Lão bá tu tiên

Chương 15 : Khúc gỗ!

Một canh giờ trôi qua, lúc này mới thấy Huỳnh Thanh Chí cả người lấm lem bùn đất bước vào,trên tay của hắn còn mang theo một khúc củi mục nát dài 20 tấc. -cái hộp gỗ này là bảo vật tiên nhân truyền lại, hôm nay tặng cho Đường đại Thiện nhân, ngài nhất định giữ cẩn thận. Huỳnh Thanh Chí tim không nhảy , mắt không chớp nói dối Tuấn Hùng, cái gì bảo vật tiên nhân đều là hắn nghĩ ra lừa lão Đường. Với lại nó có thật là bảo vật tiên nhân thì cả đời này hắn cũng không mở được, không sài được thì cho người khác đổi tiền về chữa bệnh cho mẹ còn hơn. Đổi tiền không bằng tìm người lang y chữa bệnh, vì vậy hắn mới đi lên tìm Đường Thiên Nhị thử vận may của mình. -con mẹ nó, cái này là bảo vật tiên nhân sao? Tuấn Hùng nhìn khúc củi mục không một khe hở trên tay thiếu niên, nghĩ thầm trong lòng. Hộp gỗ trong lời nói của thiếu niên nhưng không phải là một cái hộp gỗ! bề ngoài của nó khi người ta nhìn vào vẫn là khúc gỗ mục được người ta cắt ra mà thành hình chữ nhật. Khúc gỗ dài hai mươi tấc, ngang mười tấc,toàn thân nó không có một khe hở lộ ra, chỉ là khúc gỗ bình thường quá đổi bình thường được người thợ mài dũa vuông vắn . Thậm chí chẳng có gì quý báu gọi là bảo vật tiên nhân. -tiểu hữu! Cậu có đang lừa ta không đấy, lừa thì lấy cái gì đó chân thật một chút, chứ lấy một khúc củi mục ra trêu ta có đáng không? Tuấn Hùng khá là nổi giận , nhưng vẫn phải nhịn xuống cục tức, nói năng từ tốn với thiếu niên. -tiểu tử sao dám lừa ngài!khúc gỗ này... Không phải, hộp gỗ này là bảo vật mà ông ngoại cháu rất là quý trọng, lúc ông mất từng nói đây là bảo vật tiên nhân để lại, bảo cháu giữ gìn cẩn thận nó. Bởi vậy cháu mới chôn nó xuống phía sau vườn, sợ mất. Ngài không tin có thể thử nghiệm nó, dùng dao chặt, đốt lửa... nó đều không có sứt mẻ a. Huỳnh Thanh Chí vội giải thích, xong còn thêm vào một câu : -cái này không tặng ngài, thì cháu cũng tính đem lên trong thành thị bán, với kim thương không mẻ, Băng hoả khó xâm của nó thì chắc là có nhiều người muốn mua lắm ! . -ta không quan trọng cái này là thứ gì , giúp người thì không cần báo đáp, vừa rồi chỉ là buột miệng hỏi cho vui. Bệnh của mẹ ngươi đã có thuốc, nay ta cũng trở về. À nhớ gói thuốc kia pha với nước lã ngày 2 lần cho mẹ ngươi uống. Tuấn Hùng nhận lấy khúc gỗ mục, giả bộ nói những lời từ tốn rồi đi ra ngoài xe ngựa, thật ra hắn lúc này muốn rời khỏi nơi đây thật nhanh , đỡ phải mất thời gian của hắn, tu tiên chưa có tu kìa. Hắn nghĩ hôm nay mình đi xem như một chuyến thật sự công cốc , tiền mất, công sức bỏ ra coi như không. Mà suy nghĩ lại, hắn hôm nay xem như đã làm một chuyện tốt, về sau sẽ gặp tốt báo . Nghĩ vậy Tuấn Hùng thoải mái hơn bước lên xe về Đường gia. Huỳnh Thanh Chí đứng tại trong ngôi nhà của mình, nhìn theo xe ngựa rời đi mà tự nói : -nó đúng chỉ là khúc gỗ nhưng rất thần kỳ a, những điều ta nói tất cả là sự thật, chỉ có đều nó không phải là chiếc hộp thôi. Gương mặt non nớt nhưng mang theo già dặn của Huỳnh Thanh Chí hiện nên vẻ mỉm cười, sau đó bước vào trong nhà. Với 200 đồng tiền hắn và mẹ có thể dư dả sống mười năm. ... Trời vào chiều, Tuấn Hùng buồn bực ngồi xe ngựa về tới Đường gia, không có tâm trạng làm gì hắn bèn về gian phòng của mình nghỉ ngơi. Vừa mới đóng cửa, Tuấn Hùng chợt nổi lên tính tò mò , muốn thử nghiệm xem khúc gỗ kia có phải như lời thiếu niên nói hay không , mặc dù biết mình đã bị thiếu niên lừa nhưng hắn vẫn phải thử một phen. Ý định đã quyết , hắn liền lấy con dao sắc thuốc và một ngọn đèn dầu,sau đó đặt khúc gỗ lên chiếc bàn. Đầu tiên lấy con dao sắc thuốc của mình ra, giơ lên cao, hai tay nắm chặt cán dùng sức chém thật mạnh xuống . Không một tiếng động! Con dao vừa chạm phải khúc gỗ, giống như chém vào thứ gì đó dẻo co giãn, không một sức mẻ, con dao bị bắn ngược lại. -con mẹ nó, phải không vậy? Thiệt là kim thương không mẻ! -bảo vật, đúng là bảo vật rồi. Tiếp đó hắn thử đốt với lửa cũng không thấy nó biến dạng, thậm chí vết đen do lửa tạo thành cũng không có trên mặt khúc gỗ. Loay hoay một hồi, hắn mới nghĩ đây có khi chỉ là vật liệu để luyện khí tầm thường trong tu chân giới, thường được nhắc đến trong những cuốn tiểu thuyết mà mình từng đọc ở kiếp trước. Bất quá đó chỉ là những quyển sách mạng ảo tưởng, còn hiện thực có thể khác. "Có thể cái này cũng là một bảo vật thật sự cũng nên! " Suy đoán quá nhiều làm hắn rối não, hắn nghĩ mình nên thử nhận chủ nó trước , trong tiểu thuyết không phải nói bảo vật nhận chủ đó sao. Đúng lúc đó, két một tiếng, cửa phòng bị mở ra, bước vào là Phạm Băng băng con dâu của hắn. Từ khi nếm mùi hoan ái thư sướng của Tuấn Hùng mang lại, nàng cả ngày đòi muốn, làm lão già Tuấn Hùng gần như kiệt sức, không chịu nổi với sự vắt sữa như vắt một chiếc khăn của nàng. -cha! Người đang làm gì vậy, thiếp ở dưới lại ngứa rồi. Phạm Băng băng kiều mị tận xương thốt ra một tiếng thánh thót, nàng uyển chuyển thân thể nép vào vai Tuấn Hùng, dùng bộ ngực no đủ của mình cạ cạ lên lưng của hắn, thổi nhẹ vào vành tai Tuấn Hùng. -đợi một lúc, ta đang bận việc. Phạm Băng băng mặc kệ lời của hắn, nàng dùng bàn tay nhỏ của mình bắt đầu mò xuống bộ hạ của Tuấn Hùng, một tay khác mò tới trước lồng ngực luồng vào bên trong lớp áo của cha chồng, xoa xoa. Từ ngày khuất phục dưới khố của Tuấn Hùng, nàng đã trở thành một dâm nữ hoàn chỉnh, bị hắn dùng đủ loại tư thế chơi, khiến nàng không thể nào cưỡng nổi. Tay nhỏ luồng vào quần của Tuấn Hùng, bắt được côn thịt mềm nhũn vẫn còn chưa có cương cứng của cha chồng, Phạm Băng băng bắt đầu giúp nó lớn lên, nàng dùng ngón trỏ miết nhẹ nơi đầu rùa tạo sự kích thích cho nó, bốn ngón còn lại siết chặt chà sát lên xuống nhẹ nhàng. Dần dần côn thịt dưới sự kích thích bắt đầu dài ra và to hơn.