Mặc Trúc thở dài hướng người tới nói:“Lão gia!” Y Lạc Tuyết theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người tuổi chừng năm mươi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén, nam tử trung niên thân một màu thanh bào đứng ở cửa phòng. Đây là phụ thân của nàng, Đại Úc vương triều trung dũng đại tướng quân Y Toàn. Quả nhiên có khí thế bức người. “Ngươi đi xuống trước!” Khoác tay ý chỉ Mặc Trúc lui, Y Toàn đến gần nàng, một đôi mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng , xem nàng rất tự tại. “Ngươi tỉnh.” Hồi lâu, Y Toàn mới mở miệng. “Ân, nữ nhi tỉnh.” “Mau chóng dưỡng tốt thân mình, bảy ngày sau gả vào Ninh vương phủ, ta cũng không hy vọng người ngoài nói nữ nhi của Y Toàn ta thần sắc luôn có bệnh.” “Là, nữ nhi biết.” “Ngươi……” Y Toàn kinh ngạc thái độ của nàng, cùng bảy ngày trước hoàn toàn bất đồng, chẳng lẽ đại nạn không chết làm cho nàng nghĩ thông suốt , thay đổi nguyện vọng lúc đầu? “Chuyện của bảy ngày trước, nữ nhi không nhớ rõ . Chuyện bảy ngày sau, nữ nhi tự nhiên nghe theo .” Nàng thản nhiên nói, một câu cởi bỏ nghi hoặc của hắn. Kỳ thật nàng nói cũng là nói thật. “Hảo!” Y Toàn nói,“Đây mới là nữ nhi tốt của cha!” Xoay người rời đi. Y Lạc Tuyết có chút đăm chiêu, giống như Y Toàn có cái gì khó nói, vẫn là nàng ảo giác? “Tiểu thư,” Mặc Trúc đi đến, nhỏ giọng hỏi,“Lão gia có hay không làm khó tiểu thư?” “Không có.” Nàng không không khỏi bật cười,“Cha và con gái không nên suốt ngày hận nhau?” Tuy rằng hắn cùng nàng không có quan hệ huyết thống gì, nàng chính là xuyên qua đến đây dùng thân thể của nữ nhi hắn thôi. “Kia tiểu thư hôn ước……” “Hết thảy cứ theo lẽ thường.” “Cứ theo lẽ thường……” Giây tiếp theo Mặc Trúc thiếu chút nữa kêu ra tiếng ,“Tiểu thư đáp ứng rồi?” “Ân.” “Vì sao ?” Y Lạc Tuyết thản nhiên cười cười,“Ta có chút mệt, muốn nghỉ ngơi .” “Nga.” Mặc Trúc vẻ mặt mất mát hầu hạ nàng nghỉ ngơi,“Mặc Trúc ở bên ngoài, tiểu thư có việc đã kêu ta.” “Đã biết.” Mặc Trúc thổi tắt đèn trên bàn, chỉ chừa lại nến nơi cửa phòng, thay chụp đèn màu tối, nhẹ giọng đi ra ngoài. Nhắm mắt lại, Y Lạc Tuyết khó có thể đi vào giấc ngủ. Kiếp trước nàng đối với việc sống chết rất lạnh nhạt , chính là phải gả cho một người căn bản không biết mặt, đối với nàng mà nó cũng không phải chuyện thống khổ gì. Nếu chết là chuyện không thể thay đổi được , nàng hà tất phản kháng ,này có phải là quá mức vô dụng, cứ thuận theo gả qua đó cũng tốt. Tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là hai chữ: Sống sót! Bất quá bảy ngày cuối cùng ở tướng quân phủ , nàng quyết định học tập chủ nhân thân thể này, miễn đi những phiền toái sau này. Nhưng mà ban đêm, đâu chỉ mình Y Lạc Tuyết là không thể vào mộng? Y Toàn ngồi ghế thái sư ở thư phòng , nhìn chằm chằm trâm gài tóc cẩm thạch trên bàn, đây là của hồi môn hắn tính đưa cho Lạc Tuyết. Do dự thật lâu hắn mới quyết định đem ngọc trâm tổ truyền cho tam nữ nhi làm đồ cưới. Thật sự là bất đắc dĩ . Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Có một số việc hắn hẳn đã sớm nghĩ tới. Vì tương lai Y gia , hắn bỏ qua nhiều lắm. Y Toàn cả đời sống trên yên ngựa , vì vương triều Đại Úc lập không biết bao nhiêu công lao hạn mã. Bất hạnh nhất chính là không có nhi tử, trong nhà chỉ có chính thất Vương thị sở sinh ba cái nữ nhi. Mấy phòng tiểu thiếp đều không sinh được. Vương thị rất là thông tình đạt lý, còn vì hắn mà nạp thiếp giúp cho Y gia nối dõi tông đường, đều bị hắn ngăn trở. Tâm tư của hắn sớm đã không ở nơi này . Nghĩ vậy , Y Toàn đột nhiên phẫn hận, vì sao? Vì sao? Đem đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi đều gả đi xa, còn muốn tam nữ nhi hắn yêu thương nhất cũng rời bỏ đi? Ông trời vì sao đối Y Toàn bất công như vậy! Y gia có ba nữ nhi, duy chỉ có cuộc sống tam nữ nhi Lạc Tuyết cùng các tỷ tỷ là bất đồng , phụ thân từ nhỏ dạy nàng võ công, mang nàng cưỡi ngựa, bồi nàng luyện kiếm, mà trưởng nữ Thắng Tuyết cùng thứ nữ Thấm Tuyết sở học bất quá là đánh đàn, vẽ tranh, nữ hồng cũng đọc [ liệt nữ truyền ] thôi. Lần này hoàng thượng thế nhưng nhìn trúng nữ nhi hắn yêu thương nhất gả cho Ninh vương tiếng xấu đồn xa , trong lòng hắn không phục, nhưng cũng không thể nề hà. Quân vô hí ngôn, hơn nữa gần vua như gần cọp đạo lý này hắn Y Toàn làm sao có thể không hiểu? Nhìn Lạc Tuyết vì cự tuyệt gả cho Ninh vương ở trong mưa to quỳ đến nhảy hồ hôn mê bất tỉnh, hắn làm sao không đau lòng? Chỉ là vì tương lai Y gia , hắn phải nhẫn! Nguyên tưởng rằng nàng tỉnh lại còn có thể đại náo một phen, không tưởng thế nhưng đổi tính đáp ứng xuất giá, miễn đi hắn một phen võ mồm. Hồi tưởng lúc trưởng nữ cùng thứ nữ xuất giá cũng không có nửa câu oán hận. Nữ nhi đều còn nhỏ như vậy, thân là phụ thân làm sao mà không đau lòng? Nhẫn nại, phải nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại chờ thời cơ, Y gia mới có tương lai! Vì thế, hắn quyết định đưa cho tam nữ nhi Lạc Tuyết đồ cưới đặt thù.