Lãnh Quân Dạ Thiếp
Chương 2
Sau một đêm mây mưa, cả hai người đều cảm thấy chưa đủ, liền một lần nữa triền miên phảng phất muốn đem xương cốt và máu hòa vào nhau làm một.
Trời đã sáng hắn, mưa cũng ngừng, hai người ôm nhau tỉnh lại, nhìn nhau ngượng ngùng cười.
- Vẫn còn sớm!
- Vẫn còn sớm!
Nhất Thần cúi xuống hôn vào môi Hữu Hi, dường như lời nói không thể hiện hết nhu tình và yêu thương.
- Ta phải đi rồi!- Mắt hữu Hi tròn to và sáng ngời, gương mặt ngây thơ vẫn phảng phất sự trưởng thành sau một đêm lột xác.
- Mau nói cho ta biết, đêm hôm qua ngươi làm sao vậy?- Nhất Thần giữ lấy Hữu Hi, hắn thuận tay vuốt ve sợi tóc của nàng.
Hữu Hi áp mặt mình vào trong lòng ngực rắn chắc của Nhất Thần, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Không có việc gì rồi, ta không việc gì cả, đừng lo lắng”.
- Thật sự không có việc gì?- Nhất Thần vẫn còn có chút lo lắng, không khỏi nghi ngờ.
- Ưh, không cò việc gì cả, ta cảm thấy rất tốt, mọi thứ đều hoàn hảo.- Hữu Hi vẻ mặt tươi cười, nàng không còn sợ gì nữa rồi, không bao giờ sợ nữa. Đêm hôm qua là lần đầu, nàng đã đem cho người mà nàng yêu nhất, dù cho kế phụ có thể nào đi chăng nữa.
- Thật sự ta rất muốn mỗi ngày tỉnh lại đều được ôm ngươi trong vòng tay- Nhất Thần ngửi lấy mùi hương thơm mát của Hữu Hi có chút lưu luyến không rời.
“Suốt ngày ở trên giường Nhất Thần sẽ rất chán, ta phải rời giường thôi”. Hữu Hi không khách sáo túm lấy cái mền rồi quấn quanh người, cúi xuống tìm quần áo của nàng.
Nhất Thần chống đầu dậy, nhìn Hữu Hi đánh một vòng xunh quanh giường: “Rất may Hữu Hi và ta có vóc dáng rất khác nhau” .
Gương mặt của Hữu Hi thoáng ửng hồng, nàng cầm lấy quần áo trên tay đi về phái gian nhà tắm., chăn mền tự động rớt ra bên ngoài trên mặt đất sau tiếng đóng cửa.
Cảm giác ham muốn lại trỗi dậy, Nhất Thần quăng thân thể xuống đất, đẩy cửa gian nhà tắm, đi về phía Hữu Hi.
- Nhất Thần!! Ngươi vào đây làm gì, mau đi ra ngoài- Hữu Hi có chút không quen với kiểu thân mật như vậy, nàng không dám nhìn thân thể tráng kiện của Nhất Thần.
- Hữu Hi giúp ta tắm tửa. -Nhất Thần cầm lấy tay Hữu Hi, đem tay nàng xoa thành bọt trên người hắn.
- Đừng!!- Gương mặt Hữu Hi đỏ ửng như quả táo, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.
- Muộn rồi- Nhất Thần vừa nói vừa kéo sát hai thân thể vào nhau cùng dính vào một nơi mà cọ xát.
Hôn môi, vuốt ve, ôm nhau, tiến vào….!!!
Trong phòng tắm lại vừa diễn ra một màn đỏ mặt khiến trống ngực đập thình thịch.
Hai người là một đôi rất hạnh phúc, cả trái tim và thể xác đều yêu thương lẫn nhau.
_________
Hai người lưu luyến không muốn chia tay, Nhất Thần phải đi học, vì đã học đến năm ba nên Nhất Thần phải vừa làm thêm để trả tiền thuê phòng.
Nhưng Hữu Hi, vì hoàn cảnh gia đình, mà không có cách nào đến trường, cho nêm phải len lén đi đến trường học giả làm học sinh cùng khóa với Nhất Thần.
Năm đó Nhất Thần bước vào năm nhất đại học, Hữu Hi 15 tuổi.
Trên đường về nhà, Hữu Hi trong lòng tuy nhẹ nhàng khoan khóai hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút không yên, ý định của kế phụ đã thất bại, không biết hắn sẽ tức giận như thế nào.
Nhưng nàng cần phải nói cho kế phụ biết, nàng không còn là xử nữ, bán đi chắc chắn không còn giá trị, chỉ cò như vậy nàng mới không bị nam nhân khác chạm vào.
Hữu Hi xoay nhẹ chốt cửa, đi vào, trong nhà rất yên tĩnh, chắc là đệ đệ đã đi học.
- Nha đầu chết tiệt, tối hôm qua mày đi đâu đó?
Một âm thanh cực kì bá đạo vang lên khiến cho người ta chán ghét, Hữu Hi nhìn kế phụ từ trong toilet đi ra, chỉ mặc một cái quần đùi, phía trên để trần
Hữu Hi cúi đầu, không nói gì.
“ Đi dọn dẹp mau lên, hôm nay đi theo ta gặp một người, hắn đồng ý giá 5 vạn chỉ cần ở với mày một đêm, thật là hào phóng” – Vẻ mặt của kế phụ cực kì gian ác, không có chút hảo ý khi nhìn Hữu Hi, làm nàng phát lạnh.
- Đứng đây làm gì, còn không mau đi
- Ta sẽ không đi- Hữu Hi có chút sợ hãi, lớn tiếng nói.
- Mày nói cái gì?- Kế phụ mở to mắt trừng trừng.
- Ta đã mất đi đêm đầu tiên rồi, tối hôm qua ta đã cho người khác, vì thế ông cũng đừng mơ tưởng đến việc bán ta”- Vì năm vạn đồng, hắn có thể bán đi thứ quý giá nhất của nàng sao, không thể!
- Mày nói cái gì!!- Gương mặt của kế phục trở nên dữ tợn, tầm mắt cũng chú ý đến dấu hôn màu đỏ còn lưu lại trên cổ nàng. Hắn thẹn quá hóa giận, tiến lên đánh vào mặt Hữu Hi thật mạnh, Hữu Hi ngã xuống đất, đầu óc mê muội, mặt như phát hỏa cực kì đau đớn, nước mắt thanh khiết rơi trên mặt làm nổi bật năm dấu tay màu đỏ.
- Xú nha đầu, ngươi mau đền tiền cho ta, nếu không xem ta trừng trị mày thế nào- Kế phụ siết chặt xấn tới.
- Cứu mạng, cứu mạng- Hữu Hi giãy giụa, đứng lên bỏ chạy, nhưng kế phụ túm lấy tóc nàng dùng sức đánh vào tường.
“Ah!!!” Hữu Hi đau đớn kêu lên, máu chảy từ trán, kế phụ không dừng tay, giống như kẻ điên đánh vào đầu nàng. Hữu Hi cảm giác đầu mình sắp nứt ra, đau quá, đau quá, mắt mơ hồ nhìn tấm ảnh chụp đệ đệ trên bàn.
Chút tỉnh táo cuối cùng bị lấy đi, trước mắt tối sầm cuối cùng mất đi tri khắc, lúc bất tỉnh nàng nhớ đến quá khứ, nhẹ nhàng nói: “Đệ đệ, Nhất Thần….”
Kế phụ chứng kiến gương mặt Hữu Hi toàn là máu, mất đi tri giác, hắn không khỏi thất kinh, cuống quít lui về sau. Hắn giết người, là giết người, ý thức được điều đó, hắn sợ hãi chỉ muốn đào tẩu, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến, không được, hắn phải huy đi thi thể mới đúng.
Hắn vội vàng nâng Hữu Hi kéo vào trong phòng, chính lúc này, cửa nhà bị một người đạp tung.
Một chàng trai với gương mặt đầm đìa mồ hôi, nhìn gương mặt đầy máu của Hữu Hi, hắn đau lòng thét lớn khiến cho đất như muốn nứt ra: “Ah…. Hữu Hi!!!”. Suy nghĩ của hắn đang bị lửa thiêu cháy, tức giận rống lên: “Ta giết ngươi, tên hỗn đãn”. Hắn ra tay tàn nhẫn đánh một quyền vào mặt kế phụ mang theo sự phẫn nộ, đau lòng, kế phụ cháng váng đầu óc hoa lên té trên mặt đất.
Xe cứu hộ và cảnh sát đến rất nhanh, kế phụ bị bắt, Hữu Hi được đưa vào bệnh viện.
Nhất Thần thống khổ than khóc, hắn lần đầu tiên rơi lệ, vì Hữu Hi mà đau xót, làm cho hắn tan nát cõi lòng.
Ngời bên trong xe cứu thương, hắn vừa khóc vừa gọi tên Hữu Hi nhưng nàng vẫn im lìm nhắm chặt hai mắt.
Nhật Thần gắt gao nắm lấy tay Hữu Hi, không thể tin được, lúc sáng hắn còn ở cùng với Hữu Hi, là một Hữu Hi đáng yêu xinh đẹp, giờ phút này nàng lại bi thảm nằm yên một chỗ.
Hữu Hi, đừng bỏ ta, đừng, Nhất Thần trong lòng khẩn cầu.
______
Xe cấp cứu từ trong phòng được đẩy ra, trên mặt đã không còn lưu lại vết máu, nhưng Hữu Hi vẫn an tĩnh nằm đó, giống như đang chìm vào giấc ngủ
- Nàng… có khỏe không?- Đôi mắt Nhất Thần ửng đỏ, tay nắm lấy áo bác sĩ run nhè nhẹ.
Gương mặt bác sĩ không chút biến sắc nói: “Cô ấy không tỉnh lại nữa, nhưng cũng không chết, nói cách khác, cô ấy trở thành người thực vật”.
Nhất Thần cảm giác như trời long đất lở, sắp ngất đi. Tay hắn từ từ buông áo bác sĩ, thân thể tráng kiện ngã xuống, Hữu Hi của hắn không tỉnh lại nữa, không bao giờ tỉnh lại, Nhất Thần cảm giác như trái tim mình sắp nứt ra.
Hữu Hi, sao nàng lại bỏ ta lại, một mình ta sao có thể tiếp tục sống đây.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
60 chương
65 chương
95 chương
61 chương