Cho dù đi thế nào đi nữa, trái tim con người chẳng phải là sắt đá. Làm sao có thể dửng dưng trước biến cố của kẻ khác. Trong tâm trí của Đoạn Thanh Vy bây giờ đang phân ra hai luồng ý kiến trái chiều, nửa muốn giúp nửa lại không. Nhưng chí ít cho đến hiện tại, phần không muốn vẫn chiếm nhiều hơn. Sau lần nói chuyện đó, Đoạn Thành Vinh có tìm đến gặp cô vài lần nữa. Lần nào cô cũng mạnh miệng từ chối. Nhưng muốn chối bỏ cảm giác là điều không thể. Ngày diễn ra phiên tòa ngày càng đến gần, cô lại càng nóng ruột nhiều hơn. Bây giờ phần lí trí lại càng không thể khống chết trái tim nữa rồi. Cô công nhận cô chẳng ưa gì Đoạn Hiểu Linh và cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng ngoài việc tính tình cô ta kiêu căng và vài lần chèn ép cô ở công ty thì cái chết của ba mẹ cô hoàn toàn không liên quan đến ả. Hơn nữa, việc ả dính vào Thôi Trấn Vũ đã là quá bất hạnh rồi, bây giờ lại thêm việc dính vào ma túy nữa, đời cô ta thế coi như là bỏ. Chỉ chưa đầy hai tuần sau khi Đoạn Hiểu Linh bị bắt, vợ chồng Đoạn Thành Vinh như chết đứng chết ngồi. Hết việc chạy vạy khắp nơi lo lót, tìm hiểu mối quan hệ để chạy trọt cho cô ta. Giờ cô ả lại lên cơn nghiện thuốc ngay trong tù. Ba mẹ nào mà chấp nhận nổi. Đoạn Thanh Vy cuối cùng cũng không thể khoanh tay làm ngơ. Cô quyết định sẽ giúp. Nhưng mà không phải là giúp một cách triệt để. Có tội phải chịu là điều tất nhiên, nhưng tội đến đâu, nhận hình phạt đến đó, chứ không phải là nặng hơn dưới sự chèn ép của Thôi gia. Qua sự giới thiệu của Trình Nhất Nam, Đoạn Thanh Vy giúp Đoạn Thành Vinh mời cho Đoạn Hiểu Linh một luật sư. Mới đầu Đoạn Thành Vinh cũng không mặn mà lắm. Bởi vì nghĩ luật sư thì thành phố T này thiếu gì. Nhưng sau khi nghe luật sư truyền đạt, ông ta mới có chút vui mừng. - Ông Đoạn, vụ án của Đoạn tiểu thư đây tôi đã tìm hiểu qua. Trắng án thì tôi không thể làm được, bởi chứng cứ rất rõ ràng. Nhưng tôi có thể dựa vào những vết thương của Đoạn Tiểu thư để giúp vụ án đi theo chiều hướng tự vệ dẫn đến ngộ sát. Như thế sẽ đỡ hơn rất nhiều là tội cố ý giết người. Đoạn Thành Vinh cảm ơn rối rít. Lão biết rằng, trong hoàn cảnh này như thế đã là quá tốt rồi, còn trông mong gì hơn nữa. Nhân quả báo ứng, tuần hoàn luân hồi. Thời gian mà Đoạn Thành Vinh lo chạy vạy cho vụ án của Đoạn Hiểu Linh cũng là thời gian mà ông ta lơ là nhất. Cũng tốt, Đoạn Thanh Vy càng có nhiều thời gian để làm việc của mình hơn. Ngày diễn ra phiên tòa cuối cùng cũng đã đến sau thời gian một tháng chờ đợi. Trước vành móng ngựa, Đoạn Hiểu Linh trông xanh xao và hốc hác hơn rất nhiều. Cô ta giờ đây trông thấy thảm hại, chẳng còn vẻ ngạo mạn hống hách thường ngày. Đoạn Thành Vinh và Từ Thúy Lan cũng tham dự phiên tòa. Từ Thúy Lan dựa vào vai chồng mà khóc khi trông thấy bộ dạng của con gái mình. Phiên tòa diễn ra vô cùng căng thẳng. Luật sư bên phía Thôi gia không ngừng đưa ra các chứng cứ chứng minh Đoạn Hiểu Linh chủ đích giết Thôi Trấn Vũ đế ép ả vào khung hình phạt cao nhất. Nhưng luật sư mà Đoạn Thanh Vy mời cũng không phải dạng tầm thường. Ông ta dựa vào những chứng cứ cụ thể mặt ở hiện trường đó là chiếc roi da có dính máu sau khi phát hiện ở hiện trường được đem đi xét nghiệm là ADN của Đoạn Hiểu Linh. Và vết thương trên người ả là hoàn toàn trùng khớp. Trong khi trên người Thôi Trấn Vũ ngoài vết thương chí mạng sau đầu ra không còn vết thương nào khác. Cộng với việc xét nghiệm máu của Thôi Trấn Vũ có một lượng lớn chất gây nghiện và những vết xây xát trên người Đoạn Hiểu Linh còn lại. Luật sư muốn chứng minh Đoạn Hiểu Linh chỉ là tự vệ chính đáng dẫn đến ngộ sát. Cộng với việc lời khai của Đoạn Hiểu Linh và những người làm trong nhà Thôi Trấn Vũ hoàn toàn trùng khớp. Cả hai bên ở trong thế giằng co. Ai cũng muốn chứng minh cho lý lẽ mình đưa ra là đúng. Kết quả cuối cùng, luật sư biện hộ cho Đoạn Hiểu Linh hoàn toàn áp đảo về sự hợp lý trong các tình e vụ án. Phiên tòa đã đưa ra quyết định sau cùng. Chánh án phiên tòa dõng dạc đọc tuyên cáo. - Bị cáo Đoạn Hiểu Linh, có liên quan đến cái chết của nạn nhân Thôi Trấn Vũ, nhưng xét thấy, động cơ dẫn đến cái chết của nạn nhân là do tự vệ một cách chính đáng dẫn đến ngộ sát. Sau quá trình điều tra và xét xử, chúng tôi đã đi đến quyết định sau cùng. Bị cáo Đoạn Hiểu Linh, tội danh ngộ sát được thành lập, nhận mức hình phạt là ba năm tù giam. Trong thời gian từ ba đến sáu tháng đầu sau khi tiếp nhận hình phạt, bên phía bị cáo nếu có vấn đề gì thắc mắc, có thể tiến hành kháng cáo. Phiên tòa đến đây là kết thúc. Sau khi nghe bản tuyên án, Từ Thúy Lan càng khóc lớn hơn. Đoạn Hiểu Linh không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cũng đã rơi. Cô ả tự hiểu thời gian ba năm không phải là dài, nhưng cũng không quá ngắn. Chỉ tự trấn an bản thân rằng như thế đã là quá tốt rồi. Đoạn Thanh Vy cũng chẳng mong cô ả sẽ lĩnh hình phạt nặng hơn..Cô nghĩ thế cũng gọi là đủ. Thời gian ba năm này cứ coi như là một bài học và thời gian cho cô ta rèn giũa lại tính cách của bản thân. Con người cứ hễ phải dính đến hoạ sát thân mới biết đường quay đầu, còn nói xuông chỉ là vô nghĩa. Sau khi bản án được thành lập, hai đồng chí cảnh sát đã đứng ngay bên cạnh để áp giải Đoạn Hiểu Linh đi. Cô ả nhìn lại ba mẹ mình một lần nữa rồi quay lưng rời đi trong ngậm ngùi.. Đoạn Thành Vinh và Từ Thúy Lan trở về Đoạn gia, căn nhà rộng lớn giờ đây cảm giác vô cùng lạnh lẽo và trống vắng. Cứ cảm giác nơi này gần như không còn gọi là nhà nữa rồi.. Đoạn Thanh Vy không tham dự phiên tòa, cô cũng chẳng đến công ty, những ngày như hôm nay cô chỉ muốn bình tâm mà ở nhà. Trình Nhất Nam thấy cô không đi làm thì cũng ở nhà với cô. JA vắng anh một ngày cũng chẳng thể phá sản được. Luật sư mà anh giúp cô mời, sau khi kết thúc phiên tòa cũng gọi báo kết quả cho anh. Hai người trao đổi thêm vài việc nữa rồi cũng nhanh chóng cúp máy. Anh đi tìm cô, ở biệt thự riêng này muốn tìm cô rất đơn giản, cứ ra xích đu ngoài khuôn viên vườn hoa là thấy. Thời gian gần đây, trời đã sang xuân, thời tiết ấm áp hơn nhiều, trong vườn hoa nở đủ màu sắc. Cây e cũng thi nhau đâm trồi, nảy lộc, một màu xanh mơn mởn bao trùm. Anh đoán không sai, cô đang ngồi trầm tư trên chiếc xích đu, cái nhìn của cô có vẻ rất vô định, không xác định được. Nhưng có vẻ rất chăm chú, đến việc anh xuất hiện sau lưng mà cô cũng chẳng hề hay biết. Anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, cati giọng trầm ấm nói. - Em đang nghĩ gì mà chăm chú quá vậy? - Em không nghĩ gì, chỉ nghĩ lung tung thôi. - Ừ, luật sư vừa gọi cho anh. Phiên tòa kết thúc rồi. Đoạn Hiểu Linh bị khép vào tội ngộ sát, lĩnh án ba năm tù. Cô mỉm cười, không rõ là chua chát hay vui vẻ, nhưng có lẽ là khó tách rời hai cảm xúc này riêng.. - Thế cũng tốt, nếu lâu quá, sợ rằng sẽ đánh mất luôn cả một tương lai phía trước. - Em không giận cô ta sao? - Giận chứ. Cô ta thực nhỏ mọn, chỉ vì chút giận dỗi cá nhân mà không chút do dự bán đứng lợi ích công ty. Nhưng chung quy cho cùng chỉ là cô ta nhỏ mọn. Nếu bảo để cô ta nhận cái kết tệ hơn nữa thì em nghĩ cũng không cần thiết. Bản thân cô ta cũng đã quá thảm hại rồi. Cô tựa đầu vào vai anh, như muốn tìm cho cảm xúc của mình một nơi ấm áp để mà nương tựa. Cô nhỏ giọng nói. - Nhất Nam, em định sẽ kết thúc mọi việc trong thời gian tới. - Em đã quyết định rồi sao? - Ừm, em không muốn kéo dài thêm nữa, em thực sự mệt mỏi rồi. - Nếu như vậy cũng tốt. Chỉ cần là điều em muốn làm, anh đều ủng hộ..