Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi
Chương 94
Bất chợt, từ các con đường dẫn tới Huyền Vương phủ xuất hiện một đám người mặc áo đen.
Một trăm? Hai trăm? Không! Là nhiều hơn thế! Đám người như nước lũ chảy về Vương phủ.
Thiết kỵ binh từng tầng từng tầng ngã xuống.
Lai giả bất thiện.
Người tới quả nhiên là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ được đào tạo bài bản chu toàn, phối hợp ko một kẽ hở.
Bầu trời phía Đông bỗng sáng bừng một thoáng, mí mắt Vũ Quân giật giật, là pháo hiệu của Lăng Phượng sơn, hơn nữa là pháo hiệu khẩn cấp.
“Tiếu Nhi, ngươi cùng Lăng Nhi về núi trước, ta yểm hộ phía sau!”
“Chiêu Dương, Diệp Minh các ngươi đi cùng các nàng!”
Kỳ Phong biết rõ nơi kia đối với Chiêu Dương quan trọng cỡ nào, nơi đó có nạn, hắn không thể buông tay không lo.
Qua nửa đêm, Huyền Vương phủ rốt cuộc máu chảy thành sông, xác chết chất thành đống, người còn sống cũng bị thương không ít.
Nhìn theo bóng lưng Mạc Kỳ Phong, Vũ Quân không hiểu sao cảm thấy bất an, Cố lão tướng quân sai người mời hắn vào cung.
“Các người đến Vân phủ trụ, tạm thời đừng hồi cung.”
Kỳ Phong, muộn nhất mười ngày, ta nhất định trở về cùng chàng.
Vũ Quân cũng chỉ nói có vậy, nhìn sắc trời đã gần sáng, nàng liền cưỡi ngựa lập tức rời đi.
Lăng Phượng sơn lúc này rốt cục ra sao rồi?
Không ai biết, một lần này đi, là sinh ly tử biệt, là vĩnh viễn cách xa hay là chờ ngày đoàn tụ.
Lăng Phượng sơn có nội tặc, ngàn vạn lần không ngờ tới thế nhưng lại là Nhị đương gia.
Lãnh lão gia và phu nhân trúng độc cùng Lãnh gia huynh đệ bị nhốt tại hậu sơn.
Nhị đương gia hiển nhiên là chờ Lãnh Lăng Lăng con cá sau cùng này tự mình sa vào lưới.
Khi Lăng Lăng về tới sơn trại, hừng đông đã e ấp phía chân trời, nàng đã cưỡi ngữa một ngày một đêm không nghỉ.
Sơn trại tiêu điều, gió thổi mang theo mùi máu tanh nồng, ánh mắt Lăng Lăng hằn từng tia máu hiện lên vẻ ngoan lệ.
Phía hậu sơn, Lãnh lão gia phẫn hận nhìn người đã từng là huynh đệ của mình suốt mấy chục năm qua.
Hắn muốn làm Đại đương gia, ông có thể cho hắn.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không nên đánh chủ ý lên đầu con gái của ông.
“Đại ca! Ngươi không nên trách ta, càng không thể trách ta.”
“Ngươi…Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Đại ca.
Yên Nhi điên rồi! Con gái ta điên rồi!” Ánh mắt người nọ hiện lên vẻ điên cuồng, thê tử sớm bạc mệnh, trên đời này, hắn chỉ có con gái là người thân duy nhất.
Nhưng con gái hắn điên rồi.
Nàng điên rồi!
“Nhị đệ, ta biết Yên Nhi xảy ra chuyện ngươi rất thương tâm.
Nhưng Lăng Phượng sơn cũng là nhà của ngươi, sao ngươi có thể…?” Lời nói trách móc biến thành tiếng thở dài.
Con người, đều đáng thương.
“Đại ca, huynh có biết Yên Nhi vào phút tỉnh táo sau cùng nàng nói gì không? Nàng nói không cam tâm! Nàng không cam lòng thua Lãnh Lăng Lăng!” Người đàn ông như đã rơi vào cuồng dại, chấp niệm sau cùng của con gái cứ như vậy rơi lại trên người hắn.
“Yên Nhi, con đừng sợ! Dưới đó lạnh lắm phải không? Không sao! Cha sẽ đưa Lăng tỷ tỷ xuống cùng con, để nàng bồi con ở nơi lạnh lẽo đó!”
“Ngươi…ngươi làm gì Lăng Nhi rồi?” Lăng lão gia tức giận muốn đứng dậy, lại cố tình chất độc trong người khiến ông không còn chút sức lực.
“Đại ca, thực xin lỗi!”
“Ngươi…ngươi…”
Lăng Lăng bước vào từ đường phía sau sơn trại, đẩy ra một bức tường.
Nơi này có mật đạo thông đến hậu sơn, nhìn cảnh trí này, người nọ chắc chắn đến phụ mẫu huynh muội của nàng giam ở hậu sơn.
Tuy không rõ Nhị thúc vì cái gì đột nhiên làm loạn, lại còn để lại mật hiệu cho nàng, nhưng Lăng Lăng thực rõ ràng, hành động của Nhị thúc lần này là nhằm vào nàng.
“Tiếu, ngươi theo đường núi đến hậu sơn.
Dương…ca ca, huynh men theo bờ suối tiến vào, hẹn ở hậu sơn, ta sẽ từ phía trong tiếp ứng.”
Chiêu Dương nhìn mật đạo đen hun hút, trong lòng thoáng bất an.
“Ta đi cùng muội.”
Lăng Lăng im lặng, nàng thừa nhận nàng có tư tâm.
Dương ca ca từ thật lâu đã không còn chủ động đến cùng nàng thân cận.
Hai người một trước một sau tiến vào mật đạo tối tăm.
Qua ba khúc ngoặt, sắc mặt Lăng Lăng chợt ngưng trọng.
Nơi này…
Chiêu Dương nhìn hai ngả đường trước mặt, lại nhìn thiếu nữ đang rối rắm suy nghĩ.
“Lăng Nhi…”
“Dương ca ca, muội thực sự thích huynh, từ nhỏ liền thích huynh.”
“Lăng…”Môi nàng ấm áp chặn ngang môi hắn, Chiêu Dương sững sờ, thất thần, bàn tay theo bản năng lại đẩy nàng ra.
“Huynh không muốn Lăng Nhi cũng không sao.” Thiếu nữ ánh mắt ẩn một chút thương tâm, trên môi lại cười kiên cường.
“Sau hôm nay, Lăng Nhi sẽ không bao giờ phiền huynh nữa.
Dương ca ca hãy tìm một nữ tử thật tốt, thật lòng yêu huynh.
Huynh phải thật hạnh phúc, nếu không Lăng Nhi sẽ đau lòng.”
“Lăng Nhi, có chuyện gì? Tại sao muội…”“Không có gì.
Đột nhiên muội nghĩ thông suốt rồi.
Cố chấp khiến người ta thực thương tâm.
Là Lăng Nhi sai rồi.
Cứu được mọi người, Lăng Nhi sẽ rời đi, sẽ không ở lại nơi này nữa.
Dương ca ca không cần nhớ Lăng Nhi.
Có được không?”
“Tại sao lại nói chuyện này? Lăng Nhi, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Dương ca ca, hai đường này đều thông đến hậu sơn.
Nhưng đường bên trái còn có cạm bẫy, muội sẽ đi đường này…”
“Không được!”
“Huynh yên tâm.
Đường của Lãnh gia lẽ nào muội còn đi được.
Đường bên phải là đường vòng, hơi xa một chút, nên huynh phải đi thật nhanh.”
“Chúng ta cùng đi đường bên phải.”
“Không được, thứ Nhị thúc muốn ở mật đạo trên con đường này, muội phải mang theo phòng ngừa bất trắc…”
“Vậy ta đi cùng muội.”
“Dương ca ca, cầu huynh! Muội không muốn mang tính mạng cha mẹ ra đánh cược.
Huynh hãy đi thật nhanh, giúp muội kéo dài thời gian, có được hay không?”
“Này…”Chiêu Dương thần sắc ngần ngừ, hắn cũng rất lo lắng, nếu sư phụ sư mẫu xảy ra chuyện gì, hắn…
“Huynh mau đi đi!” Tiểu cô nương mạnh tay đẩy hắn về con đường bên phải, ánh mắt nàng phủ một tầng hơi nước.
Lang quân, hẹn không tái ngộ.
Chiêu Dương theo hướng dẫn của thiếu nữ, một đường thẳng xông ra ngoài.
Ánh sáng của mặt trời rực rỡ chiếu xuống khiến Chiêu Dương nhăn mày.
Con đường này thực sự đã thông đến hậu sơn.
“Sao ngươi lại ở đây? Lăng Nhi đâu?”
“Muội ấy…”
“Ầm….ầm…” Sắc mặt Chiêu Dương trắng bệch.
“Yên Nhi, cha đến cùng con.” Nhị đương gia lệ rơi đầy mặt, khóe môi kéo lên nụ cười khắc khổ.
Cùng lúc đó, trong lòng đất truyền đến từng cơn chấn động cùng nhưng tiếng động khiến người ta run rẩy.
“Ngươi…ngươi…đã …”
“Ta đã chôn thuốc nổ ở mật đạo tới nơi này.
Một chút nữa thôi, Yên Nhi sẽ không còn cô đơn nữa.”
Sắc mặt Nhị đương gia càng lúc càng khó coi, hai mắt mở lớn, hơi thở trở nên yếu ớt.
Trước khi đến đây, hắn ta đã tự mình uống thuốc độc.
Đại ca với hắn ơn trọng hơn núi, mà con gái lại bảo bối trên đầu quả tim của hắn.
Con gái đã không còn, đã phản bội đại ca, hắn cũng không còn mặt mũi mà sống trên đời.
Yên Nhi từ nhỏ đã phải sống dưới cái bóng của Lãnh Lăng Lăng, cho dù con bé có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua hào quang của Lãnh Lăng Lăng.
Mười năm trước, người trong sơn trại đều biết, Lãnh Lăng Lăng đặc biệt yêu quý đồ đệ của Đại đương gia, lúc nào cũng hận không thể dính bên người cậu nhóc đó.
Mà đồ đệ đó, cậu ta cũng thực cưng chiều tiểu sư muội này.
Hai người như đôi kim đồng ngọc nữ, quấn quýt không rời.
Nhưng không ai biết, Yên Nhi của hắn cũng thực thích Chiêu Dương, luôn lén lút ở một bên nhìn Chiêu Dương chăm sóc Lãnh Lăng Lăng.
Ai cũng biết Lãnh Lăng Lăng có thiên phú võ thuật, thêm nữa nàng cũng thật khổ cực tập luyện, thành quả nàng đạt được khiến người ta hâm mộ.
Nhưng cũng khiến con gái hắn ghen tỵ đến mất đi lý trí.
Hắn cũng mất đi lý trí luôn rồi, không những không ngăn cản, còn tiếp tay cho Yên Nhi lừa gạt người kia.
Người kia tin vào những điều hắn nói, liền dứt khoát rời đi sơn trại, cũng còn không liếc nhìn con gái hắn một cái.
Yên Nhi cầm cự sáu năm, âm thầm cố gắng mong một ngày có thể vượt qua Lãnh Lăng Lăng.
Nhưng sau cùng, Yên Nhi vẫn không làm được, cảm giác ghen tỵ xấu xa cứ âm thầm gặm nhấm tinh thần thiếu nữ.
Ba năm trước, khi Yên Nhi nhìn thấy Lãnh Lăng Lăng bị thương đầy mình, lại chỉ sau vài ngày tĩnh dưỡng liền có thể không chút trở ngại đứng lên, lại nhìn thấy ánh mắt Chiêu Dương nhìn Lãnh Lăng Lăng, con gái hắn liền điên rồi.
Yên Nhi như bị quỷ nhập, thần trí không rõ ràng, sống không bằng chết.
Một tháng trước, khi hắn cực kỳ vui mừng khi nghe thấy Yên Nhi gọi một tiếng “Cha”, nhưng không ngờ đó là lần cuối cùng nghe thấy con gái hắn gọi hắn.
Nàng tự tử.
Yên Nhi bị một đám người lạ đi qua Lăng Phượng sơn nhận nhầm thành Lãnh Lăng Lăng.
Bọn chúng làm nhục con bé, Yên Nhi nói tiếng cười khả ố của chúng khiến con bé đêm nào cũng thấy ác mộng.
Nàng nói, sống như thế này, chi bằng chết đi còn dễ chịu hơn.
Nàng uống thuốc độc tự tử.
Đến chết vẫn không cam lòng, không cam tâm một đời này vì Lãnh Lăng Lăng mà bị hủy đi như vậy.
Yên Nhi của hắn, đến chết vẫn không thể nhắm mắt.
Hắn làm Nhị đương gia của Lăng Phượng sơn hai mươi năm, sống được đến hôm nay cũng là chịu ơn của Đại ca, hắn không buông xuống được chấp niệm, làm ra loại chuyện này, làm sao còn có thể sống ở trên đời? Lại nói, với hắn bây giờ, sống cũng là một loại dày vò.
“Đại ca! Thực xin lỗi! Nhưng ta tuyệt không hối hận.”
Nhị đương gia gục xuống cùng là lúc hai cái bóng xông vào.
“Sư phụ!” “Bá bá!”
“Mau…mau đi cứu Lăng Nhi!” Lãnh phu nhân lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói không thành lời.
Lăng Lăng…Lăng Lăng của bà… đứa con gái đang thương của bà!
Cảm giác bất an ẩn ẩn trong lòng Chiêu Dương từ sau tiếng nổ ban nãy luôn lớn dần, vẻ mặt sư mẫu lúc này như một mồi lửa, lập tức thiêu cháy mọi bình tĩnh hắn cố duy trì nãy giờ.
“Lăng Nhi…”
Khi Vũ Quân đến, cảnh tượng trước mắt hỗn loạn không nỡ nhìn.
Hầu như người của toàn bộ sơn trại đều đang tập trung ở phía hậu sơn.
Vũ Quân ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng đầy bất an, lại bị trước mắt làm chấn động.
Chiêu Dương đâu còn bộ dạng cứng nhắc nhàn nhã hằng ngày, hắn lúc này đã nhếch nhác đến không nhận ra.
Lãnh gia huynh đệ vốn vì chuyện tình cảm của Lăng Lăng mà luôn không cho Chiêu Dương sắc mặt hòa nhã lúc này cũng không đành lòng nhìn hắn như vậy.
Trước mặt Chiêu Dương là đất đá hỗn độn, dễ dàng nhận thấy mặt đất nơi này sụt lún nghiêm trọng.
Nam nhân một thân huyền y nhếch nhác, ánh mắt thẫn thờ vô hồn, sớm đã quên mất chính mình có nội lực trong người, hai bàn tay đào bới đất đá trong vô thức.
Hai bàn tay ấy, sớm đã huyết nhục bầy nhầy.
Mọi người nói, hắn đã như vậy từ chiều qua, ai cũng không lay chuyển được.
Lãnh gia phu phụ cũng suy sụp ở một bên, thoáng chốc như đã già thêm hàng chục tuổi.
Lăng Nhi là con gái duy nhất của họ, từ nhỏ được cưng chiều mà lớn lên, chỉ trừ tình cảm chấp nhất với Chiêu Dương, nàng luôn là một đứa trẻ nghe lời, hiếu thuận.
Lăng Nhi, Lăng Nhi của họ đã không còn.
“Ngươi còn cố chấp cái gì? Tại sao trước kia không quý trọng muội ấy, hiện tại ngươi ở đây đau khổ cho ai xem!” Lãnh nhị ca kích động xông tới, một quyền không lưu tình đấm vào mặt Chiêu Dương.
Không ngờ người kia như gỗ đá, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, chỉ tập trung bới đất.
“Chiêu Dương, dừng lại đi.” Lãnh lão gia thở dài, đứa nhỏ này đối với Lăng Nhi rõ ràng không phải là vô tình, tại sao những năm qua luôn trốn tránh tình cảm? Mà thôi, người đã không còn…
“Sư phụ, Lăng Nhi không sao.
Nhất định không sao đâu.
Muội ấy còn đang chờ chúng ta đến cứu.” Giọng nói Chiêu Dương nhỏ, run rẩy đến mức khiến những người ở nơi này đau lòng.
Vũ Quân cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Lăng Nhi…xảy ra chuyện? Nàng không tin! Nhưng nhìn đến Lãnh bá bá cùng bá mẫu thần sắc ảm đạm, Tiếu Mặc bất lực như con diều dứt dây ngồi trên mặt đất, Chiêu Dương như con rối gỗ với bàn tay đầy máu trộn cùng đất, trước mắt Vũ Quân tối sầm lại.
Nàng chỉ nghe tiếng Tiếu Nhi hoảng hốt “Vũ Nhi…”.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
93 chương
62 chương
82 chương
17 chương
54 chương
156 chương
12 chương