Tĩnh Di theo Thành vương phi trở về Di Mai Các, sau đó thở phì phì ngồi trên tháp thượng.
Thành vương phi liếc mắt nhìn Tĩnh Di, biết nàng đang tức Cố Vân Sương.
“Nương, ngươi nói vị hoàng hậu kia sao lại kiêu căng như vậy, thật là tức chết ta rồi.” Tĩnh Di thầm oán nói với Thành vương phi.
Thành vương phi vội vàng ngăn Tĩnh Di,“Nhỏ giọng một chút, lời này nếu như bị người có tâm cơ nghe thấy được, chúng ta liền thành có tội rồi.”
“Sợ cái gì, y không phải là hoàng hậu sao! Ta muốn gả cho Hoàng Thượng, thành phi tử, y là hoàng hậu nhưng chính là vô danh mà thôi.” Thanh âm Tĩnh Di không giảm.
Thành vương phi thật sự là sắp Tĩnh Di làm cho tức chết rồi,“Ngươi còn nhìn không ra sao? Hoàng Thượng đối với ngươi một chút ý tứ đều không có, ngươi như thế nào còn si tâm vọng tưởng.”
“Ai nói, Hoàng Thượng đối với ta tốt như vậy.” Tĩnh Di bác bỏ nói.
Advertisement / Quảng cáo
“Hoàng Thượng tình nguyện để hoàng hậu phế đi lục cung, hắn đã đem hoàng hậu sủng lên tận trời rồi. Ngươi nói xem tại sao ngươi lại không nhìn thấu nhỉ.” Thành vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Tĩnh Di vẫn là không phục,“Hoàng Thượng sủng y không phải là vì y mang hài tử sao. Nếu ta cũng có hài tử của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng sẽ sủng ta.”
Thành vương phi thật sự là sắp bị nàng làm cho tức điên rồi,“Ngươi tại sao lại không chịu thông suốt như vậy, Thời điểm Hoàng Thượng vẫn còn là vương gia, thị thiếp, trắc phi cái gì cũng không thiếu, lại không có một người có thể hoài thai hài tử của hoàng thượng. Nếu Hoàng Thượng thật có lòng muốn hài tử của những người khác, tại sao không có ai sinh con cho hắn.” Thành vương phi thở dài,“Hoàng Thượng chưa bao giờ thiếu hài tử, nhưng hắn chỉ muốn hoàng hậu cho hắn hài tử, nếu nói là hoàng hậu phụ bằng tử quý, còn không bằng nói long tử trong bụng hoàng hậu là tử bằng phụ quý.”
“Đó là kia vài nữ nhân không bản sự.” Tĩnh Di chưa từ bỏ ý định nói.
“Ba” một tiếng, Thành vương phi thẳng tay cho Tĩnh Di một bạt tai, Tĩnh Di kinh ngạc đến không thể tin nổi nhìn mẹ mình,“Mẹ, ta là con gái ruột của người, người thế mà lại đánh ta? Ngươi vì một người dưng mà đánh ta!”
Thành vương phi trực tiếp xoay người rời đi,“Những lời này, trước mặt ta ngươi thích nói thì nói, nhưng nếu như bị người khác biết, thì tính mạng ngươi phải cẩn thận.”
Tĩnh Di hốt hoảng, Thành vương phi vòng ra sau lưng nàng, đóng sầm cửa phòng, đi thẳng đến đôi hòn núi giả phía sau Di Mai Các.
Vid thân thể tốt lên, nên tâm tình Cố Vân Sương cũng tốt lên rất nhiều. Lần trước động thai khí còn khiến lòng y sợ hãi, cho nên tuy rằng ngứa tay muốn luyện luyện kiếm, nhưng Cố Vân Sương cũng không dám động tay động chân. Ninh Tử Hàn nói không sai, đây là hài tử yêu thương nhất của hai người bọn họ, làm phụ hậu của nó, Cố Vân Sương đương nhiên không nỡ để nó phải chịu chút ủy khuất nào.
Không có cách nào khác để luyện kiếm, Cố Vân Sương cũng chỉ có thể đánh đàn đọc sách, ngẫu nhiên thì luyện thư pháp.
Vẫn là thủ ức Giang Nam kia, vừa viết xuống tên địa danh, Tiểu Đông Tử liền tiến vào tăng trà cho Cố Vân Sương.
Cố Vân Sương uống một ngụm nói,“Ngươi đi nội vụ phủ chọn chút châu báu trang sức đưa đến Di Mai Các.”
Tiểu Đông Tử mở to hai mắt,“Chủ tử, nô tài nhìn Tĩnh Di cô nương kia đối với ngài là không thích a, ngài còn đưa cho nàng trang sức đẹp a?”
Cố Vân Sương buông trà xuống, nói,“Ta là chủ hậu cung này, chuyện nàng không thích ta với ta có liên quan gì đâu, ta cùng lắm chỉ là làm tròn bổn phận vị trí chủ nghị mà thôi, cũng khiến Hoàng Thượng được tiếng tốt.”
Tiểu Đông Tử tuy rằng nghe, nhưng chung quy vẫn là không tình nguyện.
Người của nội vụ phủ vừa thấy là Tiểu Đông Tử bên người Hoàng Hậu tới lấy đồ, lập tức đem vài thứ tốt nhất chọn ra, toàn bộ hoàng cung đều biết, hoàng hậu nương nương đó chính là người mà Hoàng Thượng trao cả trái tim mà yêu thương, vì vậy việc của Vị Ương cung cũng chính là việc quan trọng nhất.
Tiểu Đông Tử xem xét một chút rồi nhíu nhíu mày,“Mấy thứ này đều đã có rồi. đem mấy thứ đáng giá nhất ra đây, mấy thứ kém thế này mà cũng dám đưa cho ta.”
Người của nội vụ phủ vừa nghe đến đấy liền hai mặt nhìn nhau,“Công công, chỉ cần là hoàng hậu nương nương muốn thứ gì thì bọn nô tài cũng không dám đưa đồ không tốt a.”
Tiểu Đông Tử chậc lưỡi,“Không hiểu gì cả, bổn công công là người hậu hạ thân cận của hoàng hậu nương nương, bổn công công truyền đạt kia đều là ý của hoàng hậu nương nương, nhanh lên, đừng để bổn công công đợi lâu, bổn công công còn phải trở về nghe lệnh của nương nương.”
Nội vụ phủ đương sai vừa nghe thấy vậy lập tức đem mấy đồ này cất lại, lại đem vài thứ không đáng giá tiền ra. Nhưng dù sao cũng là trong hoàng cung, châu báu kém nhất cũng đã là lụa là lấp lánh.
Advertisement / Quảng cáo
“Còn gì nữa không?”
“Hồi bẩm công công, đây đã là những thứ kém nhất rồi ạ.”
Tiểu Đông Tử thở dài,“Đành vậy, được rồi, đứng lên đi.”
Người của nội vụ phủ vội vàng đáp lời thu thứ tốt, sau khi xong còn không quên thỉnh Tiểu Đông Tử ở trước mặt hoàng hậu nương nương nói tốt hộ vài câu, Tiểu Đông Tử ậm ờ một tiếng rồi liền đến Di Mai Các.
Thời điểm đến Di Mai Các, Tiểu Đông Tử vừa định vào, liền nghe thấy bên trong có tiếng tranh cãi ầm ĩ, Tiểu Đông Tử ngăn lại nội giám thông báo ở cửa, lặng lẽ ở bên ngoài nghe vài câu.
Thoáng cân nhắc một chút, Tiểu Đông Tử cũng liền hiểu rõ, bất quá chính là Tĩnh Di muốn gả cho Hoàng Thượng, nhìn chủ tử nhà mình không vừa mắt mà thôi.
Tiểu Đông Tử còn định thừa dịp này ra một đòn phủ đầu để ra oai, cũng là để người ngoài không còn xem nhẹ chủ tử nhà mình. Sau đó lại chuyển ý, chủ tử nói cũng đúng, y là hoàng hậu, suy nghĩ của Tĩnh Di cũng không phải chuyện trở ngại gì cho chủ tử nhà mình, vậy nên hắn đơn giản là đứng ngoài chờ một lát.
Vì thế Tiểu Đông Tử liền trốn ở phía sau hòn núi giả, đợi Thành vương phi đi, Tĩnh Di cũng đi ra sau đó, Tiểu Đông Tử mới xa xăm đi đến chỗ Thành vương phi.
Thành vương phi vừa trở lại phòng, liền nghe bên ngoài có người đến báo nói nội thị của hoàng hậu nương nương đến đây.
Thành vương phi vội vàng thỉnh Tiểu Đông Tử tiến vào, Tiểu Đông Tử cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng,“Thành vương phi Cát Tường, này đó trang sức là hoàng hậu nương nương công đạo nô tài ở bên trong vụ phủ chọn hảo này nọ, đặc biệt đến đưa cho Thành vương phi Hòa Tĩnh di cô nương. Còn vọng Thành vương phi không cần ghét bỏ.”
Thành vương phi vội vàng nói,“Hoàng hậu nương nương ban thưởng đồ nào có chuyện không tốt chứ. Thỉnh công công chuyển đạt lòng biết ơn của thiếp thân đến hoàng hậu nương nương.”
“Đây là điều tất nhiên, nô tài sẽ chuyển cáo.”
Thành vương phi tiếp nhận hộp gấm trong tay Tiểu Đông Tử, đưa mắt nhìn, đã biết mấy thứ này cũng không phải đồ tốt nhất trong hoàng cung. Mấy cái trang sức này nếu là ở bên ngoài thì đúng là giá xa xỉ, nhưng đặt ở trong hoàng cung, vậy liền hoàn toàn không đủ tốt. Thành vương phi cũng là người dày dạn kinh nghiệm, biết giá trị của mấy thứ này rồi, trong lòng cũng có chút suy nghĩ, này chỉ sợ là hoàng hậu đánh một đòn phủ đầu ra oai đi?
Bất quá nàng ngoài mặt vẫn là ôn hòa cười,“Công công có muốn ở lại uống chén trà không.”
Tiểu Đông Tử khoát tay,“Không cần, nô tài còn vội về phục mệnh hoàng hậu nương nương. Vị Ương cung nhiều chuyện bận rộn, nô tài đành xin phép cáo lui.”
Thành vương phi cũng không cố gắng giữ lại, sau khi tiễn Tiểu Đông Tử ra ngoài, liền trở về phó các.
Thời điểm Tiểu Đông Tử trở về, Cố Vân Sương vẫn còn đang luyện chữ,“Chữ của chủ tử viết càng ngày càng đẹp.”
Cố Vân Sương cười cười,“Đừng nịnh hót ta,chuyện của ngươi đều xong xuôi rồi sao?”
“Hồi chủ tử, đều đã đưa qua. Chỉ là lúc đến, có nghe thấy được vài lời của Thành vương phi và Tĩnh Di.”
Advertisement / Quảng cáo
Cố Vân Sương dừng một lát,“Nói về ta sao?”
Tiểu Đông Tử cảm giác chủ tử nhà mình thật sự là thông minh a,“Chủ tử anh minh, Tĩnh Di vẫn là si tâm vọng tưởng có thể gả cho Hoàng Thượng, đúng là người không có mắt, nàng nhìn không ra trong lòng Hoàng Thượng đều chỉ có chủ tử thôi hay sao?”
Cố Vân Sương lại bắt đầu viết một lần nữa,“Dù sao cũng là những lời này, tùy nàng thôi. Nàng cũng không làm ra sóng gió gì lớn.”
Tiểu Đông Tử nghĩ nghĩ nói,“Nói là nói như vậy, nhưng chủ tử vẫn là nên chú ý một chút, cho dù là không vì chính mình, thì cũng nên vì tiểu hoàng tử trong bụng chủ tử mà không thể khinh thường.”
Cố Vân Sương mở miệng đánh gãy lời của Tiểu Đông Tử,“Được rồi được rồi, từ khi nào mà đến lượt ngươi dạy dỗ ta.”
Tiểu Đông Tử cười hắc hắc,“Nô tài còn không phải là nhìn chủ tử để tiểu hoàng tử chịu ủy khuất thì đau lòng hay sao, chủ tử cùng Hoàng Thượng yêu tiểu hoàng tử như vậy, nô tài cũng liền bận tâm thêm vài câu.”
Cố Vân Sương cười cười,“Rồi ngươi sẽ lải nhải a, được rồi, đi xuống đi, ta sẽ chú ý.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
47 chương
10 chương
37 chương
24 chương
45 chương