phía bàn ăn, ba món ăn một món canh đều dọn sẵn rồi, đều là món mình thích ăn.
Nhìn y thong dong đóng cửa, một bộ vẻ mặt nghĩ muốn gặm người, làm sao lo liệu đây? Đúng rồi, giả bộ đáng thương, chiêu này đối lão bản hữu hiệu nhất, đừng nhìn y như vậy tính nết kiên cường, chỉ cần tôi đáng thương hề hề nhìn y, hoặc là mềm giọng ấm áp nũng nịu, đùa giỡn chơi xấu, mặc kệ có cái gì lửa giận, dục hỏa, Phích Lịch Hỏa, đại khái đều có thể lập tức bị dập tắt.
“Lão bản, bụng em thật đói, đói đến phẳng lì rồi…” Khuôn mặt khổ sở xoa bóp bụng, xướng ra lời lẽ câu nhân.
Lão bản đang muốn đi lên cắn người vừa nhìn thấy tôi bộ dáng sầu mi khổ kiểm, không chút do dự lập tức vòng một khúc cong, chạy vào phòng bếp đem cơm trắng nóng hầm hập thơm ngào ngạt cầm ra.
Ha ha, nếu có vợ như thế, chồng còn cầu cái gì?
________________________________________
Hằng Xuân là một trấn của huyện Bình Đông, tỉnh Đài Loan, Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan). Trấn nằm trên bán đảo cùng tên và là địa phương cực nam của đảo Đài Loan. Năm 1982, vườn quốc gia Khẩn Đinh, vườn quốc gia đầu tiên của Đài Loan được thành lập trên địa bàn trấn. Hằng Xuân có diện tích 136,7630 km², dân số vào tháng 8 năm 2011 là 30.888 người thuộc 10.842 hộ gia đình, mật độ cư trú đạt 225,9 người/km² (nguồn wikipedia)
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
12 chương