Kỳ Phong nhíu mày, nàng ta là nói gả cho hắn ko tốt sao? Vũ Quân tâm tình rất tốt, khóe môi kéo lên cong cong. Thật ko dễ dàng gì nói được ra nghẹn uất trong lòng, tâm trạng nàng quả thật rất dễ chịu. Nhìn đi nhìn đi, vẻ mặt của Mạc Kỳ Phong chính là ko thể tin sao? Vương gia thì hay lắm sao? Chiến thần thì hay lắm sao? Cô nương đây chính là ko để vào mắt! Biểu cảm của Sở Tích Hương kia lại càng phong phú hơn. Vũ Quân thích thú nhìn nét mặt nàng ta từ sững sờ, chuyển sang phẫn nộ, thật nhanh sau khôi phục dáng vẻ điềm đạm. “Vương phi người ko nên nói như vậy. Người ko sợ Phong ca…Vương gia nổi giận sao?” “Vương gia sẽ giận sao?” Vũ Quân rất phối hợp cùng nàng ta diễn kịch đó. “Ta biết Vương gia sẽ ko có nhàm chán như vậy, phải ko Vương gia?” “Cô tốt nhất an phận một chút.” Người nào đó phẫn nộ nghẹn trong lòng, phất tay áo rời đi. Sở Tích Hương cũng lưu lại ko lâu, nói vài câu khách sáo rồi cũng trở về Ngưng Hương Uyển. Vũ Quân phiền não ngồi dưới gốc đào, sói nhỏ Tiểu Hắc ngoan ngoãn lại gần, dụi dụi cái mũi vào tay nàng đến khi nàng nhấc tay xoa đầu nó hai cái mới chịu thôi. Vũ Quân ko thích Sở Tích Hương này, nàng ta quá phức tạp. Rõ ràng trong lòng ko ưa thích nàng, tại sao còn miễn cưỡng đến nơi này. Huống hồ nàng ta đã khỏe lại từ lâu, tại sao nhất định phải là hôm nay đến chỗ nàng? Nữ tử này, nếu nói nàng ta yếu đuối thì thật quá xem thường nàng ta rồi. Nhưng nói nàng ta thâm sâu, quả thật Vũ Quân ko tìm ra sơ hở, cảm giác cho nàng biết, Sở Tích Hương tuyệt đối ko vô hại như vẻ bề ngoài. Có điều, người ko phạm ta, ta ko phạm người, Sở Tích Hương cứ việc bám lấy Phong ca ca yêu dấu của nàng ta, chỉ cần đừng tìm nàng gây sự, Vũ Quân sẽ ko cùng nàng ta xung đột. Bên này, Sở Tích Hương tâm tình ko thoải mái như vậy. Bàn tay bé nhỏ xoắn chặt khăn tay, dường như muốn vặn đứt nó. Nàng cảm giác được Vân Vũ Quân này rất nguy hiểm. Phong ca ca trước giờ chưa từng để lộ nhiều nét mặt như vậy, lại vì một câu nói của nàng ta mà ko vui bỏ đi. Vân Vũ Quân, Vân Vũ Quân, người này nhất định phải loại bỏ! Trong vòng nửa tháng, dưới sức ép của Huyền Vương, Bách Hoa lâu đệ nhất kỹ viện kinh thành hoàn toàn sụp đổ, lão bản chân chính kết cục thương thảm ko nỡ nhìn, đám quan lại chống lưng cũng ăn ko ít khổ. Đám người bọn họ, chính là đến chết cũng ko biết vì sao mình chết! Rốt cuộc đã ở nơi nào đắc tội vị ôn thần này? Lão bản Bách Hoa lâu cũng ko hề hay biết, vị cô nương mình giam giữ nửa năm vẫn ko chịu tiếp khách kia chính là hồng nhan tri kỷ của Huyền Vương, cũng chính là người khiến Bách Hoa lâu hoa hoa lệ lệ mà ngã xuống. Cùng  với sự sụp đổ của Bách Hoa lâu, các kỹ viện khác cũng khốn đốn ko yên. Huyền Vương đột nhiên một gậy đánh vỡ sự yên bình trên mặt của kinh thành. Di Hồng viện, Thanh Uyển các, …lần lượt bị tra xét, thậm chí Lan Nhược phường cũng bị rờ đến. Kinh thành suốt một tháng từng đợt sóng gió nổi lên, dường như Huyền Vương đã chạm vào ko ít sản nghiệp của bá quan trong triều. Suốt một tháng qua, Vũ Quân ngoan ngoãn ngơ ngác trong Cô Vân các, hoàn toàn ko xuất phủ. Nàng phải nhanh chóng học lại chiêu thức của Thanh Linh kiếm pháp, nếu ko, đến khi giải phong bế nội công, lại ko thể triển khai chiêu thức, chính là tự bê đá đập chân mình. Vân Phương thường xuyên đến thăm nàng, cũng giúp lại tập luyện chiêu thức. Chỉ có điều, mỗi khi nàng quá tập trung, sẽ vô thức mà vận nội lực khiến hai luồng quái khí kia lại chạy loạn. Một tháng này đã thổ huyết ko biết bao nhiêu lần, khiến Vân Phương đau lòng ko thôi. “Vũ Nhi, ko cần liều mạng như vậy. Phụ thân nhất định sẽ tìm được các chữa cho con.”  Nhìn Vân Phương đau lòng như vậy, Vũ Quân mấy lần ko nhịn được muốn nói cho ông, nàng đã tìm được cách tự cứu mình. Lại nghĩ đến chính mình nhất định phải rời đi, thậm chí sẽ cùng triều đình đối đầu, Vũ Quân lại nhịn xuống. Vân gia ba đời trung thần, ko thể vì nàng mà để lại vết nhơ. Sở Tích Hương bước vào Cô Vân các, nơi này vắng vẻ hiu quạnh hơn Ngưng Hương Uyển của nàng rất nhiều, cũng thanh tịnh hơn nhiều. Nhìn nữ tử áo trắng đang ngủ dưới tán cây kia, ko tự chủ nhíu mày. Thong dong như vậy? Nàng ta thật sự vô hại sao?  “Grừ…” Tiếng gầm gừ đe dọa cản lại bước chân của Sở Tích Hương. Sói trắng? Bên cạnh nữ tử này cư nhiên có một con sói thủ hộ, chẳng trách nàng ta có thể lơi là như vậy. Sở Tích Hương cắn răng bước thêm một bước nữa, tiếng sói gầm càng trầm xuống. Tiểu Hắc chân trước cào cào mặt đất, chuẩn bị tư thế tấn công. “Tiểu Hắc, ồn quá!” Vũ Quân lầm bầm trách cứ, con sói này, ngày càng ko có quy củ.  “Là Sở cô nương đến thăm sao? Ta sơ suất rồi.” Bóng dáng màu hồng mềm mại yểu điệu khiến đầu óc Vũ Quân lập tức thanh tỉnh. Gần đây tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng, ở bất kỳ đâu cũng có thể ngủ quên. Nhẩm tính thì ra hôm nay đã mười lăm, chẳng trách tình trạng lại nghiêm trọng như vậy. “Hương Nhi bái kiến Vương phi.”  “Sở cô nương ko cần đa lễ như vậy. Mời ngồi!” “Grừ…Grừ…” Tiểu Hắc nãy giờ vẫn luôn bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, ko ngừng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa. “Tiểu Hắc, lui về!” Vũ Quân lạnh lùng quát, trong lòng ko ngừng nâng cao cảnh giác. Cùng Tiểu Hắc chung đụng mấy tháng, nàng dần hiểu được nó, cũng dạy dỗ nó một số thứ.  Con sói nhỏ này rất ngoan, rất nghe lời và rất nhạy bén. Đặc biệt, qua mấy lần cùng Vân Phương thử nghiệm, đã ít nhiều khống chế được dã tính của nó. Để cho Tiểu Hắc ko nghe lời như vậy, quanh đây chắc chắn có gì đó ko sạch sẽ! “Grừ…” Tiểu Hắc vẫn một mực đứng trước Vũ Quân. “Sở cô nương đừng để tâm, con sói này chính là đối với người lạ luôn hung dữ như vậy.” Vũ Quân ngồi xuống xoa đầu Tiểu Hắc, khẽ thì thầm vào tai nó điều gì đó, sói nhỏ ngoan ngoãn cụp đuôi trở lại gốc đào nằm xuống giả vờ ngủ. “Vương phi thật lợi hại! Có thể khiến con sói nghe lời như vậy.” Sở Tích Hương cảm thán tán thưởng, trong lòng lại chấn động ko thôi. Người này…rốt cuộc có thực lực như thế nào. “Ta chỉ nói với nó ko nghe lời sẽ ko có thịt ăn thôi. Động vật ấy mà, chỉ cần thật tâm đối xử, dù cô có vô lý cỡ nào, nó cũng sẽ cùng cô vô lý.” “Vương phi quả thật rất lợi hại. Hương Nhi chỉ nhìn nó một chút đã bị dọa sợ đến muốn khóc, làm sao dám cùng nó thân thiết.” “Đã khiến Sở cô nương sợ hãi rồi.” Vũ Quân cười nhạt, khẽ phất tay. “Tiểu Hắc, đi tìm Chiêu Dương ca chơi đi. Bộ dạng ngươi thật dọa người đó!” Tiểu Hắc giương đôi mắt uất ức vô tội nhìn Vũ Quân, lặng lẽ rời đi, nhìn thật thương tâm. “Thật là một con sói thông minh!” “Đúng vậy! Nó rất thông minh. Chỉ hy vọng ko phải một con sói mắt trắng.” Vũ Quân cười đầy ẩn ý. (Sói mắt trắng – bạch nhãn lang ở đây chỉ những kẻ vong ân phụ nghĩa, phản bội)