Lãnh Quân Dạ Thiếp
Chương 147
Trước cổng trường trung học Chí Hồng xuất hiện một chiếc xe hơi hạng sang đen tuyền kéo theo rất nhiều sự chú ý của học sinh trong trường. Bọn họ đều xôn xao bàn tán không biết đây là nhân vật lớn nào.
Có thể thấy ngay đó là mỹ nữ.
Đúng lúc này cửa xe mở ra, một người mặc đồng phục nữ sinh trường trung học Chí Hồng xuống xe, khuôn mặt thanh nhã, khí chất bất phàm, tóc đen thả ngang lưng càng thêm phần xinh đẹp.
Các nam sinh đều dán mắt vào người Hữu Hi, vừa định xáp lại gần đã thấy một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ bước xuống từ cửa xe bên kia, vài người liền nhanh chóng rời đi.
Các nữ sinh không khỏi chuyển tầm mắt sang Lăng Khiếu Dương, chụm đầu ghé tai nhau, vẻ mặt hưng phấn.
Trong khi đó, ngoài những âm thanh líu ríu còn có vô số ánh mắt thèm nhỏ dãi bắn thẳng về phía Lăng Khiếu Dương.
Càng lúc càng nhiều người tụ tập vây lấy Hữu Hi cùng Lăng Khiếu Dương và chiếc siêu xe.
Mấy người này đang đến vườn bách thú xem gấu trúc đấy à! Hữu Hi nhịn không được than thầm. Lăng Khiếu Dương ! Anh thật đúng là đồ tai họa mà! Anh mà còn đứng ở đây nữa mọi người cũng chả vào học nữa mất ! Nàng nói với Lăng Khiếu Dương: “Em tự vào được rồi, anh cứ đi đi.”
Lăng Khiếu Dương chính là muốn một cái hôn tạm biệt nhưng nhìn Hữu Hi như vậy chắc không khả năng rồi, hắn bình tĩnh nói: “Tan học anh tới đón em.”
Hữu Hi vội vàng nói: “Không cần, để em đi xe bus về.”
“Anh tới đón em”. Khẩu khí của Lăng Khiếu Dương không hề suy chuyển.
Hữu Hi xịu vai xuống, “Vâng!”, nàng không thuyết phục được hắn.
“Vào đi!” Lăng Khiếu Dương nói xong liền ấn một nụ hôn lưu luyến lên trán Hữu Hi.
“Oa” Các nữ sinh có chút kinh ngạc lẫn tò mò về mối quan hệ giữa Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương. Xem dáng vẻ của bọn họ, Hữu Hi trông chừng mười sáu tuổi thôi mà Lăng Khiếu Dương đã có dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành. Một cái hôn như vậy có ý nghĩa gì ? Bạn trai, chú, hay là cha của nàng ?
Hữu Hi cảm thấy trên trán nóng nóng, mặt thẹn thùng, “Em vào đây.” Nàng cũng không muốn ở trước đông đảo quần chúng mà cho hắn một cái hôn nồng nhiệt, sẽ thành đứa trẻ hư mất ! Nói xong nàng vội vội vàng vàng đi vào khuôn viên trường.
Hữu Hi đi vào cổng, vừa đi vừa nghĩ nàng nhất định phải nói rõ với Lăng Khiếu Dương về sau nàng sẽ tự mình đến trường. Nàng đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải trẻ con nha!
Lớp 11.
Tiếng chuông báo vào học vang lên,
Hữu Hi theo chủ nhiệm lớp đi vào lớp học, nàng nhìn các bạn – thực ra là các em học sinh – cười chào.
Thấy chủ nhiệm đến, mọi người vội vàng trở về vị trí, sau đó tầm mắt đều dừng lại trên người cô nữ sinh mới đến đánh giá.
Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm nói: “Đây là bạn An Hữu Hi, từ nay chính là bạn học của các em. Mọi người nhớ hòa nhã với nhau nhé.”
Hữu Hi mỉm cười: “Chào mọi người, tớ là an Hữu Hi, rất vui được học chung với mọi người.”
Chủ nhiệm lớp mỉm cười gật đầu rồi chỉ về phía bàn trống ở giữa, “Bạn An, em ngồi ở chỗ đó đi.”
Hữu Hi gật đầu đi đến chỗ bàn trống kia, phát hiện người ngồi cùng bàn với mình đang gục xuống bàn ngủ.
Chủ nhiệm lớp giới thiệu Hữu Hi xong liền xoay người ra khỏi lớp học. Các học sinh khe khẽ bàn luận, có vẻ như là bàn luận về bạn học mới. Hữu Hi trong lòng hào hứng chờ đợi buổi học đầu tiên của nàng sau bao nhiêu năm.
Chỉ chốc lát sau một thầy giáo lớn tuổi bước vào, trên mắt đeo một cặp kính rất nho nhã.
Tiết đầu tiên là anh văn, Hữu Hi cũng có chút căn bản nhưng vẫn phải gắng hết sức nghe, có điều nàng có mang máy ghi âm, sau khi trở về có thể nghe lại được.
Trên lớp học Hữu Hi luôn mỉm cười, chăm chú nghe giảng, giấc mơ của nàng nàng đang từ từ thực hiện. Thật tuyệt vời!
Một ngày học kết thúc, quan hệ giữa Hữu Hi và bạn học cũng dần dần tốt lên, mọi người đều hỏi han xem nàng đến từ đâu, vì sao chuyển trường. Hữu Hi lựa lời mà đáp, chẳng qua có những điều không nên nói nàng sẽ lược bớt đi.
Chỉ là người ngồi cùng bàn với nàng thật sự rất kỳ quái, nếu nàng nhớ không lầm thì anh chàng ngồi cùng bàn với nàng dù là đang học hay tan học luôn úp mặt nằm ngủ trên bàn mà thầy giáo cũng không có vẻ bực mình, không hề trách tới.
Sau khi tan học các tốp học sinh dần rời đi, người ngồi cùng bàn mới đột nhiên tỉnh lại, lúc này Hữu Hi mới thấy khuôn mặt cậu ta dễ nhìn, cao ngạo ngang bướng, giống một đứa trẻ nghịch ngợm, chỉ là trên mặt cậu vẫn có vẻ ngái ngủ. Nàng vừa định qua đó chào hỏi thì người ngồi cùng bàn đã lộ vẻ mặt khó chịu đi ra khỏi lớp, thực là cái tên kì quái mà!
Hữu Hi xếp lại cặp sách chuẩn bị về nhà, vừa đi đến chỗ rẽ thứ hai liền bị hai nữ sinh ngăn lại.
Nàng nhìn mấy nữ sinh này, cầm đầu là một người nữ khoanh tay trước ngực, đầu hất cao, mái tóc cắt ngắn lởm chởm, mấy nữ sinh đứng phía sau hệt như vệ binh. Ánh mắt bọn người này nhìn nàng không chút tốt đẹp gì. Sao họ lại nhìn nàng như vậy? Vì sao muốn chặn đường nàng? Hữu Hi không nghĩ nhiều nữa, có điều bọn họ vẫn ngáng đường nàng.
Hữu Hi ngẩng đầu hỏi, “Có việc gì sao?” Ra ngoài chậm quá, Lăng Khiếu Dương lại sốt ruột mất.
“Mày chính là con thanh thuần ngọc nữ gì gì đó mới đến đấy hả?” Nữ sinh cầm đầu kia lớn giọng hỏi.
Thanh thuần ngọc nữ! Cái quái gì thế này ? Dựa vào tinh thần đoàn kết, Hữu Hi khách khí nói: “ Làm phiền các chị rồi.”
Cô nàng cầm đầu giống như một thằng con trai, tay chỉ loạn xạ, thô lỗ hung ác nói: “Nghe nói mày rất có tiền, ngồi xe sang phải không? Biết điều mau hiếu kính biếu các chị đây ít tiền tiêu vặt, bằng không thì cẩn thận, chị em bọn tao không khách khí với mày đâu.”
Hữu Hi ngạc nhiên, đây mà là trường học sao? Sao lại giống xã hội đen vậy? Nàng tốt xấu gì cũng là một người trưởng thành hai mươi tuổi thế mà lại bị vài con bé uy hiếp trấn tiền. Nàng mỉm cười, vươn tay ra chỉ trên đầu nữ sinh cầm đầu búng một cái…. “Trách nhiệm của cô là học hành cho tốt, chứ không phải đi gây sự thế này biết không?”
Hữu Hi nói xong hất tay cô nàng cầm đầu, đẩy mấy đứa đứng sau ra đi xuống dưới tầng, giờ khắc này nàng nhớ tới Lăng Khiếu Dương, bộ dáng lúc cùng nàng ăn cơm nghĩ đến quả thật cũng có chút đáng yêu.
Đáng yêu… Hữu Hi không khỏi cười cười.Nếu Lăng Khiếu Dương biết nàng hình dung hắn như vậy không biết có tức lộn ruột lên không nữa.
Hữu Hi rời đi còn nữ sinh cầm đầu kia đứng đờ ra, tay vẫn còn duy trì động tác vừa nãy không thể nhúc nhích, mấy đứa bên cạnh hoảng sợ thét chói tai.
“Chị cả, chị làm sao vậy.” Chúng tỷ muội hỏi, kêu lên sợ hãi giống như gặp quỷ.
“Không hiểu sao tao không động đậy được.” Cô nàng hoảng sợ trả lời.
“A, sao lại thế này?” Bọn bên cạnh kinh ngạc hoảng hốt.
“Dài dòng gì nữa, đưa tao ra khỏi tầng đã.” Cô nàng chỉ còn cái miệng là có thể cử động được.
“Dạ dạ.” Bọn bên cạnh ba chân bốn cẳng đem chị cả của chúng ra khỏi tầng học.
“Có cần đi khám bác sĩ không.”
“Có cần báo cáo hiệu trưởng không?”
……
Hữu Hi vừa ra khỏi khuôn viên trường đã thấy chiếc xe xa xỉ của Lăng Khiếu Dương. Lăng Khiếu Dương đang tựa vào trên thân xe vẻ mặt chờ đợi, thấy nàng đi ra hắn liền vội đón lấy túi xách, mở cửa cho nàng vào xe.
“Thế nào, hôm nay đã quen chưa?”
Hữu Hi nhìn vẻ mặt đẹp trai của Lăng Khiếu Dương, cười nói: “Rất tốt, anh đừng lo, em có thể lo liệu được.”
Khiếu Dương yêu chiều nắm lấy bả vai Hữu Hi, đỡ nàng lên xe rồi khởi động xe về nhà.
Hai người tiện đường mua chút đồ ăn rồi mới về. Lăng Khiếu Dương muốn Hữu Hi nghỉ ngơi, tự mình xuống bếp vì Hữu Hi mà nấu món ăn nàng thích nhất.
Lúc ăn cơm, Lăng Khiếu Dương hỏi Hữu Hi: “Thầy giáo giảng bài thế nào, có nghe được không?” Lăng Khiếu Dương biết Hữu Hi nếu đã quyết định học trung học thì chuyện này cũng là điều tất yếu, cũng không thể nhất thời mà quen ngay được cho nên hắn lo lắng, hy vọng Hữu Hi có thể quen dần nhưng cũng không muốn Hữu Hi phải chịu áp lực quá lớn.
“Vạn sự khởi đầu nan, có điều em có lòng tin”. Hữu Hi vẻ mặt chắc nịch.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Khiếu Dương hơi cười khẽ, giọng nói trầm thấp: “Có khó khăn gì nhớ tìm chồng biết không?”
“Biết rồi thưa chồng vạn năng.” Hữu Hi nói xong gắp lấy đĩa rau của Lăng Khiếu Dương, “Đúng rồi Khiếu Dương, em muốn ngày mai tự mình đến trường, anh không cần đưa đón nữa.”
Lăng Khiếu Dương sắc mặt trầm xuống, “Sao vậy, anh đưa đón không tốt sao?”
Hữu Hi lắc đầu, “Không phải thế, chỉ là hiện tại em đang học trung học thôi nên có cái vẻ học sinh, anh cũng thấy tình huống hôm nay đấy… hơn nữa anh làm việc bận rộn như vậy mà còn phải đưa em đến trường nữa…”.
“Để anh đưa đón khiến em khó chịu vậy sao?” Lăng Khiếu Dương sắc mặt trầm xuống, giọng điệu hờn giận.
“Em chỉ là…”.
Lăng Khiếu Dương ngắt lời Hữu Hi, “Anh sẽ nghĩ cách, đúng giờ anh sẽ đưa đón em”
Hữu Hi hơi tức giận nhưng không nói ra, ý muốn bảo hộ của Lăng Khiếu Dương quá lớn nàng càng không dám cho hắn chạm vào nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi suy sụp.
Không biết là do tức giận hay lo lắng mà Hữu Hi trong lòng rầu rĩ vùi đầu vào ăn cơm, sau đó thản nhiên nói: “Em đi học bài, anh cứ từ từ ăn đi.” Nói xong liền rời bàn ăn.
Đây là lần đâu tiên bọn họ không thoải mái sau khi kết hôn, mỗi người một ý kiến. Lăng Khiếu Dương cũng nuốt không trôi.
Hắn chỉ muốn tốt cho nàng thôi mà, như vậy cũng không đúng sao? Buồn bực phiền muộn, hắn “cạch” một tiếng, đặt đôi đũa lên bàn rồi đứng dậy
Hữu Hi ở trong phòng ngủ đóng chặt cửa không mở được, cũng không lên tiếng trả lời. Lăng Khiếu Dương biết Hữu Hi đang bực nên do dự một lúc, đôi mắt đen tuyền nhíu lại, xoay người rời đi.
Hữu Hi bật máy ghi âm lên nghe lại bài, chăm chăm học bài. Không phải nàng không biết Lăng Khiếu Dương đối tốt với nàng, cũng không phải không cảm kích, chỉ là việc nàng lớn tuổi như vậy còn học trung học đã cần rất nhiều dũng khí rồi, nếu bị người ta biết chuyện nàng là nữ sinh đã kết hôn lại còn cần nhiều dũng khí hơn. Nàng chỉ muốn một năm này diễn ra yên ả một chút, thuận lợi lợi thi vào trường cao đẳng, tốt nghiệp, học đại học, hơn nữa nàng cũng cần có chút không gian cá nhân.
Hữu Hi hơi khó nghĩ không biết làm thế nào để nói rõ với Lăng Khiếu Dương. Có lẽ bọn họ nên từ từ nói chuyện.
Mang tâm trạng lo lắng, Hữu Hi nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ, vì không có vòng ôm của Lăng Khiếu Dương nên ngủ cũng chẳng ngon, đến nửa đêm chợt Hữu Hi cảm thấy một đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng, ở trong vòm ngực rộng, an toàn mà ấm áp. Trong lúc ngủ mơ nàng nhịn không được xích lại gần, an tâm thoái mái mà ngủ, còn thì thầm nói: “Khiếu Dương, chúng mình không cãi nhau được không”
Lăng Khiếu Dương cúi xuống đặt một nụ hôn say đắm yêu chiều trên môi nàng, hắn đối với nàng bó tay rồi!
Sáng hôm sau lúc Hữu Hi tỉnh lại, Lăng Khiếu Dương bình thường vẫn hay hôn nàng buổi sáng đã không còn bên cạnh, Hữu Hi có cảm giác mất mát, trong lòng hơi thất vọng. Lăng Khiếu Dương đã tức giận bỏ đi rồi.
Lúc nàng chuẩn bị rời giường, quay đầu lại thì nhìn thấy một tờ giấy kẹp dưới gối. Hữu Hi cầm tờ giấy lên đọc, nét chữ phóng khoáng, trên giấy viết: “Đi xe bus cẩn thận, bữa sáng ở trên bàn.”
Trong lòng nàng ấm áp, môi cũng nở nụ cười hạnh phúc, nàng cũng nên vì ông chồng tốt nhất của mình làm chút gì đó.
Hữu Hi mau chóng rời giường đánh răng rửa mặt, ăn điểm tâm, đón xe bus đi học.
Tâm trạng nàng rất tốt.
Lúc Hữu Hi đến người ngồi cũng bàn vẫn đang ngủ, tan học cũng vẫn như cũ. Hữu Hi cũng không biết tên hắn bèn tự đặt cho hắn một cái tên: thần ngủ.
Hết tiết thứ nhất Hữu Hi đá đá hắn, hy vọng hắn có thể tỉnh lại nghe giảng bài, dù sao ngủ hoài như vậy mãi cũng mòn mặt đi..
Nhưng cái cậu thần ngủ ngồi cùng bàn với nàng kia không hề suy chuyển, cũng chẳng hề có phản ứng. Hữu Hi nghĩ, họa có sét đánh chắc cũng chẳng kinh động được vị thần nhân này.
Lúc nghỉ trưa ở trường, Hữu Hi gọi điện cho Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi lấy lòng: “Chồng à”
Bên kia lại lạnh lùng trả lời: “Có việc gì?”
“Đã ăn cơm chưa?” Hữu Hi là lửa, chuyên môn làm tan chảy núi băng Lăng Khiếu Dương. “Rồi.” Giọng nói ôn hòa như trước: “Có việc gì nói đi.”
Hữu Hi trầm mặc một chút, giọng hơi cô đơn nói nhỏ: “Khiếu Dương, sáng nay anh không hôn em”
Đầu dây bên kia Lăng Khiếu Dương nở nụ cười, còn Hữu Hi cách điện thoại, nghe được Lăng Khiếu Dương khẽ “chụt” một tiếng.
Hắn hôn nàng qua điện thoại!
Nàng cười, biết hắn không hề tức giận nàng nhẹ nhàng hôn lại một chút, “Em cúp máy đây, về nhà lại gặp”
“Ừ” Lăng Khiếu Dương cúi đầu ừ một tiếng, Hữu Hi ngắt điện thoại.
Hữu Hi cất điện thoại, chuẩn bị đi canteen ăn cơm, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện cách đó không xa có mấy nam sinh áp sát một nam sinh khác từ phía sau.
Nam sinh bị giữ lại chính là ngươi ngồi cùng bàn với nàng…“thần ngủ tiên sinh”, bọn họ muốn làm gì?.
Hữu Hi không kìm được đi theo thì thấy bảy tám nam sinh xúm vào thần ngủ ngồi cùng bàn với nàng .
Bọn tiểu quỷ này đang làm cái gì vậy? Đánh nhau sao? Hữu Hi bước nhanh hơn chen vào đám người, cảnh tượng đầu tiên nàng thấy là thần ngủ bị đấm một phát ngã sóng soài ra đất.
Hữu Hi tận mắt chứng kiến bảy tám nam sinh đánh đấm thần ngủ liền hô to: “Này, dừng tay, các người đang làm gì đấy?”
Tiếng la của nàng cũng có chút tác dụng, vài đứa đang muốn đánh thần ngủ dừng lại đồng loạt đem ánh mắt phẫn nộ hướng về phía Hữu Hi.
“Con ranh con, bớt lo chuyện người khác đi!” Một tên nam sinh hung tợn đe dọa Hữu Hi.
Hữu Hi lớn tiếng uy hiếp: “Các người sao lại hiếp đáp bạn học như vậy?Mau dừng tay lại, bằng không tôi sẽ đi nói với giáo viên.”
Bọn chúng nhìn nhau, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Một thằng cao to đi về phía Hữu Hi, “Con nhãi ranh! Dám xen vào việc của người khác”. Hắn nói xong bắt lấy tay Hữu Hi không cho nàng chạy đi.
Mấy đứa còn lại nhớ ra thần ngủ lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay tiếp.
Thần ngủ lại không hề phản kháng, để bọn người này tùy ý hiếp đáp. Hữu Hi sốt ruột, cứ như vậy mãi sẽ bị đánh cho tàn phế mất!
Thấy tình thế cấp bách, cổ tay Hữu Hi khẽ động, nàng bắt lấy cổ tay của tên nam sinh đang giữ tay mình kia, hắn liền hét toáng kêu đau. Hữu Hi đẩy một cái, gã lui vài bước rồi ngã bịch trên mặt đất.
Đám đang vây lấy thần ngủ vẫn chưa nhìn thấy đại ca của mình đã bị xử lý vẫn hung hăng giáo huấn thần ngủ.
Hữu Hi chạy tới, đem công phu học được trong cổ đại ra ngăn trở bọn kia.
Chỉ trong khoảnh khắc mặt một thằng đã trúng một đấm, bụng một thằng khác trúng thêm đấm nữa, mông thằng kia bị đạp một cước, mũi thằng nọ bị trọng thương…”.
Hữu Hi thề! Nàng chỉ là định can ngăn chút thôi mà! Nhưng nhìn mấy nam sinh đang kêu oai oái không kìm được liền nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” rồi nâng thần ngủ dậy, “Cậu không sao chứ.”
Thần ngủ còn chưa kịp nói đã nhìn thấy một người bừng bừng khí thế xông vào.
“Tất cả mấy cô cậu đến phòng giáo vụ ngay cho tôi”
Âm thanh này giống sét đánh ngang tai, mấy thằng đang la oai oái cũng im bặt luôn.
Phòng giáo vụ tập trung rất nhiều người, vài người đánh nhau gây chuyện đều bị tập trung ở đây.
Chủ nhiệm mặt sắt vô tình la hét ầm ầm vào mặt học sinh, lỗ tai Hữu Hi ong ong cả lên. Các phụ huynh cũng được báo đến đây, nhìn mấy thằng con bảo bối nhà mình bị đánh thành một đống không khỏi ồn ào.
Hữu Hi lại là tội đầu sỏ, nàng nhìn cái miệng giáo viên nói liên hồi, nhịn không được: “Em chỉ can ngăn thôi, không phải cố ý.”
“Can ngăn mà có thể thành như vậy?”
“Thật không ngờ một đứa con gái lại bạo lực như vậy.”
“Trời ạ, xem Siêu Siêu nhà ta bị đánh này.”
“……”
Cửa phòng giáo vụ bị đạp ra, Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lo lắng xông vào tìm kiếm bóng dáng Hữu Hi mà bước đến. Hắn nắm lấy bả vai Hữu Hi vội vàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Hữu Hi lắc đầu nói: “Em không sao.”
Vài vị phụ huynh nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đến, nghĩ hắn là người giám hộ của Hữu Hi, có người mở miệng nói: “Này, tiên sinh! Đây là con gái nhà anh? Anh nhìn xem, đánh Miêu Miêu nhà tôi ra thế này, anh giáo dục con gái kiểu gì vậy?”
“Đúng vậy, anh làm bố sao lại dạy con bạo lực thế hả…”,
“Bố bạo lực thế thảo nào di truyền cho con”
…..
Làm bố?
Con gái?
Quản giáo?
Lăng Khiếu Dương nghe thấy lời nói của mấy bà bà này thì vẻ mặt xanh mét, bão tố vù vù, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt…
Hữu Hi miệng há thành hình chữ o.
Nàng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lăng Khiếu Dương nữa aaa…
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
60 chương
65 chương
95 chương
61 chương