Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi
Chương 48
Hắn vui vẻ cầm tay nó đi đến chỗ mấy thằng bạn của mình, không hiểu sao lúc đi mà hắn cứ cười tươi rói khiến mấy cô gái xung quanh ngây người, xịt máu mũi còn nó thì lại thấy kì dị, bộ hắn thần kinh không bình thường sao? Mải suy nghĩ mà nó không hề biết rằng hắn đã dẫn nó đến trước mặt mọi người. Hắn khẽ mỉm cười nhưng rồi cũng nhanh chóng tắt ngúm…nếu như ai đó nhìn thấy chắc chắn sẽ chết ngất, con người lạnh lùng và tàn bạo là đây sao? Nhìn lũ bạn của mình, hắn khẽ lên tiếng:
-Ê! Chúng mày!!! – Hắn đưa tay kéo nó lại gần mình… - đây là bạn gái tao! – Hắn nói, vẻ mặt có chút thú vị.
“Phụt”….
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì Minh, Khánh, Q.Anh và cả Tuấn, Phong đứng bên cạnh không khỏi trợn trừng mắt. đúng lúc đó Khánh đang đưa rượu lên miệng uống liền lập tức phun ra, ánh mắt kinh ngạc hết sức tưởng tượng nhìn hắn như người ngoài hành tinh. Một câu hỏi liền xuất hiện trong đầu mọi người theo đó mà hiện rõ trong ánh mắt của từng người đập thẳng vào người hắn: Hắn có bình thường không vậy? Còn nó đứng bên cạnh vì câu nói không chút suy nghĩ của hắn mà bừng tỉnh, khẽ nhíu mày nhìn hắn rồi nhìn xuống cánh tay hắn đang ôm mình liền khó chịu, nói nhỏ:
-Anh thần kinh sao? Bỏ cái tay ra! – Nó nói pha chút tức giận. Chết tiệt, nó không ngờ hắn lại làm cái trò này trước những người này và đặc biệt nó còn có thể cảm nhận được tiếng cười đểu của tên nhóc Jack đáng ghét.
-Một lúc thôi! – Hắn cười, một nụ cười nửa miệng không hề đứng đắn.
“ Bộp….bộp….bộp “
Tiếng vỗ tay phát ra khiến cả bọn chợt nhíu mày, Q.Anh đứng dậy vỗ tay mấy cái, vẻ mặt hiện ra tia thích thú nhìn hắn và nó, cầm ly rượu tiến đến gần cả hai.
-Hm! Trương thiếu lần đầu dẫn bạn gái chúng ta nên ăn mừng, đúng không? – Q.anh híp mắt cười nhưng vẻ mặt lại không hề cảm thấy thích thú. Tên tiểu tử này, chưa gì đã cưa đổ được cô ta, quả này anh chắc chắn sẽ bị tổn thất không hề nhỏ. Nhìn hắn vẻ mặt đắc ý, ánh mắt nhìn Q.Anh hiện lên dòng chữ: Chú thua rồi, chuẩn bị mà tiếp đãi anh cho tốt!!!
Gây nên hành động khó hiểu này của hắn cũng chỉ là hắn đã lỡ mồm đồng ý với việc cá cược cùng hai tên chết tiệt kia. Nói thật thì lúc đầu hắn không hề ưa nó, đến một cái liếc nhìn cũng không có bởi nó quá là xấu. Một lần Khánh và Q.Anh sau khi đọc mẩu giấy mà nó dán trên đầu hắn, cứ thế mà chêu trọc hắn liên tục, thật chỉ muốn một nhát đưa hai tên này lên trầu diêm Vương. Chỉ vì tính hắn từ đầu kiêu ngạo, từ những lời nói chêu trọc của hai tên kia liền thốt ra một câu rằng hắn chắc chắn là nó sẽ điêu đứng trước mình, nhưng thật không ngờ hai thằng bạn của hắn nhân cơ hội mà cá cược rằng hắn sẽ không thể nào cưa đổ được nó, bởi cả hai đều thấy nó rất đặc biệt lại rất lạnh lùng và hắn thấy hối hận nhất chính là đã đồng ý.
Không ngờ do vụ cá cược này, hắn liền tìm hiểu về nó, sự băng lãnh khó gần nhưng hắn lại thấy hứng thú, sự bí ẩn hiến hắn càng ngày càng tò mò muốn biết, cho nên hắn đã lấy lí do là muốn lấy nó làm bia đỡ đạn mà liền biến nó thành bạn gái của mình cũng chỉ là hắn muốn thắng cược bởi hắn lại một con người hiếu thắng và bên ngoài lại rất kiêu ngạo chưa hề thua bất cứ ai và hơn nữa muốn tìm hiểu về nó, một đứa con gái có rất nhiều bí mật, nhưng ngoài đó ra hắn lại cảm thấy có chút gì đó khó hiểu, hắn cứ nghĩ rằng nó không hề mang bộ mặt xấu xí vậy.
Minh khó hiểu nhìn mọi người còn Khánh và Q.Anh dường như đứng người trước ánh mắt quỷ dị của hắn, thôi xong rồi biệt thự của anh, khu vườn của Q.Anh nữa không lẽ cứ thế mà vào tay hắn…chết tiệt, anh cũng đã nghĩ đến việc này nhưng không ngờ hắn lại nhanh đến như vậy! Hix…tài sản hang trăm tỷ của tôi!!! Hắn nhìn vẻ mặt của hai thằng bạn không khỏi cười thầm trong bụng: “Cho chết! Ai bảo dám cá cược với đại thiếu ta!”
Phong đứng đó chứng kiến hết thảy mọi chuyện, thấy không khí nặng nề nhanh chóng giải vây:
-Ây! Vậy chúng ta ăn mừng thôi! – Nở một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt Phong đã nhanh chóng xóa đi phần nào nặng nề giữa ba người. Còn nó đứng đó không hề làm gì, như một cái máy đi heo hăn ngồi xuống ghế, hiện giờ trong đầu óc nó là những lời nói của Q.Anh và ánh mắt của anh ta đôi phần lạ, dường như có điều gì đó hắn giấu nó chăng? Ánh mắt lạnh lùng, tia nhìn sắc bén quét qua khuôn mặt của Q.Anh, Khánh và hắn, nhìn thì thấy bình thường nhưng đối với nó thì hắn lại mang tia đắc ý còn Khánh và Q.Anh có chút gì đó…nuối tiếc, hối hận!!!
Mọi người bắt đầu uống rượu và nói chuyện, duy chỉ có Minh từ đầu đến cuối vẫn rất im lặng, đôi mắt ánh lên vài tia nghi ngờ nhìn nó từ đầu đến cuối….anh có cảm giác cô bé này rất quen thuộc, nó quen thuộc đến nỗi mà anh cảm thấy thân thiết và nhớ…rồi hình ảnh đứa em gái của anh lúc nào hiện lên trong tâm trí anh. Khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người, đôi mắt to tròn cộng thêm đôi môi anh đào he hé mở nhưng ánh mắt đó lại rất lạnh lùng. Lắc lắc đầu mình vài cái nhìn lại vẫn là cô bé xấu xí đó, chắc là anh lâu rồi không gặp đứa em gái mà yêu quý nên có chút nhớ nó, nhưng vừa nãy anh có chút thấy kì lạ, ánh mắt lạnh lùng của cô bé này rất giống với ánh mắt em gái anh.
Phong dù đang uống rượu nhwung ánh mắt vẫn hướng về phía nó, kaka…cuối cùng bà chị khó tính, lạnh lùng của anh cũng đã là hoa có chủ, thật sự là quá nhanh nha. Tuấn ngồi bên cạnh Phong liền nhíu mày, nhìn bộ dạng dửng dưng, thoải mái của Phong khi nhìn cô bé xấu xí kia liền có chút thấy kì lạ, đấm mạnh vào lưng Phong một phát dù không gây ra tiếng nhưng cũng đủ làm cho Phong đang uống rượu liền phun hết ra ngoài.
-A! Anh làm cái gf vậy? – Phong lấy tay xoa xoa phía sau lưng, có chuyện gì mà lại đấm anh đau đến như vậy cơ chứ?
-Nói! Chú có quan hệ gì với cô bé xấu xí kia? – Tuấn nhíu mày, ánh mắt hiện lên vài phần đe dọa, dường như có thể thấy nếu Phong không nói anh ta sẽ ngay lập tức làm gãy lưng anh mất.
-Quan hệ gì là quan hệ gì chứ? – Phong khó chịu, chết tiệt không lẽ vừa nãy anh mải nhìn bà chị mình mà quên béng mất người anh xấu xí bên cạnh cũng đang nhìn mình và nó.
-Có nói không? – Ánh mắt lạnh lùng dường như có thể xuyên thấu tâm can anh khiến Phong đứng hình. Thôi thì nói với người ông anh này cũng chả sao!! Còn nếu không nói chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện...
Phong thì thầm bên tai Tuấn nói có mấy câu thôi cũng đủ cho Tuấn giật mình kinh hãi, nó….nó…sao có thể cơ chứ? Chưa hết bàng hoàng, đâu đó liền vang lên một tiếng gọi của một cô gái:
-JACK!!!!
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
72 chương
13 chương
31 chương
37 chương
49 chương
1 chương