Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi
Chương 37
Máu đã chảy thấm ướt tay áo màu tím. Mạc Kỳ Phong đứng đó, tóc bị gió thổi tung. Thì ra thật sự mẫu thân hắn bị người vu họa. Thì ra hoàng hậu đúng là kẻ đứng sau.
Vũ Quân nhìn thấy hắn, khóe mắt ko tự chủ cay cay. Nàng muốn khóc. Khóc cho hắn, khóc cho chính nàng! Tuổi thơ của hắn, của nàng cay cực như vậy, đều do bọn họ một tay tạo nên.
Không giống như Vũ Quân nghĩ, Mạc Kỳ Phong sẽ xông tới một kiếm giết chết hoàng hậu, hắn bay về phía nàng, đem hoàng hậu cùng Lục An Giao đánh bay xa năm thước. Tay hắn vung kiếm cắt đứt dây trói cho nàng, phảng phất mùi máu.
“Ngươi bị thương?”
“Đi!” Hắn nắm lấy eo nàng, dùng khinh công rời khỏi nơi này, bỏ lại hoàng hậu đang chật vật.
Vũ Quân chỉ nghe bà ta quát một tiếng: “Đuổi theo!”
“Mau đi về hướng Nam, ở đó có binh lính, bà ta sẽ ko dám làm gì ngươi.” Vũ Quân bị đẩy mạnh một cái khiến nàng suýt ngã.
Nàng hoảng hốt nhìn lại, sắc mặt Mạc Kỳ Phong trắng bệch, đôi môi tím tái. Nàng bắt lấy tay hắn.
“Khổng Tước đản, Hạc Đỉnh hồng? Đã ba canh giờ?” Hắn trúng độc!
“Mẹ nó ai cần ngươi đi cứu hả?!” Nước mắt Vũ Quân bỗng dưng cứ trào ra. Máu trên tay áo là do hắn dùng để cầm cự ý thức. Đã ba canh giờ, còn liên tục sử dụng nội công, chất độc đã hòa vào máu.
“Cô cút mau cho Bổn vương!” Kỳ Phong có chút dở khóc dở cười. Hắn liều mạng đi cứu nàng, kết quả là… hắn vừa nghe được cái gì? Vân Vũ Quân luôn lạnh nhạt kia vừa mở miệng chửi bậy với hắn sao?
“Lão nương ko cút đấy ngươi làm gì được ta! Ngoan ngoãn ngậm miệng lại!” Vũ Quân vừa lau nước mắt vừa quát hắn, kéo tay hắn dìu đi.
“Bọn chúng là cao thủ đại nội, cô ko sợ chết đi?” Kỳ Phong cứng miệng nói, ko thể phủ nhận cảm giác ấm áp đang lan dần trong trái tim.
“Khi ngươi để thích khách đâm ta, sao ko nghĩ ta cũng sợ chết đi!”
Vũ Quân cắn răng vừa lôi vừa kéo hắn đi về hướng Nam. Hắn bất chấp trúng độc mà đến cứu nàng, sao nàng có thể để hắn chết chứ!
“Mẹ nó Mạc Kỳ Phong! Ngươi rốt cuộc có biết đường ko hả?” Vũ Quân nhìn vách núi trước mặt, ko nhịn được mắng chửi thành tiếng. Đây là cái hướng Nam mà hắn nói là có binh lính sao?
“Cô đi về hướng Tây Nam.” Rốt cuộc nên là ai mắng chửi ai đây? Hắn đã nói thật rõ ràng đi về hướng nam, nàng lại phăm phăm tiến về hướng tây nam.
Một đám ngươi áo đen xông tới, Vũ Quân đỡ Kỳ Phong lui lại, họ càng gần vách núi hơn.
“Ko chạy nữa?” Kẻ áo đen cất tiếng mỉa mai rồi phát lệnh tấn công.
“Nghịch tặc ở đâu? Dám làm loạn nơi này?” Giọng nói đầy hào khí của Ngũ hoàng tử Mạc Kỳ Anh vang lên khiến đám người áo đen càng thêm gấp gáp.
Kỳ Phong khẽ thở dài, Kỳ Anh à Kỳ Anh, gặp đệ ở đây là phúc hay là họa đây?
“Ngũ đệ! Đỡ!” Vũ Quân trợn mắt nhìn chính mình bị ném đi. Đúng! Mạc Kỳ Phong khốn kiếp kia thế nhưng còn đủ sức ném nàng!
Ngũ hoàng tử kêu lên một tiếng thê thảm. Thử bị một người từ trên trời bất ngờ rơi xuống người ngươi, xem ngươi có kêu thảm như vậy ko?
“Tứ tẩu?” Mạc Kỳ Anh xoa xoa cái mông bị đau, nhìn rõ “thứ” vừa bị ném tới.
“Mạc Kỳ Phong! Ngươi dám ném ta như vậy?” Vũ Quân nghiến răng quát. Mẹ nó nàng đã mười tám rồi, cô nương gia trở thành bao cát cho ngươi ném như vậy sao?
“Tam ca, giao tẩu ấy cho huynh!” Mạc Kỳ Anh đem Vũ Quân giao cho Tam hoàng tử Mạc Kỳ Văn, y nhìn ra được Tứ ca có điểm bất thường.
Mạc Kỳ Văn rút trong tay áo ra một cây pháo hiệu, bắn lên bầu trời. Ko thể ko nói, phụ hoàng đã chuẩn bị rất chu đáo.
Đám người áo đen nghe thấy tiếng pháo, biết là ko thể nán lại lâu, ra chiêu càng hung hiểm. Mạc Kỳ Anh vốn ko phải là đối thủ của chúng, nhanh chóng bị đánh bật ra ngoài. Mười kẻ áo đen cùng hợp sức, muốn đem Mạc Kỳ Phong đẩy vào chỗ chết.
“Mạc Kỳ Phong!” Kỳ Phong hai mắt ko còn nhìn rõ, hắn cảm giác được mình trượt chân, lại nghe tiếng nữ tử kia hét đến tê tâm phế liệt rồi hoàn toàn mất đi cảm giác.
Mạc Kỳ Văn đuổi theo Vân Vũ Quân đến vách núi, lại ko kịp giữ nàng lại. Hắn cảm nhận được vạt áo trắng tinh của nàng trượt khỏi bàn tay mình, cùng theo đó là cảm giác mất mát ko thể giải thích.
Vân Phương mang theo binh lính chạy đến nơi, hình ảnh duy nhất ông nhìn thấy là nữ nhi mình ko chút do dự theo người kia lao xuống vách núi. Ông cảm thấy đất trời đều ngả nghiêng rồi.
“Vũ Nhi!!!!!!!” Nơi vách núi vang vọng tiếng hét đau thấu tâm can của người cha.
“Vân tướng quân! Xin ngài bình tĩnh lại!”
Khi Mạc đế đến nơi, chỉ nhìn thấy Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử của ông đang cùng nhau giữ lấy Vân tướng quân. Mà vị chiến tướng huyền thoại kia, nét mặt dường như già thêm mấy phần.
“Có chuyện gì xảy ra?” Giọng rồng uy nghiêm kéo tất cả về thực tại.
“Phụ hoàng! Tứ ca, tứ tẩu bọn họ…” Ngũ hoàng tử gấp gáp đến nói năng cũng ko còn lưu loát.
“Vi thần bất tài! Xin hoàng thượng giáng tội!” Vân tướng quân vẫn là bộ dạng vô hồn quỳ xuống, lời nói cứng nhắc.
“Vân tướng quân hãy bình tĩnh. Sống chết còn chưa thể nói trước. Ngài ko nên quá thương tâm.” Tam hoàng tử điềm đạm nói.
“Khởi bẩm phụ hoàng, Huyền Vương và Huyền Vương phi gặp phải thích khách, hiện tại rơi xuống vách núi, ko rõ sống chết.”
Truyện khác cùng thể loại
237 chương
16 chương
117 chương
10 chương
4 chương
3 chương