Thời điểm Cố Lâm từ quan ngoại trở về, Mộ Vân Sơn liền đem hết mọi chuyện nói cho hắn.
Cố Lâm nhìn sắc mặt Cố Vân Sương còn có chút tái nhợt, đau lòng nói,“Sao lại không nói cho ta biết?”
Cố Vân Sương nghĩ rằng, nếu nói cho ngài, ngài sẽ để ta ở lại đây nữa sao. Đương nhiên Cố Vân Sương cũng không nói như vậy, chỉ nói,“Phụ thân không cần lo lắng, ta không sao.”
Cố Lâm thở dài nói,“Ngươi từ nhỏ đã như vậy, ra chuyện gì luôn luôn đều chỉ giấu trong lòng. Còn nói ngươi không có chuyện gì, nếu không phải sư phụ ngươi phát hiện kịp thời, đứa nhỏ này có khi đã chẳng còn bảo đảm. Khi đó, ta xem ngươi nói lí gì với Hoàng Thượng.”
Cố Vân Sương không biết nên trả lời như thế nào, chuyện này chính mình thật sự có sai.
Cố Lâm thấy Cố Vân Sương không có phản ứng gì, liền nói tiếp,“Theo như tính cách của ngươi, thì ngươi vẫn không định đem chuyện này nói cho Hoàng Thượng đúng không?”
Advertisement / Quảng cáo
Cố Vân Sương lắc đầu,“Lần này ta thật sự sẽ nói cho hắn.”
Cố Lâm gật đầu nói,“Sương nhi a, thật sự không phải vi phụ nói ngươi đâu, nhưng mà ngươi không đơn độc một mình, cạnh ngươi còn có rất nhiều người đều quan tâm ngươi. Tính tình của ngươi giống y hệt mẫu thân của ngươi, chuyện gì cũng thích tự mình xoay sở, nhưng ngươi có biết hay không, những người quan tâm ngươi sẽ rất đau lòng đó. Ta và sư phụ ngươi còn như thế, huống chi đến Hoàng Thượng.”
Cố Vân Sương im lặng nghe, phụ thân y nói không sai, y từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, không thích cùng người không có liên quan nói chuyện, lại thường xuyên rời nhà bôn ba bên ngoài, có thói quen giải quyết mọi việc độc lập, cho rằng như vậy là giảm bớt gánh nặng cho người thân, kỳ thật lại biến thành một loại thương tổn.
Cố Lâm vừa thấy vẻ mặt của Cố Vân Sương, liền biết lời nói của mình đã lay động được y, liền tiếp tục nói những lời sâu sắc,“Ngươi luôn nói rằng ngươi bất an, luôn nói rằng ngươi sợ hãi, nhưng ngươi cũng luôn không nói cho Hoàng Thượng nghe những cảm xúc ấy, ngươi muốn hắn cho ngươi cảm giác an toàn, lại không cho hắn một cơ hội. Ngươi muốn Hoàng Thượng phải làm sao đây, thương ngươi sủng ngươi nhưng cũng luôn không chạm được vào tâm ngươi. Tâm tư của ngươi quá sâu, làm cho người ta có đoán thế nào cũng đoán không ra, chi bằng ngươi thoải mái nói cho Hoàng Thượng suy nghĩ của ngươi, phu thê chi gian, nào có chuyện gì là không thể giải quyết được chứ. Sương nhi, vi phụ nói như vậy, ngươi tự ngẫm đi.”
Cố Vân Sương gật gật đầu nói,“Lời của phụ thân, ta đều đã hiểu. Phụ thân yên tâm, ta sẽ nói cho Hoàng Thượng ý nghĩ của ta.”
Cố Vân Sương cầm lấy ấm trà trên bàn rồi rót cho Cố Lâm một tách, hỏi,“Phụ thân, theo như lời Vương Trí kia thì thù giết cha, mối hận diệt thôn là vì đâu?”
Thần sắc Cố Lâm trở nên nghiêm túc,“Đó là chuyện mười lăm năm trước.”
“Mười lăm năm trước, cũng chính là Thiên Phong năm thứ hai mươi bốn, năm đó U Châu phát sinh bạo động.”
“Không sai, lúc ấy tiên đế phái ta đi trấn áp trận này □□, mà cha mẹ của Vương Trí chính là người bày mưu tính kế của trận này.” Cố Lâm nói tiếp.
“Cha mẹ của Vương Trí, bọn họ không phải chỉ là dân chúng bình thường thôi sao? Sao lại là người bày mưu tính kế được?” Cố Vân Sương nhăn mày càng sâu.
Cố Lâm thở dài,“Ngươi không biết đấy thôi, cái mác dân đen này chỉ là để bọn chúng che mắt người ngoài mà thôi. Đúng rồi, Sương nhi, ngươi có hay không nghe nói qua tử y giáo?”
“Tử y giáo? Có phải là tà giáo mà giáo đồ đều mặc tử y hay không, ta có nghe nói qua, lúc ấy trên giang hồ chính là tà giáo lớn nhất còn gì.” Cố Vân Sương nhíu nhíu mày hồi đáp.
“Không sai, chính là giáo phái này.”
“Nhưng những giáo đồ này không phải là vào Thiên Phong năm thứ hai mươi lăm liền bị tiên đế chém giết toàn bộ rồi hay sao?” Cố Vân Sương hỏi.
“Lúc ấy tử y giáo đúng là đã bị xóa sổ trên giang hồ, nhưng năm đó khi chuẩn bị trảm, có một số người được cứu đi, mà cha mẹ của Vương Trí, chính là tàn dư của tử y giáo.” Cố Lâm trả lời.
Cố Vân Sương rót thêm cho Cố Lâm một ly trà rồi lại hỏi,“Phụ thân làm sao mà biết được che mẹ của Vương Trí chính là người của tử y giáo?”
Advertisement / Quảng cáo
Cố Lâm nói,“Thời điểm Cố Thông đi điều tra, có một lão ngục tốt đã nói cho hắn, thời điểm tiên hình cho cha mẹ Vương Trí, trên cánh tay trái của bọn họ đều có một đóa tử liên hoa.”
Cố Vân Sương nhăn mày càng sâu,“Vậy chuyện các thôn dân là như nào vậy?”
Cố Lâm buông chén trà,“Có biết vì sao tử y giáo trở thành tà giáo lớn nhất trên giang hồ không?”
Cố Vân Sương lắc lắc đầu, thời điểm tử y giáo lộng hành nhất thì y còn chưa sinh ra, biết sơ sơ thế này cũng là do Mộ Vân Sơn nói cho y, về phần chi tiết thì y không rõ lắm.
Cố Lâm thấy Cố Vân Sương lắc đầu, liền nói tiếp,“Tử y giáo khởi nguyên ở Nam Cương, Nam Cương nhiều cổ trùng, tử y giáo liền có một loại cổ độc bất truyền thế, tên là thất tâm tán, công dụng như tên gọi của nó, thất tâm tán có thể cho người mất đi tâm trí, chỉ nghe mệnh lệnh của người hạ cổ. Tiên đế từ bi, chỉ sai ta xử lí chủ mưu, nhưng vài thôn dân kia sở dĩ sẽ chết, cũng là bởi vì mệnh lệnh của người hạ cổ mà thôi.”
Cố Vân Sương nén tiếng thở dài nói,“Vậy Vương Trí kia cứ nhất định cho rằng phụ thân với hắn có thù giết cha? Hắn không biết việc này sao?”
Cố Lâm lắc lắc đầu,“Khi đó Vương Trí còn rất nhỏ, hắn cũng không nhớ rõ sự tình tiền căn hậu quả, chỉ cần có gian nhân đi xúi giục, hắn liền sẽ cho là ta là người sát hại cha hắn. Cũng chính vì như thế, mới khiến hắn đi vào con đường thông đồng với địch phản quốc.”
“Xem ra ba năm trước đây thời điểm ngài cứu Vương Trí, đó chính là muốn dựng lên một khổ nhục kế.” Cố Vân Sương nói.
“Đúng vậy, ta đích xác là nuôi kế to, khiến hắn lẫn vào Cố gia quân của chúng ta.”
Cố Vân Sương cũng nghe ra trong giọng nói của Cố Lâm có phần than tiếc, nếu Vương Trí không phải quân bán nước mà nói, thì cũng là một nhân tài. Một hài tử rất thông minh, lại bởi vì giáo dưỡng không chu toàn đi vào con đường không có lối về, một hậu nhân của tử y giáo mà còn như thế, vậy tương lai quân đội của một quốc gia còn phải làm thế nào đây.
Cố Vân Sương nhẹ tay xoa tròn bụng mình, thầm nghĩ, phụ hoàng cùng phụ hậu nhất định sẽ nuôi ngươi trở thành một đại minh quân.
Cố Lâm thấy thần sắc của Cố Vân Sương, liền lường trước được là y đang suy nghĩ về chuyện hài tử của y và Hoàng Thượng, liền an ủi nói,“Sương nhi, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi yên tâm, hắn nhất định sẽ là một quân chủ xuất sắc.”
Cố Vân Sương chớp mắt, Cố Lâm nói tiếp,“Bây giờ nhiệm vụ lớn nhất của ngươi là phải bình an hạ sinh hắn, thánh chỉ mà Hoàng Thượng lệnh cho ngươi về cung hẳn là đã hạ. Nghe phụ thân nói đi, đừng lại quật cường nữa, không vì chính ngươi, thì cũng là vì tiểu hoàng tử, ngươi cũng nên trở về đi thôi.”
Cố Vân Sương gật gật đầu, đúng vậy, cần phải trở về.
Thiết Mộc Chân vẫn luôn cho rằng, Hạ quân không dám làm gì Thiết Mộc Hoành, cho nên cũng không nghĩ cách gì to lớn để cứu Thiết Mộc Hoành. Thiết Mộc Chân gần đây vẫn ở cùng quân sư Armand của hắn thảo luận tình hình của trận Huyền Thiên.
Khi nghe được tin tức mà binh lính bẩm báo lại, Thiết Mộc Chân kinh hãi, rút đao bổ mấy nhát, cơ hồ là nổi trận lôi đình. Hắn chưa từng nghĩ tới Hạ quân dám động thủ sớm như vậy, bản thân gã khinh địch nên đã đem tính mạng của nhi tử quăng đi.
Advertisement / Quảng cáo
Armand vừa thấy tình hình như này liền lập tức khuyên nhủ,“Đại soái, đừng vội, này có lẽ là một chiêu kế của Hạ quân, người Trung Nguyên bọn họ quỷ kế đa đoan, đại soái trăm ngàn đừng trúng kế của những người này a.”
Thiết Mộc Chân nghe Armand nói xong, thoáng bình tĩnh một chút, cẩn thận nghĩ lại, Armand nói đích xác cũng có lí.
Nhưng rất nhanh sau đó, ý nghĩ của hắn liền sụp đổ, bởi vì Cố Lâm thế nhưng lại sai người đưa tới thủ cấp của Thiết Mộc Hoành. Nhìn đầu của nhi tử, Thiết Mộc Chân trố mắt thật lâu, sau đó khóc không thành tiếng, đây là nhi tử duy nhất của hắn a, sao lại cứ thế mà chết thảm dưới tay địch.
Cẩn thận xem lại thủ cấp của Thiết Mộc Hoành, Thiết Mộc Chân liền cho nó vào trong một chiếc hộp tinh xảo, chuẩn bị mang về Bắc Cương, phong cảnh đại táng.
Không đến ba ngày, Thiết Mộc Chân lập tức xuất binh đánh Bắc Đồng Quan, muốn cùng Cố Lâm nhất quyết tử chiến.
Mộ Vân Sơn nhìn đại quân ở dưới thành lâu, xem ra, chiêu dụ địch xuất binh này cuối cùng cũng thành công.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
47 chương
10 chương
37 chương
24 chương
45 chương