Lãnh khốc hoàng hậu
Chương 7
“Theo bản thái tử biết thì Nhạc tiểu thư cùng Hoàng thuợng chưa có chính thức đại hôn.” – Hoả Quân Long tựa tiếu phi tiếu nói.
“Vậy thì sao? Chưa đại hôn nhưng thánh chỉ trẫm ra chả lẽ là đồ bỏ đi?!” – Mộ Dung Phong không chút khách khí nói.
Hoả Quân Long vốn định lấy lý do chưa đại hôn mà tách hai nguời ra, như vậy, hắn có thể tiếp cận nàng. Hoả Liên Nhi nghe thái tử ca ca nói thì trong lòng mở cờ, nhưng khi nghe cậu trả lời của Mộ Dung Phong, nàng không khỏi cảm thấy uất ức. Nàng không phải là không biết đạo thánh chỉ kia, không những phong Nhạc Tĩnh làm hoàng hậu mà còn để nàng độc sủng hậu cung, sau này không lập phi. Như vậy, không phải là đã chặn đuờng tiến của nàng sao?!
Nhạc Tĩnh lạnh lùng nhìn Hoả Quân Long, quan sát hắn thật kĩ. Mộ Dung Phong thấy bảo bối nhà mình nhìn chằm chằm vào nam nhân khác, trong lòng nổi lên ghen tuông, bàn tay đặt bên eo nàng bóp mạnh một cái. Nhạc Tĩnh vốn đang dánh giá nam nhân kia, chợt bên eo truyền đến một cơn đau nhức, khiến nàng không thể không qua lại nhìn nguời nam nhân mặt đen như than đang ôm mình. Nàng nhíu mày tỏ ý khó chịu, đôi mắt đẹp nhìn hắn như muốn nói chàng nhéo ta làm gì.
Nhìn hai nguời “liếc mắt đưa tình”, trong lòng Hoả Liên Nhi không khỏi cảm thấy chua xót. Nàng vì hắn lặn lội đuờng xa đến tận đây mà hắn lại…
Nhạc Tĩnh thấy Hoả Liên Nhi đôi mắt có phần đỏ lên thì có chút cảm thông, nhưng nàng không phải là nguời rộng luợng, cho nên nàng không thể cùng nàng ta thứ nàng ta muốn đuợc. Nàng, không phải bồ tát.
Mộ Dung Phong ôm bảo bối, mục đích muốn ôm nàng về phòng dạy dỗ một chút, bèn vung tay nói ngày sau sẽ mở yến đón gió cho Hoả Vân Quốc sứ giả. Xong, hắn không thèm để ý đến các đại thần cùng sứ giả, nôm Nhạc Tĩnh một mạch hướng tẩm cung mà đi tới.
“Chàng làm sao vậy?!” – Nhạc Tĩnh đẩy mạnh hắn ra, nhíu mày nói.
“Ta làm sao? Nàng rõ ràng ngắm nghía cái tên họ Hoả chết tiệt kia. Nàng thích hắn rồi?!” – Mộ Dung Phong ghen tị nói.
“Ta không phải là ngắm nghía, mà là quan sát, đánh giá.” – Nàng ôm trán nói. – “Hắn đem đến cho ta một cảm giác rất khó chịu.”
“Cảm giác khó chịu?!” – Hắn khó hiểu lặp lại.
“Ừm. Ta cũng không rõ, nhưng quả thực ta không thích hắn, cũng như cảm giá hắn mang đến.”
“Không thích thì không cần để ý, mọi cái cứ để ta lo, ta không phải lần đầu giao đấu với hắn.” – Mộ Dung Phong kéo nàng vào lòng, ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng.
Nhạc Tĩnh tựa vào lòng hắn. dù hắn nói vậy nhưng nàng không thể an tâm được. Nàng biết hắn không muốn nàng nhúng tay là vì lo cho an nguy của nàng, nhưng nàng không thể ngồi không như vậy đuợc.
Nhạc Tĩnh trở về Nhạc Phủ, mang theo tâm trạng khó chịu cùng vô số toan tính. Nhạc Lan cùng Nhạc Chi đang ngồi uống trà ngoài sân, thấy muội muội nàng mình “vác” khuôn mặt khó chịu đi vào mà suýt mất hình tuợng thục nữ mà phun trà ra ngoài. Không biết ai làm muội mụội sinh khí, kẻ đó chắc chắn sẽ rất rất rất thảm. Nàngy đại hôn đã đén gần, muội muội chưa biết gì hết, nhưng với tâm trạng này, chỉ sợ nàng sẽ không lên kiệu hoa mất.
“Tiểu Tĩnh à, muội làm sao vậy?” – Nhạc Lan mỉm cười hỏi.
“Không có gì.” – Nhạc Tĩnh sa sầm mặt mày nói.
“Hình như là do Tam Công chúa Hoả Vân quóc đó tỷ tỷ.” – Nhạc Chi lén lút nói.
“Tỷ tỷ.” – Nhạc Tĩnh kêu lên.
“Đuợc rồi, được rồi, muội về phòng đi.” – Nhạc Lan cười cười, phất phất tay.
Nhạc Tĩnh bĩu môi, xoay nguời đi vào phòng.
Nhạc Lan cùng Nhạc Chi thở dài, trong lòng bắt đầu mặc niệm cho kẻ đã làm muội muội sinh khí. Cầu cho nguơi đuợc bình an.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
227 chương
83 chương
165 chương
187 chương
16 chương