Thời điểm Ninh Tử Hàn đến Vị Ương cung, Cố Vân Sương vẫn đang tựa vào đầu giường đọc sách, hắn kêu kẻ hầu người ạ lui hết xuống, sau đó đi ra phía trước, ôn nhu hỏi, “Thân thể ngươi không khỏe, sao lại không ngủ thêm chút nữa?”
Cố Vân Sương buông quyển sách trên tay xuống, “Hôm nay ngủ nhiều quá rồi, giờ ngủ không được nữa.”
“Bụng ngươi còn đau không?” Ninh Tử Hàn hỏi cẩn thận.
“Đã khá hơn nhiều rồi.”
Nhìn sắc mặt Cố Vân Sương còn có chút suy yếu, tâm Ninh Tử Hàn lại có chút đau, yêu y nhiều như vậy, cuối cùng lại khiến y chịu nhiều đau khổ đến thế.
Ninh Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Sương, đem y cẩn thận ôm vào lòng mình, giống như y là một trân bảo dễ vỡ.
Cố Vân Sương cười cười,“Ta không có yếu ớt như vậy đâu.”
Advertisement / Quảng cáo
Ninh Tử Hàn không nói gì, chỉ là siết cánh tay thêm chặt hơn.
Cố Vân Sương không nghĩ tới người này thế nhưng lại vì y mà lộ ra bộ dạng yếu ớt như vậy. Y đành phải ôn nhu an ủi: “Ta thật sự không sao mà, một chút cũng không đau.”
Ninh Tử Hàn rầu rĩ nói,“Ngươi không cần an ủi ta, ta biết ngươi đau, mang thai vốn đã vất vả rồi, ngươi lại còn bị động thai khí vài lần nữa, lần này lại còn suýt đẻ non, tất cả đều là do ta sai.”
Cố Vân Sương thở dài,“Bây giờ ngươi siết ta chặt như vậy, ta sẽ càng khó chịu.”
Ninh Tử Hàn vội vàng buông tay ra, thanh âm lại càng trầm thấp,“Vân Sương, ta, thực xin lỗi, là ta không thể bảo vệ tốt cho ngươi.”
Cố Vân Sương bật cười,“Ta là thê tử của ngươi, là hoàng hậu của ngươi, nhưng ta cũng là nam tử, ta không cần ngươi phải cẩn thận che chở ta. Ngươi biết không? Ta – Cố Vân Sương gả cho ngươi, làm vợ ngươi, không phải vì để ngươi sủng ta, cũng không phải vì vinh hoa phú quý gì, mà là vì muốn cùng ngươi sóng vai đồng hành, giúp ngươi chia sẻ, giải trừ lo âu cho ngươi, chứ không phải cái gì cũng ỷ lại ngươi, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
Ninh Tử Hàn phức tạp nhìn Cố Vân Sương, y nói không sai, hắn luôn đem y sủng ái như hài tử, lại không có nghĩ tới, y là nam tử, là tướng quân trẻ tuổi, y là thê tử của mình, có thể cùng mình nhìn ngắm thiên hạ.
Cố Vân Sương cho rằng Ninh Tử Hàn giận, liền cũng không tiếp tục nói nữa, để lấy lòng hắn, Cố Vân Sương liền nhích lại gần lòng Ninh Tử Hàn.
Ninh Tử Hàn nhất thời bật cười,“Ngươi nói ngươi không cần ỷ lại ta, bây giờ lại dựa vào đây làm gì.”
Cố Vân Sương cúi thấp đầu xuống, vành tai có chút hồng, giống như đang thẹn thùng vậy, qua một lúc lâu, Ninh Tử Hàn mới nghe được Cố Vân Sương nói,“Ta đây vẫn nên không dựa vào đi.”
Ninh Tử Hàn vừa nghe đã thấy mất hứng, một phát vớt Cố Vân Sương đang chuẩn bị rời khỏi lòng hắn lại, môi ngay tức khắc hôn lên.
May mà hai người đều còn chút lý trí, không có phát lửa bừa bãi rồi phát sinh chuyện gì.
“Đúng rồi, tra ra là ai làm hại ta rồi sao?” Cố Vân Sương hỏi.
“Là Tĩnh Di, nàng hạ thủ.”
“Rõ ràng ta biết nàng thích ngươi, rõ ràng ta biết nàng xem ta không vừa mắt, ta vậy mà lại không đề phòng của nàng.” Cố Vân Sương buông xuống mi mắt.
Ninh Tử Hàn gắt gao cầm lấy bàn tay Cố Vân Sương,“Đây không phải lỗi của ngươi. Ta đã xử lí Tĩnh Di rồi.”
Cố Vân Sương ngẩng đầu,“Xử lí như thế nào vậy?”
“Áp nhập thiên lao, chọn ngày hỏi trảm.”
Cố Vân Sương có chút kinh ngạc, vốn chỉ định nhiều nhất là tù cấm mà thôi,“Nàng là nữ nhi duy nhất của Thành vương gia, làm như vậy có phải không tốt cho lắm hay không?”
Advertisement / Quảng cáo
Ninh Tử Hàn cầm tay Cố Vân Sương lên, đặt ở bên môi hôn hôn,“Nàng không phải nữ nhi của Tam Hoàng thúc.”
“Không phải? Sao lại như vậy?” Cố Vân Sương kinh hãi,“Huyết thống hoàng thất quan trọng nhất là tinh thuần, Tĩnh Di sao có thể không phải là nữ nhi của Thành vương gia!”
Ninh Tử Hàn dừng một chút,“Kỳ thật Thành vương phi là con của một nhà dân thường ở Diêu Tây, thời điểm Tam Hoàng thúc đến Diêu Tây thị sát thì gặp nàng, Tam Hoàng thúc đối với nữ nhân này vừa gặp đã thương, thề rằng cuộc đời này trừ nàng ra thì không cưới người khác. Nhưng kỳ thật Thành vương phi là nữ tử đã từng gả cho người khác, chẳng qua nàng mới gả được ba tháng thì phu quân của nàng mất. Nhưng Tam Hoàng thúc không để ý, còn lần nữa thượng tấu thỉnh phụ hoàng ban hôn, thậm chí còn lấy cả cái chết ra để cưỡng ép, phụ hoàng không còn cách nào khác nên đành phải cho phép. Tam Hoàng thúc biết Thành vương phi có mang hài tử của người khác, nhưng cũng không nói gì, thậm chí còn coi Tĩnh Di như con đẻ.”
Cố Vân Sương nghiêm túc nghe.
“Chuyện này chỉ có phụ hoàng mẫu hậu, cùng với Tam Hoàng thúc và Thành vương phi biết, ngay cả bản thân Tĩnh Di cũng không biết, ta cũng là do lần đóccùng Tam Hoàng thúc uống rượu, hắn uống say mới nói cho ta biết.”
Cố Vân Sương thở dài,“Không ngờ Thành vương gia lại là một người si tình như thế.”
Ninh Tử Hàn cười cười,“Ta cũng si tình.”
Cố Vân Sương mặt lại đỏ hồng, y chuyển hướng đề tài,“Loại chuyện này là bí mật của Hoàng gia, nhất định là không thể để cho người ngoài biết, vậy trên triều đình ngươi định giải thích như thế nào đây, đám vương công đại thần kia có nói ngươi lạm sát trung thần hay không?”
“Không sao, chỉ cần bọn họ biết Tĩnh Di tàn hại hoàng tự, bọn họ sẽ không nói thêm gì nữa. Huống chi, Tĩnh Di chỉ là nữ tử, cũng vô ích cho thiên hạ. Hơn nữa, tính mạng Thành vương phi vẫn còn, bọn họ không có cớ gì để chỉ trích ta.”
Cố Vân Sương gật gật đầu: “Cũng không còn sớm nữa, đi ngủ đã.”
Ninh Tử Hàn đáp lại, được.
Quả nhiên, ngày hôm sau lúc lâm triều bắt đầu có người lấy chuyện Tĩnh Di ra để nói, bất quá cũng đều bị Ninh Tử Hàn nói hai ba câu liền thôi.
Thời điểm hắn về Vị Ương cung thì Cố Vân Sương vẫn còn đang ngủ, Ninh Tử Hàn phát hiện ra Cố Vân Sương dường như dạo gần đây biếng nhác đi rất nhiều, quả nhiên là bị tiểu gia hỏa trong bụng này làm loạn sao?
Nhìn Cố Vân Sương ngủ, Ninh Tử Hàn liền thở dài một tiếng, muốn gọi y dậy, nhưng lại luyến tiếc đánh thức y, đành phải ở trên môi y hạ xuống một nụ hôn, sau đó hắn mới xoay người đi tới Ngự Thư phòng.
Cầm tấu chương xem một chút, đều là mấy chuyện không quan trọng mà thôi, đúng lúc lại nghe An Hỉ tới báo nói, Cửu vương gia đã trở lại.
Ninh Tử Hàn vừa nghe thấy vậy liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài, nhưng Ninh Tử Đồng đã trực tiếp chạy vào, nhìn thấy Ninh Tử Hàn liền lập tức hành lễ,“Thần đệ tham kiến hoàng huynh.”
Ninh Tử Hàn nhìn đệ đệ mà đã năm năm không thấy, trong lòng cũng vô cùng cao hứng, vội vàng tiến đến nâng hắn lên,“Cửu đệ không cần đa lễ, mau cho trẫm nhìn kỹ một chút nào.”
Ninh Tử Đồng đứng lên nói với Ninh Tử Hàn,“Hoàng huynh, nhìn thần đệ có phải càng ngày càng tuấn tú hay không?”
Ninh Tử Hàn cầm lấy một quyển tấu chương đập lên đầu Ninh Tử Đồng,“Ở lì Côn Luân sơn năm năm, vậy mà sao tính nết ngươi lại chẳng thay đổi gì vậy?”
Advertisement / Quảng cáo
Ninh Tử Đồng cười hì hì,“Thay đổi nhiều không tốt a, thay đổi rồi ngươi với mẫu hậu lại càng thấy chán a”
Ninh Tử Hàn trắng trợn liếc Ninh Tử Đồng một cái,“Ngươi đã đi thăm mẫu hậu chưa?”
“Đương nhiên là rồi, ta mới từ chỗ mẫu hậu ra đây. Mẫu hậu thấy ta thì vô cùng kinh hỉ. Ninh Tử Đồng cao hứng nói, sau đó ánh mắt nhìn quanh một vòng,“Hoàng huynh, sao không thấy hoàng tẩu vậy?”
“Hoàng tẩu?”
“Đúng vậy, ta từ Côn Luân sơn về thì liền nghe nói, đương kim hoàng thượng vì hoàng hậu nương nương mà phế đi hậu cung, si tình như vậy thiên hạ chỉ có một.” Ninh Tử Đồng còn cười,“Nói mới nhớ, ta còn chưa gặp hoàng tẩu lần nào đâu, y là nhi tử của Cố tướng quân, vậy thì nhất định là rất lợi hại đi. Ta còn nghe nói, hoàng tẩu lấy ít thắng nhiều cứu đại quân, đánh lui địch binh. Thần đệ sao có thể không sớm sùng bái chứ? Hoàng huynh, bây giờ ta đi gặp hoàng tẩu nhé.”
Ninh Tử Đồng ở đằng kia dài dòng dông dài một đống, Ninh Tử Hàn nghĩ một chút rồi nói,“Hoàng tẩu ngươi có thai, bây giờ còn đang ngủ.”
Ninh Tử Đồng kinh hỉ mở to hai mắt,“Hoàng tẩu mang thai, nói vậy là, ta sắp có cháu.”
Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Hiện tại có khi là y đã dậy rồi, ngươi cùng trẫm đi xem đi.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
47 chương
10 chương
37 chương
24 chương
45 chương