Trong phòng tắm truyền đến từng đợt tiếng nước, Hữu Hi thở nhẹ, ngồi trên giường, có chút gấp gáp. Nàng kết hôn rồi, hôm nay là đêm tân hôn của nàng, người đàn ông nàng cưới không phải ai khác, chính là Lăng Khiếu Dương. Nàng còn nhớ rõ giờ khắc hắn cầu hôn, ở nhà hàng lãng mạn, hắn vì nàng mà hát tình ca, tay giấu một bó hồng sau lưng, quỳ một gối xuống trước mặt nàng, toàn tâm toàn ý cầu hôn nàng. Hắn luôn luôn cao ngạo, lạnh lùng cứng rắn, lại có thể làm ra chuyện tầm thường đến nhường này, làm cho Hữu Hi giật mình không ít, có điều chuyện tầm thường tối qua cũng thật động lòng người. Mọi người trong cả nhà hàng đều nhìn nàng, coi ánh mắt kiểu kia, xem như nàng mà nói ra chữ “không” những người này sẽ dùng ánh mắt chém nàng luôn. Một nam nhân anh tuấn như vậy quỳ trước mặt nàng , nếu nàng không quý trọng ắt sẽ hối hận ngàn năm. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nàng chấp nhận lời cầu hôn của hắn, cũng chỉ hai tháng sau khi nàng từ thời cổ đại trở về. Thời gian hai tháng này, Lăng Khiếu Dương cũng đã tiến dần từng bước, không biết hắn dùng chiêu số gì, trước tiên đem em trai nàng thu phục, câu nào lời nào cũng đều kêu anh rể Lăng Khiếu Dương, tiểu quỷ này còn dạy bảo nàng phải chăm sóc tốt cho người đàn ông độc thân này. Là Lăng Khiếu Dương quá lợi hại, cũng là do tiểu quỷ kia có tiềm chất Hán gian dễ bị mua chuộc a. Nàng cũng nhớ rõ, lúc nàng nói với Nhất Thần nàng sắp kết hôn, Nhất Thần cực lực phản đối. Bởi nàng cùng một người đàn ông quen biết mới hai tháng kết hôn, chuyện như đùa! Là vì Nhất Thần không biết, nàng cùng Lăng Khiếu Dương đâu chỉ mới quen biết hai tháng. Chuyện duyên phận kiếp trước, nàng sẽ không nhắc lại, cuối cùng khiêu khích hôn Lăng Khiếu Dương một cái, còn vừa cười vừa nói với Nhất Thần, hắn đối với nàng yêu từ cái nhìn đầu tiên, không thể không cưới. Nhìn vẻ mặt âm trầm của Nhất Thần, lúc ấy nàng cũng không biết nói cái gì cho phải, may mắn là, vợ Nhất Thần - Thanh Nhã xuất hiện. Thanh Nhã, cô y tá nhỏ năm xưa, dưới sự trợ giúp của Dạ Đế, nàng đã từng gặp qua nàng ta một lần. Hiện tại nàng ta thành thục xinh đẹp, hai tháng nay Hữu Hi cũng tiếp xúc qua với nàng ta vài lần, cảm thấy đôi mắt nàng cũng không tệ lắm, có điều có lẽ là bởi vì quan hệ với Nhất Thần, hai người đều chỉ lịch sự ân cần thăm hỏi, cũng không giao thiệp nhiều, mặc dù Hữu Hi không để ý nhưng Thanh Nhã cũng ít nhiều có chút để ý. Cuối cùng Nhất Thần cau mày cùng Thanh Nhã rời đi, trước khi đi, không quên cảnh cáo nàng, không thể kết hôn qua loa như vậy được. Nhất Thần như thế nào cũng không thể đoán được, ngày hắn vừa cảnh cáo nàng xong, Lăng Khiếu Dương liền kéo nàng đi đăng kí kết hôn, hơn nữa vào ngày hôm sau, cũng chính là hôm nay, cử hành một hôn lễ vô cùng long trọng. Hiệu suất làm việc của Lăng Khiếu Dương không ai bì được, Hữu Hi thầm tán thưởng, gấp gáp thế này chỉ thông báo với người quen thôi cũng đã khó rồi, huống chi là hôn lễ long trọng như vậy. Hữu Hi đang nghĩ tới đây, chỗ phòng tắm truyền đến tiếng mở cửa, trong lòng Hữu Hi nhịn không được căng thẳng. Lăng Khiếu Dương đã tắm xong, hắn… hắn hiện tại là chồng nàng, nhưng nàng vẫn có chút cảm giác khẩn trương, Hữu Hi bọc chăn ngồi cứng đờ trên giường. Cửa phòng ngủ bị mở ra, Hữu Hi làm bộ thực bình tĩnh, trông có vẻ như đang nhàn nhã xem sách, có điều một chữ cũng không lọt vào mắt. Chiếc giường lún xuống, một trận hơi thở nam tính ập đến, hắn đã ngồi trước mặt nàng. “Em có thói quen xem sách ngược à?” Giọng nói bỡn cợt dễ nghe của Lăng Khiếu Dương vang lên bên tai Hữu Hi, mặt Hữu Hi nóng bừng lên, thực là dọa người mà, vội vàng lấy sách đọc ngược cũng không biết. Ngón tay thon dài của hắn lấy quyển sách gì đó ở trong lòng nàng ra, sau đó đưa lên trước mặt nàng rồi thả xuống. Tầm mắt nàng dừng trên người hắn, trên lồng ngực rắn chắc, màu da mật ong, điểm xuyết vài giọt nước chưa được lau khô, thực mê người. “Hữu Hi”, em đang hồi hộp sao”. Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo ngọn lửa, hơi thở cũng nhả trên mặt nàng. “Không có….” Hữu Hi lắc đầu không cần suy nghĩ, phủ nhận lời nói của Lăng Khiếu Dương, quen biết lâu như vậy, lúc đó bọn họ chỉ có hận và hận, nàng chưa từng có ý liếc đến hắn một cái, đừng nói đến chuyện kết hôn, hòa bình thôi cũng đã là quá rồi. Hắn cầu hôn, nàng đồng ý. Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương mang theo thâm tình, đôi mắt đen huyền rực chát, thân hình nóng bỏng mà rắn chắc, tới gần Hữu Hi, đem thân thể nàng kẹp chặt giữa tấm đệm và cơ thể hắn. Nụ hôn của hắn mang theo ma lực đến nỗi môi Hữu Hi đỏ mọng lên, dung nhan của nàng vẫn giống như cô gái mười bảy tuổi, thanh nhã, trẻ trung, xuân sắc. Một trận hôn nóng bỏng qua đi, Lăng Khiếu Dương dụi dụi vào cổ Hữu Hi khàn khàn nói:” Hữu Hi…. em cuối cùng cũng là vợ anh!” “Ừ.” Hữu Hi gật đầu. “Anh…… Rất vui!” Là vô cùng vui vẻ, thậm chí còn kích động muốn nói cho cả thiên hạ biết, An Hữu Hi là tân nương của hắn, là vợ của hắn. “Em cũng rất vui.” “Hữu Hi, vì sao lại đồng ý lấy anh?” Hữu Hi mở to đôi mắt trong suốt, mơ màng nhìn Lăng Khiếu Dương, “Vâng? Không phải anh…cầu hôn sao?” Hắn cầu hôn nàng liền cưới? Như vậy nếu đổi thành người khác cầu hôn thì sao? Lăng Khiếu Dương không muốn nghe câu trả lời thất bại này, có điều hắn không vội, hắn sẽ chờ. “Hữu Hi!” Hắn yêu thương gọi. “Khiếu Dương.” Nàng ôn nhu ngọt ngào gọi tên hắn. Hắn ngắm nhìn nàng, yêu thương vô hạn thì thầm:” Anh yêu em!” Hữu Hi cười cười, tay ôm lấy cổ hắn, “Em biết”. Hắn thổ lộ, chỉ đổi lấy được hai chữ “em biết” của Hữu Hi. Hắn có chút thất vọng, có chút cô đơn, cuối cùng chỉ có thể vô vị cười cười, ngón tay xuyên qua mái tóc đen của Hữu Hi, ngắm nhìn nàng, lại lần nữa hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, lướt xuống phía dưới, bá đạo mà cuồng dã, đoạt lấy hơi thở của nàng. Hữu Hi có chút hỗn loạn, chìm đắm trong vòng hôn và vuốt ve của hắn, sau đó nàng cảm nhận được vật cứng rắn của hắn, đột nhiên giật mình, mở to hai mắt, tránh được môi Lăng Khiếu Dương, tay chống vào lồng ngực bóng loáng của hắn, đầu gối cũng chống lên, tì vào bụng hắn. Hắn thở gấp, anh mắt khao khát mang theo tia nghi hoặc, giọng nói khàn khàn hỏi:” Làm sao vậy?” Nàng khước từ hắn? Hữu Hi giữ hắn, lắc đầu,” Em, em không thể……” Nàng cúi đầu thở dốc, sắc mặt hồng hào, xấu hổ cùng bất an. Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi sắc mặt không phù hợp, trong lòng chợt lạnh, chẳng lẽ, thân thể của nàng vẫn là không thể chấp nhận hắn? Dù là thời cổ đại kia lẫn hiện đại này, nàng vẫn khước từ hắn sao? Lòng lại đau đớn một hồi, hắn liền thả lỏng Hữu Hi ra. Có điều, hôm này là đêm tân hôn của bọn hắn. “Thực xin lỗi.” Hữu Hi nhìn con mắt đen huyền của Lăng Khiếu Dương hiện lên âm trầm cùng thất vọng, nàng cúi đầu giải thích. “Ngủ đi, anh ôm em ngủ.” Lăng Khiếu Dương khẽ nhếch môi, cả khuôn mặt lạnh lùng đều là nhu tình, một lần nữa vươn tay ra ôm lấy Hữu Hi. Mặt nàng vùi vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghe được hởi thở nặng nề của hắn, trong lòng không biết nghĩ đến điều gì, không biết bao lâu trôi qua, Hữu Hi đã ngủ, hệt như một đứa trẻ, cuộn mình trong lòng Lăng Khiếu Dương, ngọt ngào mà thiếp đi. Mà Lăng Khiếu Dương lại không tài nào ngủ được, có lẽ nàng không ghét hắn, bằng không sẽ không cưới hắn, nhưng nếu đã cưới hắn, thì vì sao lại khước từ hắn. Đêm tân hôn, Lăng Khiếu Dương một đêm không ngủ. Tuần trăng mật ở Paris qua đi, ngoại trừ việc Hữu Hi không muốn làm chuyện đó, hai người đều rất tốt đẹp. Nàng không muốn, hắn sẽ không miễn cưỡng. Hắn chiều chuộng nàng, yêu nàng, không muốn ép nàng làm bất cứ chuyện gì, thầm muốn đem những thứ tốt nhất dâng lên cho nàng. Trở về sau tuần trăng mật, Lăng Khiếu rất chu đáo, mang quà về cho Gia Tận. Gia Tận có ấn tượng rất tốt với Lăng Khiếu Dương, thậm chí có thể nói là sùng bái, bởi vì có một lần, ba người lúc đi ra ngoài chơi, bỗng nhiên lại gặp kẻ cướp đường. Hắn ta giật lấy túi xách của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương đã tay không đánh ngã bảy tám tên cướp. Lăng Khiếu Dương lúc đó, trong mắt Gia Tận mà nói không hề nghi ngờ gì chính là một vị siêu cấp anh hùng, tiểu quỷ dễ bảo này cuối cùng cũng sùng bái Lăng Khiếu Dương luôn rồi. Hữu Hi thậm chí còn cảm thấy, đây không phải là sùng bái Lăng Khiếu Dương, mà là sùng bái vũ lực, có điều Gia Tận có thể thích Lăng Khiếu Dương cũng làm cho nàng an tâm, nàng vốn đang có chút lo lắng Gia Tận và Lăng Khiếu Dương không hợp ở chung. Gia Tận được nghỉ lễ ở trường liền đến chỗ ở của Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi, sinh hoạt cùng nhau. Có điều hiện tại là thời kì tân hôn của chị gái, Gia Tận cũng rất biết điều, nhận quà xong liền trở về trường luôn, viện cớ trường nhập học sớm. Lăng Khiếu Dương trong lúc hưởng tuần trăng mật đã hoãn lại rất nhiều việc công cho nên giờ phút này hắn đang ở thư phòng khẩn trương làm việc. Hữu Hi muốn làm tốt bổn phận làm vợ, ở tại phòng bếp bận rộn làm bữa tối, làm bốn món mặn một món canh, bưng lên bàn ăn. Bày biện xong xuôi, Hữu Hi khẽ mỉm cười, Lăng Khiếu Dương vẫn còn làm việc, có điều ăn cơm cũng rất quan trọng, nàng cởi tạp dề xuống rồi đi về phía thư phòng. Cửa thư phòng không khóa, Hữu Hi hé cửa ra liền nhìn thấy khuôn mặt Lăng Khiếu Dương đang chuyên chú làm việc . Quả thực hắn rất thu hút, khí chất mạnh mẽ cứng rắn thời hiện đại, anh tuấn cao lớn. Nàng thật không hiểu vì sao hắn vẫn nhớ được những chuyện trước kia, vẫn khuôn mặt đó, hắn là sợ, sợ nàng không nhận ra hắn sao? Bọn họ rất hợp nhau là đều không nói chuyện trước kia, bây giờ chỉ cố gắng vì tương lai. Hữu Hi đẩy cửa đi vào,” Còn phải làm việc lâu nữa sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen huyền nhìn nàng, ánh mắt thống hận xưa kia, nay hoàn toàn bị yêu thương thay thế, ánh mắt thâm tình mê người kia khiến người ta thực đau lòng. Hắn cứ nhìn nàng như vậy, Hữu Hi bối rối, dịu dàng nói: “Ăn cơm thôi, ăn xong rồi làm việc tiếp được không?” “Lại đây” Hắn nói đơn giản, thân mình ngả về phía sau, tựa vào lưng ghế. Hữu Hi đi đến đứng ở bên người hắn, eo bỗng thấy căng thẳng, nàng đã ngã vào trong lòng hắn. Hắn vùi vào cổ nàng, hít sâu một hơi, “Em xem có vẻ ngon a”. Mặt Hữu Hi nóng lên, tay đỡ lấy mặt hắn, hờn dỗi nói: “Đừng làm loạn mà, đồ ăn sẽ nguội mất.” Đôi mắt đen huyền của Lăng Khiếu Dương nhìn khuôn mặt hồn nhiên của Hữu Hi: “Hữu Hi, chúng ta cần nói chuyện.” “Nói chuyện, nói chuyện gì?” “Nói chuyện, vì sao em không muốn cùng anh.” Lăng Khiếu Dương còn chưa nói xong, Hữu Hi đã vội đứng lên, bước xa khỏi Lăng Khiếu Dương, tay quơ quơ về phía cửa, “Em quên mất, trong nồi vẫn còn chút canh, anh nhanh ra ăn nha, em ở phòng ăn chờ anh.” Hữu Hi nói xong thì hệt như một con nai hoảng sợ trốn khỏi tầm mắt của Lăng Khiếu Dương. Nhìn hình bóng Hữu Hi rời đi, Lăng Khiếu Dương trở nên phiền muộn, ngón tay thon dài cào qua mái tóc ngắn, những mong có thể giải thoát đầu óc mình khỏi nhớ Hữu Hi. Thật đau đầu, nhưng là, Hữu Hi không nói, mà hắn cũng đoán không được. Lăng Khiếu Dương đứng dậy, đá văng chiếc ghế rồi đi ra phía cửa Một đêm này, bọn họ vẫn ôm nhau ngủ như trước. Cuộc sống sau hôn nhân kỳ thật vẫn rất ngọt ngào, mặc dù có điểm không hài hòa như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Hữu Hi muốn làm tốt vai trò là người vợ của Lăng Khiếu Dương, vì hắn mà xây dựng một gia đình hạnh phúc ấm áp, cũng là vì chính mình. Cha mẹ Lăng Khiếu Dương đã qua đời, hơn nữa hắn lại là con một, công ty hắn tự mình sáng lập cũng đã thuộc loại long hổ. Người thân bên cạnh hắn cũng vì vụ lợi mà quấy rầy hắn, quanh hắn không có đến một chút chân tình. Lại một ngày mới, Hữu Hi nhận được điện thoại của Lăng Khiếu Dương nói buổi tối sẽ có khách đến. Người đến là bạn tốt nhất của Lăng Khiếu Dương – Tạ Tấn Thiên, còn có vợ hắn là Thảo Lan, Hữu Hi rất vui mừng, nàng và Thảo Lan tuy rằng quen biết chưa lâu, nhưng quả thực vẫn rất hợp nhau. Từ sau tuần trăng mật về, Hữu Hi đã nhiều ngày không gặp nàng ấy, nàng lập tức bận rộn chuẩn bị bữa tối. Hữu Hi không thích người ta không tuân thủ giờ giấc, cho nên Lăng Khiếu Dương luôn luôn đúng giờ, trừ phi có chuyện quan trọng. Hữu Hi ước chừng Lăng Khiếu Dương cũng sắp trở về rồi, nàng đã chuẩn bị xong bữa tối, vừa cởi tạp dề xuống đã nghe tiếng cửa mở. “Hữu Hi!” Lăng Khiếu Dương vừa vào đến phòng khách đã gọi tên nàng, Hữu Hi vui vẻ rảo bước ra phòng bếp. “Hữu Hi.” Thảo Lan cùng chồng nàng – Tạ Tấn Thiên cũng đến đây, nàng ta nhìn thấy Hữu Hi, thật vui vẻ, muốn ôm chầm lấy Hữu Hi, Hữu Hi cũng nhiều ngày không gặp Thảo Lan, trong lòng cũng rất vui, vừa định ôm Thảo Lan thì dưới chân đã trống không, cả người nàng đã bị Lăng Khiếu Dương ôm vào trong ngực. “Khiếu Dương.” Hữu Hi thẹn thùng, nhìn Lăng Khiếu Dương liếc mắt một cái. Lăng Khiếu Dương nhìn Lưu Thảo Lan,” Đi ôm chồng em đi, không có việc thì ôm vợ anh làm gì?” Thảo Lan nhíu mày, lắc đầu thở dài, Hữu Hi, chồng cậu là cái loại gì vậy, nữ nhân cũng không cho ôm? Hữu Hi buồn cười nói:” Được rồi, mọi người đi rửa tay đi, em làm xong cơm chiều rồi.” “Oa, hôm nay có có lộc ăn.” Thảo Lan nói xong, chạy về hướng phòng tắm, Tạ Tấn Thiên cũng chạy theo như cái đuôi. “Anh đi rửa tay với” Lăng Khiếu Dương vẫn không buông Hữu Hi ra, ngược lại còn cúi đầu, hung hăng hôn môi Hữu Hi, khiến nàng hít thở không thông. “Đừng ôm lung tung, biết không?” Ánh mắt uy hiếp, ngữ khí đe dọa. Tay Hữu Hi ôm lấy khuôn mặt Lăng Khiếu Dương. “Anh thật đúng là bá đạo, giống trẻ con quá đi.” Lăng Khiếu Dương nhếch môi cười khẽ trông thực mê người. Tâm tình mọi người cũng rất vui. Cơm chiều ăn xong , hai người phụ nữ huyên thuyên nói chuyện vẫn chưa xong. Sau khi ăn cơm, Hữu Hi cùng Lưu Thảo Lan đi tới phòng ngủ, nói chuyện riêng của phụ nữ, không ai được vào. Cho nên hai gã đàn ông vĩ đại yêu vợ chỉ có thể ngồi ở quán bar trong nhà hàng giết thời gian. “Thế nào, cảm giác kết hôn… vui vẻ phải không ?” Tạ Tấn Thiên uống một ngụm rượu, cười hỏi. Lăng Khiếu Dương sắc mặt cổ quái, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Tấn Thiên một cái. “Làm sao vậy?” Tạ Tấn Thiên chau mày ” Hối hận vì kết hôn rồi à?” Ánh mắt sắc bén của Lăng Khiếu Dương quét qua Tạ Tấn Thiên, thanh âm lạnh lùng nói: “Không phải!” “Sống không hòa hợp à?” Hắn chỉ là thuận miệng nói hỏi đùa thôi mà. “Cô ấy…… Không cho tớ chạm vào cô ấy!” Lăng Khiếu Dương nghiến răng nghiến lợi nói ra, sắc mặt cổ quái cứng ngắc. Tạ Tấn Thiên sặc rượu phun ra.