Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 262
Edit: kaylee
Mặc dù đối với với Hạc Minh bất kể trường hợp loại ***** nữ nhân như vậy tất cả mọi người đã thành thói quen, nhưng Hoa Mộ Dung vẫn là nhịn không được lườm nguýt hắn, ánh mắt có vài phần bất đắc dĩ...... Nhưng mà, khác với Hoa Mộ Dung, Hạ Lan Phiêu mắt nhìn thẳng, giống như yêu nghiệt lớn như Hạc Minh chưa bao giờ tồn tại.
Lần trước Hạc Minh đột nhiên nổi điên đối với nàng tạo thành tổn thương làm cho nàng tạm thời còn không cách nào tha thứ Hạc Minh, mà nàng cũng không biết nên làm thế nào đối mặt với nam tử nguy hiểm suýt nữa làm thương tổn nàng này, tâm tình rất là phức tạp.
Mặc dù Tiêu Mặc không có công khai thân phận, chỉ có thể làm thương nhân ngồi ở cách chỗ nàng rất xa, nhưng nàng cảm giác ánh mắt của Tiêu Mặc vẫn là thỉnh thoảng quét tới phía nàng, vẫn có thể xuyên qua mặt nạ của nàng, thấy chỗ sâu trong linh hồn nàng —— đương nhiên, điều này cũng có thể là nàng tự mình đa tình.
Tiêu Mặc, Hạc Minh...... Thật may là tên khốn Lãnh Phi Tuyệt kia không có ở đây, nếu không thật đúng là ba vương một sân khấu. Vốn tưởng rằng Lãnh Phi Tuyệt sẽ ở sau Lung Nguyệt tiết mới rời đi, nhưng không có nghĩ đến hắn thế mà lại ở ngày hôm qua liền lặng yên không tiếng động rời đi, cũng không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì —— nhưng mà, như vậy cũng tốt, tình hình đối với Mộ Dung sẽ khá có lợi.
Nhưng mà, ai có thể nói cho ta biết Mộ Dung vốn nên vui vẻ tại sao xem ra cũng có chút không giống trước kia, thậm chí có chút sa sút? Chẳng lẽ tên kia đi nàng không vui? Thật đúng là kỳ quái!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, nhìn Hoa Mộ Dung ngồi ở cao vị, mặc hoa phục lại trầm mặc khác thường, chỉ có cảm giác mình càng ngày càng không hiểu nàng. Mà đang ở lúc nàng tâm tư nặng nề, những oanh oanh yến yến kia cũng không nhàn rỗi, âm thanh ríu rít đều muốn lấn át tiếng đàn sáo.
"Quốc Sư đại nhân, Quốc Sư đại nhân......"
Hạc Minh không ngoài dự tính trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Hắn người mặc trường bào màu đỏ sậm tóc chỉ là tùy ý cột lại, áo khẽ mở, mắt xếch xinh đẹp cũng bởi vì cảm giác say mà có chút mê ly.
Bên cạnh hắn vây quanh các loại Quý tộc thiếu nữ, mà hương son phấn trên người những nữ tử kia hun Hạ Lan Phiêu có chút choáng váng đầu óc rồi. Nàng cũng không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng Hạc Minh hành vi phóng đãng như vậy trong lòng sẽ có chút không vui, nhỏ giọng nói với Hoa Mộ Dung: "Mộ Dung, thân thể của ta có chút không thoải mái, đi vườn hoa một chút, lát nữa sẽ trở lại."
"Ngươi không sao chớ?" Hoa Mộ Dung ân cần hỏi han.
"Không có việc gì —— ta đi dạo trước."
Hạ Lan Phiêu nói xong, bỏ lại mọi người, lặng lẽ rời đi. Nàng theo đường dài đi tới trong rừng trúc u tĩnh, theo bản năng đi tới phòng nhỏ trong rừng, nhìn trăng tròn trên trời ngẩn người.
Rừng trúc này vốn là đất bỏ hoang trong cung, mà nàng thích Trúc tử (cây trúc) u nhã này, mới có thể đem nơi này làm nơi nàng thỉnh thoảng ở.
Cái phòng nhỏ này chính là dùng Trúc tử chế thành hai tầng kiến trúc, trên mái hiên treo chuông gió bằng gỗ, ở trong gió leng keng vang dội, âm thanh lá trúc lay động theo gió cũng hòa thành một bản nhạc. Nàng nghĩ tới tâm sự, tay không tự giác khẽ vuốt cổ cầm trước mặt, boong boong có tiếng, cũng xa xa dài dài.
"Đàn rất hay. Không ngờ phu nhân lại còn giỏi về khảy đàn."
"Người nào?"
Hạ Lan Phiêu lấy làm kinh hãi, ngạc nhiên quay đầu lại, lại thấy Tiêu Mặc từ trong bóng tối đi ra. Ánh trăng chiếu trên dung nhan tuấn mỹ của hắn, trên người của hắn cũng phát ra ngân quang (ánh sáng màu bạc) nhàn nhạt, tuấn mỹ như thần.
Tiêu Mặc? Làm sao hắn sẽ tới chỗ này?
"Âm của cổ cầm này rất đẹp, vừa uyển chuyển hàm xúc lại có âm thanh vang dội, là đàn tốt."
Tiêu Mặc nhàn nhạt nói xong, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, ánh mắt như có như không từ quét qua cổ nàng, nụ cười càng thêm tao nhã lịch sự. Hạ Lan Phiêu bén nhạy bắt được ánh mắt của Tiêu Mặc, trong lòng không hiểu sao thấy hoảng hốt, hết sức kềm chế kích động muốn che chắn những vết hôn gần như là thấy không rõ kia, lúng túng cười: "Trời nóng nực muỗi rất nhiều......"
"Ha ha."
Tiêu Mặc cười nhạt, tự nhiên đi tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, gảy nhẹ cổ cầm. Hắn đàn ra chính là bài hát Hạ Lan Phiêu mới vừa đàn, so với nàng đàn ra tươi đẹp thuần thục hơn nhiều. Hạ Lan Phiêu đối với Tiêu Mặc thông minh đã là không có gì để nói rồi, lẳng lặng nghe hắn đàn xong, cười nói với hắn: "Tiêu công tử mới là tài đánh đàn cao siêu, nhạc công hạng nhất cũng không cách nào so sánh với công tử."
"Phu nhân khách khí —— có lẽ, gọi ngươi Vương Hậu tương đối thích hợp?"
......
"Ta không muốn lừa công tử, chỉ là công tử chưa bao giờ hỏi đến thôi. Ta cố ý muốn mời công tử tới tham gia dạ tiệc, cũng là biểu hiện thành ý, hi vọng công tử biết được."
"Vương Hậu thật đúng là khách khí...... Không biết Vương Hậu muốn mời Tiêu mỗ tiến đến, rốt cuộc là vì cái gì? Là chuyện của Ngọc Minh Trai sao?"
Tiêu Mặc mỉm cười đến gần Hạ Lan Phiêu, hương hoa sen nhàn nhạt trên người cũng là quen thuộc làm người ta tan nát cõi lòng như vậy. Hạ Lan Phiêu theo bản năng lui về phía sau một bước, cách xa khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên phóng đại của Tiêu Mặc, ngượng ngùng nói: "Tiêu công tử chịu buông tay Ngọc Minh Trai đương nhiên là tốt nhất."
"Ta tên là Tiêu Mặc." Tiêu Mặc đột nhiên nói: "Không biết tục danh (tên) của Vương Hậu có phải....."
"Tiêu công tử và ta cũng không quen biết, ta không tiện nói tục danh cho công tử, nếu không phu quân của ta có thể sẽ không vui." Hạ Lan Phiêu lập tức cự tuyệt.
"Ha ha...... Là ta đường đột. Vương Hậu gọi ta là Tiêu Mặc là được."
......
"Tiêu Mặc." Hạ Lan Phiêu rốt cuộc nói.
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng Hạ Lan Phiêu thật sự rất khó khăn để nói ra, giữa răng môi cũng có một loại cảm giác khác thường không nói ra được.
Một loại đau thương không rõ trong nháy mắt xâm nhập toàn thân, hình như bên tai của nàng cũng quanh quẩn tên tuổi bị cấm kị đó. Nước mắt chẳng biết lúc nào tràn đầy hốc mắt, mà nàng chỉ có thể ho khan một tiếng, quay đầu lại, tiếp tục đối mặt với cổ cầm an tĩnh kia. Nước mắt của nàng nhỏ xuống ở trên thân đàn, mà tay của nàng đột nhiên bị Tiêu Mặc bắt được.
"Ngươi...... Ngươi làm cái gì!" Hạ Lan Phiêu tức giận hỏi.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tiêu Mặc trầm tĩnh hỏi, một tay bắt được cổ tay của nàng, một cái tay khác lột xuống mặt nạ trên mặt nàng.
Hạ Lan Phiêu thét một tiếng kinh hãi, theo bản năng che mặt của mình, nhưng cổ tay lại bị Tiêu Mặc nắm chặt. Tiêu Mặc bước một bước về phía trước, mặt nạ tinh xảo bị hắn giẫm ở dưới chân, mà ánh mắt lạnh lẽo của hắn giống như hàn độc.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương