Lãnh Thanh
Chương 3
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn
Giang Nam bao nhiêu năm đã không có tuyết rơi? Ra cửa, cậu nhớ mang mang năm đó cũng là cảnh tượng thế này.
Một hài tử không biết phụ thân, dù có sự quan ái của mẫu thân, vẫn sẽ bị người khác khi dễ. Sáu tuổi hài đồng đã hưởng hết nhân tình ấm lạnh. Nhưng rất đột ngột, trong thế giới của của hai mẫu tử đã xuất hiện một người thứ 3.
Nam nhân kia có một khuôn mặt dễ nhìn, nhưng vừa nhìn đến bộ dáng môi hồng răng trắng của y, chỉ biết y là phú gia đệ tử chưa từng chịu đau khổ. Không rõ đối với mớ đăng đồ tử mẫu thân luôn lãnh lung vì sao lại coi trọng một người như vậy? Ở trong lòng Lãnh Thanh bé nhỏ, Triệu Phỉ Khanh vừa đến chẳng khác gì đăng đồ tử. Một ngày, hai ngày; Một tháng, hai tháng; Trong nháy mắt hai năm đã trôi qua, Triệu Phỉ Khanh vẫn cùng mẫu tử họ ở chung. Lãnh Thanh tuổi dần lớn hơn, thái độ đối người này cũng bắt đầu chậm rãi chuyển biến. Nhưng những lúc người này dạy cậu đọc sách viết chữ mỗi ngày, Lãnh Thanh vẫn là chỉ gọi y là Triệu ca.
Mắt thấy sắp đến tết, mẫu thân lại trở bệnh, tuy rằng hai người họ đều gạt Lãnh Thanh. Nhưng thông minh như Lãnh Thanh sao lại không biết? Lãnh Thanh chỉ làm bộ bị lừa mà thôi. Rốt cuộc đến buổi tối tháng giêng ngày hai mươi chín, Lãnh Thanh trong cơn bất an mãnh liệt tỉnh lại. Nhìn ra ngoài sắc trời còn tối. Nhưng cậu vẫn thức dậy. Trong nhà chỉ có hai gian phòng cỏ hư nát, Triệu Phỉ Khanh cùng thê tử ngủ một gian, nhưng Lãnh Thanh vừa mở cửa liền thấy Triệu Phỉ Khanh đứng dưới ánh trăng. Y trên người mặc một bộ trung y thô, trong cơn gió lạnh y phục theo gió phấp phới. Ánh trăng chiếu xuống người y, tỏa ánh sang ra bốn phía, sau đó……
Trăng trắng, những đóa hoa nho nhỏ từ trên trời bay xuống xuống, lượn lờ nhảy múa dưới ánh trăng. Trong nháy mắt, Lãnh Thanh nghĩ đến tiên tử sau khi cầm lại vũ y đang muốn bỏ hết tất cả ở thế gian bay về trời cao. Lãnh Thanh muốn chạy qua giữ y lại, nhưng lúc này nam nhân quay đầu lại. Cậu nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Triệu Phỉ Khanh châu lệ nối nhau chảy xuống.
“Thanh Nhi, đã tỉnh sao?” Rõ ràng một khắc trước còn thương tâm đến vậy bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến thoải mái, cười đến tự nhiên, cười đến…… lấp lánh trong suốt, như ánh sang thủy tinh phản xạ từ ánh trăng ra.
Khi mẫu thân chết hai người nương tựa lẫn nhau, Lãnh Thanh nhlại không sống khổ cực như vốn nghĩ. Nhưng cậu lại nôn nóng, lo lắng, bởi vì Triệu Phỉ Khanh ở lại đây là vì mẫu thân, mẫu thân đã chết, Triệu Phỉ Khanh có phải sẽ bỏ cậu mà đi không? Lãnh Thanh không nmuốn để Triệu Phỉ Khanh rời đi, nhưng cũng không muốn mở miệng. Một thân ngạo cốt di truyền tự mẫu thân khiến cậu không thể cúi đầu.
Một phần mộ chôn đi xương cốt, thế gian hết thảy trở về hư không
“Tú Tú, ta nhìn trời thề nguyền, kiếp này đã không còn nữ tử nào có thể làm ta tkhuynh tâm ái mộ nữa!” Khấu đầu, Triệu Phỉ Khanh đứng dậy,“Về Thanh Nhi nàng cũng không cần lo lắng, ta sẽ hảo hảo nuôi nấng nó nên người, sau đó, ta theo nàng.”
Người kia hôm nay lại đi ra ngoài, y đại khái muốn rời khỏi nơi này đi? Chỉ còn ta một người không có người quản thúc nên rất thanh nhàn. Nhưng…… Ta thật lạnh……
Triệu Phỉ Khanh về nhà, nhìn thấy chính là Lãnh Thanh lui thành một đống ngồi nép vào góc tường. Đầu tiên là lấy chăn bông bao kỹ lấy Lãnh Thanh, Triệu Phỉ Khanh liền nhanh chóng ra ngoài tìm đại phu.
“Thanh Nhi! Thanh Nhi!” Trong một mảnh mong lung, chỉ có thanh âm người kia là rõ ràng. Nhưng dù biết rõ ta cũng không muốn động, tự mình nhìn thấy y rời đi còn không bằng mắt không thấy tâm sẽ tĩnh.
“Thanh Nhi! Thanh Nhi!” Thanh âm người kia thấp dần — cuối cùng đi rồi sao……
Trên tay bỗng nhiên ẩm ướt, mở ra xem, là chút sương sớm. Trong suốt óng ánh, tựa như lệ của người nọ. Khi mẫu thân đi y khóc, vậy khi ta đi thì sao? Tò mò, ta chỉ muốn biết y có thể vì ta mà khóc hay không thôi.
Mở mắt, nhìn thấy chính là gương mặt đẫm lệ của y. Mà cậu toàn thân xích lõa đang bị y cũng đồng dạng xích lõa ôm vào lòng.
“Thanh Nhi! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Triệu Phỉ Khanh một bên lau nước mắt một bên ôm chặt Lãnh Thanh vào lòng. Nhưng lệ của y vẫn rơi trên má Lãnh Thanh, Lãnh Thanh, mằn mặn, còn có ôn nhu chua sót.
“Phụ thân…… Người đừng bỏ lại ta……” Thanh âm phát ra từ cổ họng khan khan nát thành từng mảnh nhỏ, hơn nữa càng khiến yết hầu đau buốt, nhưng Lãnh Thanh vẫn nói.
Triệu Phỉ Khanh không lau lệ nữa, chôn đầu vào bờ vain ho nhỏ của Lãnh Thanh gào khóc lớn –“Sẽ không, sẽ không, ta sẽ không bỏ lại Thanh Nhi.” Mãi cho đến lúc…… Ngươi trưởng thành, ta sẽ có thể đi theo mẫu thân của ngươi……
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
84 chương
118 chương
10 chương
142 chương