Đoạn Thành Vinh khẽ thở dài. Thế sự vô thường, đến cuối cùng lại là nói chuyện với nhau qua tấm kính ngăn phòng giam. Liệu có phải nực cười quá không? Phấn đấu mãi, tranh đoạt mãi rồi cũng là tay trắng. Ông ta nở nụ cười nhợt nhạt, chua chát nói. - Chú vẫn ổn, cũng gọi là miễn cưỡng tiếp tục sống được. Còn con, nghe nói con chuẩn bị kết hôn với Trình Nhất Nam rồi? - Phải, sắp kết hôn. Đó là chuyện đáng vui mà, chú thấy có phải không? - Đúng là đáng vui. Chắc bây giờ con đang rất hạnh phúc? Cô trầm ngâm, định nghĩa thế nào là hạnh phúc bây giờ? Nếu không phải xảy ra thảm cảnh kia, có phải cô đã có một hạnh phúc trọn vẹn hơn với ba mẹ, với người cô yêu hay không? Tuy rằng anh rất yêu cô, nhưng tình cảm nam nữ và tình thân là hai thứ tình cảm không thể trộn lẫn. Rất khác biệt, không thể cùng đặt lên bàn cân mà cân đo đong đếm được. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn tiếng nấc nghẹn chuẩn bị thoát ra khỏi cố họng. Cô từ từ nói. - Chú này, có lẽ đến bây giờ chú vẫn chưa biết người đệ đơn tố cáo chú là tôi nhi? Muốn tống được chú vào tù thật là khó. Ông ta nghe cô nói mà như có một luồng khí nóng bốc qua đầu. Vấn đề nằm ở đâu? Ông ta đã sai chỗ nào? Ông ta hoảng hốt thành tiếng. - Con?...! Nhưng cô đà kịp thời lên tiếng ngăn lại. - Chú khoan nói gì cả, cứ để yên tôi nói cho chú nghe. Ông ta chưa bo giờ cảm nhận được ở cô một sự nghiêm túc đến thâm trầm như thế. Xem ra, thời gian qua cô đã trưởng thành mà ông ta không hề hay biết. Còn cứ mãi ngỡ rằng cô là một đứa trẻ ngây thơ đơn giản như ngày nào. Khó trách, bị cô đẩy vào thảm cành mà ông ta không hay. Giọng nói của cô đều đều vang lên qua chiếc điện thoại. - Chú à, nếu có thể, tôi rất muốn tống chú vào tù vì tội giết người, chứ không phải là tham ô giống như bây giờ. Tôi muốn chú không chỉ chịu hình phạt cho tội ác mình gây ra, mà còn phải vấn lương tâm mà ăn năn tội lỗi. Khi chú gây ra tai nạn cho cha mẹ tôi, chú có bao giờ nghĩ tới người còn sông như tôi sẽ nghĩ gì, và rằng nếu thảm cảnh đó không xảy ra với gia đình tôi mà là với gia đình chú, vậy con chú sẽ nghĩ ra sao? Nghe cô nói đến đó Đoạn Thành Vinh càng ngạc nhiên hơn. Thì ra cô đã biết tát cả, chỉ giả vờ không biết mà thôi. Ông ta thực sự không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Ông ta ấp úng không thành tiếng. - Chú...!chú...!COn đã biết những việc đó từ bao giờ? - Rất lâu rồi. Ông nghĩ những việc làm độc ác của ông sẽ giấu mãi được hay sao? Từ khi ông làm những chuyện trái lương tâm và đạo đức như thế, ông nên nghĩ đến một ngày mọi chuyện sẽ bị phơi bày ra trước ánh sáng mới phải. - Con đã biết, nhưng con vẫn chọn im lặng. Tiểu Vy à, con thật sự đã trưởng thành sớm hơn ta nghĩ. - Nếu tôi không chọn im lặng, ông sẽ tha cho tôi sao? Hay là hiện giờ tôi đã đoàn tụ cùng cha mẹ mình bên thế giới bên kia rồi? Cả hai nhất thời rơi vào im lặng sau câu hỏi có phần thẳng thừng của Đoạn Thanh Vy. Đoạn Thanh Vy khẽ hít một hơi dài rồi tiếp tục nói. - Tôi chỉ muốn hỏi, đã bao gờ chú thấy hối hận vì những việc mình làm hay chưa? Đã bao giờ trong mơ chú thấy ba mẹ tôi hay chưa? Họ là anh trai, là chị dâu của chú. Chú đã biến tôi thành một đứa trẻ mồ côi. Chú thật sự là con người hay sao? Ông ta ngập ngừng hồi lâu, rồi cũng lên tiếng hỏi cô. - Chú chỉ muốn hỏi một câu, chuyện của Hiểu Linh có liên quan gì đến cháu hay không? Cô cười nhạt. Ông ta thật kiểu từ bụng ta suy ra bụng người. Rõ ràng bản thân là người có lỗi, ông ta nên dằn vặt với việc làm của mình, chứ không phải chất vấn cô vì những việc đã quá rõ ràng như vậy. Dựa vào đâu ông ta giám mang những chuyện như thế áp đặt lên người cô, trong khi con gái ông ta, ông ta phải là người hiểu rõ nhất, rằng cô ả cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô không nhanh không chậm trả lời. - Đoạn Hiểu Linh đúng thật chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm những việc như thế. Oan có đầu, nợ có chủ, cái chết của ba mẹ tôi chẳng liên quan gì đến cô ta. Nếu tôi thực sự làm gì đó với Đoạn Hiểu Linh, tôi sẽ thấy mình chẳng khác gì chú. Điều đó làm tôi ghê tởm chính mình. Đoạn Thành Vinh chết lặng sau những gì mà Đoạn Thanh Vy đã nói. Chỉ một câu đã làm cho những cố gắng gạt bỏ mặc cảm về quá khứ của ông ta trở thành con số không tròn chĩnh. Thời gian thăm tù không được quá dài, Đoạn Thanh Vy chỉ nói thêm một câu vào loa rồi ra về - Tôi mong rằng chú có thể dùng quãng thời gian ở trong tù của mình để sám hối cho những việc làm mà chú đã gây ra. Đây là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi đến thăm chú, thời gian còn lại, chắc phải dựa vào bản thân chú rồi. Cô không muốn ở lại lâu thêm chút nào vì ở lại lâu thêm chỉ làm cô thêm chán ghét với người chú của mình mà thôi. Việc gặp ông ta ngày hôm nay đã thu hết mọi dũng khí của cô rồi. Đoạn Thanh Vy rời đi, Đoạn Thành Vinh cũng bị đưa trở về phòng giam của mình. Cánh cửa song sắt vừa đóng lại phía sau lưng là lúc nước mắt của ông ta rơi xuống. Ông ta khóc không phải vì hoàn cảnh hiện giờ, bởi lẽ hơn một tuần qua ông ta đã chấp nhận hiện thực của bản thân. Mà ông ta khóc vì lần đầu tiên trong suốt ba năm, ông ta nhớ đến việc làm của mình với ba mẹ của Đoạn Thanh Vy. Ông ta nhớ đến người anh trai hiền từ trong ký ức, luôn sẵn sàng làm mọi điều tốt nhất cho mọi người xung quanh. Nhưng chỉ vì một phút tham lam đố kỵ, ông ta đã sẵn sàng tước đi mọi thứ thuộc về họ. Đó là điều mà suốt ba năm qua ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, cho đến vừa rồi nghe lời chất vấn của Đoạn Thanh Vy. Tòa án của pháp luật thật sự không đáng sợ bằng tòa án lương tâm mà. Ông ta không bao giờ quên được cuộc trò chuyện mà hôm ấy ông ta đã nghe được, nếu không phải vì cuộc trò truyện đấy, giã tâm của ông ta cũng không thể trỗi dậy như vậy Đó là một buổi tối cuối thu. Đoạn Thành Vinh vừa giải quyết xong công việc ở thư phòng, ông ta không trở về phòng ngủ ngay. Cái khó chịu của bệnh đau dạ dày làm ông ta cảm thấy cồn cào. Ông ta lần mò theo thói quen trong bóng tối xuống phòng bếp lấy nước lọc để uống thuốc. Khi ông ta trở lên, ba mẹ Đoạn Thanh Vy vẫn chưa ngủ. Ba Đoạn dường như đang rất chăm chú giải quyết chuyện gì đó. Giọng nói của mẹ Đoạn gây sự chú ý của ông ta. - Khuya rồi, sao ông không chịu ngủ đi. Ông cũng đã có tuổi rồi, thức đêm rất ảnh hưởng đến sức khỏe. Giọng nói trầm khàn của ba Đoạn vang lên đáp lại lời bà. - Tôi thật sự cũng muốn nghỉ lắm nhưng công ty thật sự rất nhiều việc. Dạo gần đây lại có thêm một số sự việc phát sinh. - Ông cũng đừng ôm quá nhiều việc vào mình, vẫn còn có chú ba đó thôi. Để chú ấy san sẻ bớt gánh nặng của ông cũng được mà. - Không thể, chuyện tôi lo nhất bây giờ chính là Thành Vinh. dạo gần đây, một số dự án do nó phụ trách rất nhiều lỗ hổng, còn có dấu hiệu của việc cắt xén công trình, tôi thật sự rất lo. Lời thừa nhận của ba Đoạn như một đòn giáng vào tâm trí Đoạn Thành Vinh, liệu ông sẽ xử lý ra sao với vụ việc cắt xén công trình kia? có khi nào ông sẽ thẳng tay mà đưa vụ việc này ra pháp luật hay không? Lời nói của mẹ Đoạn vang lên, kéo Đoạn Thành Vinh ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình. . truyện kiếm hiệp hay - Nhưng sớm muộn gì thì ông cũng sẽ phải nghỉ, chuyện công ty ông tính thế nào? - Chẳng phải chúng ta còn con bé Vy sao? Tuy tuổi còn ít nhưng tôi thấy nó ham học hỏi và khá thông minh. Hơn nữa cũng chỉ hai năm nữa thôi là nó tốt nghiệp rồi. Tôi gắng thêm vài năm nữa, rối dẫn dắt con bé. Lúc đó sự nghiệp này cũng nên để lại cho nó gồng gánh rồi. Đoạn Thành Vinh chỉ nghe đến đo, cơn giận trong người ông ta đã không kìm nén được. Ông ta âm thầm rời đi không một ai hay biết. Trong đầu ông ta bây giờ chỉ nghĩ, ông ta đã cống hiến nhiều cho Đoạn thị như thế, cuối cùng ông bà Đoạn coi ông ta là cái gì. Trong mắt ông bà lúc nào cũng chỉ biết đến đứa con gái vắt mũi còn chưa sạch kia. Sự đố kỵ và tham lam đã che mờ đi lý trí, nếu ông ta đủ bình tĩnh để nghe nốt câu chuyện, có lẽ thảm cảnh dó sẽ không xảy ra, và bi kịch ngày hôm nay cũng không diễn ra với Đoạn Thành Vinh. Ông ta đã rời đi, người trong phòng vẫn chẳng hay biết tiếp tục câu chuyện của mình. MẸ Đoạn tiếp tục nói. - Nếu ông đã có tính toán của riêng mình, tôi cũng chẳng tiện xen vào. Vây còn chú ba, ông tính thế nào? - về phần chú ba, chú ấy theo tôi đã lâu, không có công lao cũng có khổ lao. Vụ việc lần này, tôi sẽ nói rõ ràng với chú ấy, để chú ấy rút kinh nghiệm. Tôi tin, nếu chú ấy thay đổi, cùng con bé Vy quản lý Đoạn thị, chắc chắn sẽ ngày một phát triển. Lúc đó, tôi cũng yên tâm giao sự nghiệp cả đời mình gây dựng cho chú cháu nó mà an hưởng tuổi già rồi. Ông nói rồi cười đắc chí với chính suy nghĩ của mình. Mẹ Đoạn vỗ vào vai ông một cái hơi mạnh rồi lên tiếng. - Biết ông suy nghĩ chu đáo rồi. Muộn rồi ông ngủ đi, kẻo không có tuổi già mà hưởng đâu.