Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 235
Edit: kaylee
Hôm nay, cách thời gian Hạ Lan Phiêu rời đi đã hai tháng.
Mùa đông lạnh lẻo thê lương trong lúc vô tình đã thành quá khứ, những cung nhân đổi lại cung trang mùa xuân màu xanh nhạt, cả cung đình cũng là một cảnh tượng bừng bừng sức sống.
Nhưng hôm nay nhất định không phải là một ngày rất bình thường.
"Hoàng Thượng, ngài cho gọi chúng nô tì tới không biết là có chuyện gì?"
Dưới chân Tiêu Mặc, là tất cả phi tần trong cung đang quỳ, sau khi họ biết được Tiêu Mặc triệu kiến mỗi người đều tỉ mỉ ăn mặc, cố gắng ở trước kình địch lớn nhất sau khi rời đạt được tâm của Hoàng đế đang tràn đầy bi ai này. Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn họ, nhàn nhạt nói: "Trẫm cho gọi các ngươi tới, là thả các ngươi về nhà."
"Hoàng Thượng bớt giận! Nô tì không biết đã phạm vào tội gì, lại bị đuổi ra khỏi cửa hoàng gia? Hoàng Thượng bớt giận!"
Tất cả mọi người không nghĩ tới lần duy nhất được Tiêu Mặc triệu kiến (gọi đến gặp mặt) sau khi hồi cung lại là muốn phân phát hậu cung, liền bắt đầu kêu gào. Son phấn trên mặt các nàng bị nước mắt thấm ướt, ở trên mặt lưu lại từng vệt đỏ, nhìn hết sức thú vị.
Nhưng mà, Tiêu Mặc không có tính tình tốt như mọi ngày, chỉ là bình tĩnh nói: "Mỗi một năm thời gian Trẫm lâm hạnh các ngươi có thể đếm được trên đầu ngón tay, Trẫm cũng biết các ngươi oán Trẫm, lại ngại vì gia tộc hi vọng cùng mặt mũi của mình mà không dám nói. Phàm là nguyện ý về nhà, Trẫm sẽ phong nàng làm Cáo Mệnh phu nhân, đích thân tứ hôn cho nàng; không muốn trở về nhà, nguyện ý ở tại lãnh cung qua cả đời này, Đại Chu cũng sẽ phụng dưỡng nàng một đời. Quyền lựa chọn là của các ngươi."
......
Lần này, đến lượt chúng phi tần ồ lên.
Họ đối với Hoàng Thượng không tới hậu cung đương nhiên là lòng mang oán hận, cũng không thiếu người trước lúc vào cung đã có người trong lòng, nghe được Hoàng Thượng nói như vậy đều là trong khoảng thời gian ngắn luống cuống tay chân. Họ đối với mệnh lệnh này của Tiêu Mặc vừa kinh (kinh hãi) vừa nghi (nghi ngờ), trong khoảng thời gian ngắn không có bất kỳ ai nói lời nào. Tiêu Mặc biết họ chỉ là đang do dự, cười nhạt: "Trước sang mai cho Trẫm câu trả lời chắc chắn. Tất cả giải tán đi."
Cuộc sống thật không thú vị...... Hạ Lan không có ở đây quả nhiên là không thú vị đến mức làm cho người ta hít thở không thông. Ta cũng không biết tại sao, nhìn thấy những nữ nhân đem hết khả năng tạo ra các loại "Vô tình gặp gỡ", om sòm giống như chim sẻ kia liền phiền lòng vô cùng.
Nhưng các nàng rõ ràng là đẹp hơn nha đầu phải rất nhiều nha......
Chẳng lẽ đúng như theo lời nàng nói, nơi này người người đều giả bộ sao?
Nhưng ta tỉnh ngộ cuối cùng vẫn là chậm......
Tiêu Mặc che ngực, lẳng lặng suy nghĩ.
Ngoài Khinh Vũ và hai phi tần có gia tộc lụi bại không xuất hiện, tự nguyện ở lại trong lãnh cung ra, những người khác đều lần lượt xuất cung rồi. Hành động tùy hứng này của Tiêu Mặc vốn nên đưa tới phong ba, nhưng hắn nắm đại quyền, lại theo ước định cho những phi tần bị phân phát về nhà phẩm cấp cùng vinh dự, cũng làm cho những gia tộc kia không còn lời nào để nói. Hắn nhìn hậu cung trống rỗng, biết sau này rốt cuộc mình đã có thể không nghe thấy những thứ son phấn tục khí làm người ta chán ghét kia nữa, tâm tình rốt cuộc cũng vui vẻ hơn. Hắn không biết tại sao mình sẽ đột phát ý tưởng này, có thể có tính trẻ con như vậy, thế nhưng nữ nhân kia (HLP á) biết sẽ vui mừng đi.
Coi như quà tặng nghênh đón nàng trở về là được.
"Hoàng Thượng, Lan phi nương nương xin ngài đi qua."
Ngoài cửa, một tiểu thái giám sợ hãi bẩm báo, mà Tiêu Mặc cuối cùng cũng từ trong thói quen ngẩn người tỉnh táo lại. Hắn chậm rãi đứng dậy, mở cửa sổ, nhìn hoa mai nho nhỏ màu vàng đang đón xuân ngoài cửa sổ, nhớ tới nữ tử kia cũng có một cái quần lụa mỏng thêu hoa văn hoa mai, nhàn nhạt nói: "Biết."
Mùa đông đã qua, ân oán giữa ta và ngươi quả thật cũng nên chấm dứt, Hạ Lan Khinh Vũ.
Khi Tiêu Mặc đi tới được chỗ của Khinh Vũ thì ngoài ý muốn thấy được Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên cũng hiển nhiên không nghĩ tới Tiêu Mặc sẽ đến, sắc mặt trắng nhợt, lại rốt cuộc cũng không nói gì. Tiêu Mặc cũng có chút ngoài ý muốn, lại vẫn bình tĩnh ngồi xuống, cười nói với Khinh Vũ: "Không ngờ Lan phi còn hẹn hoàng thúc trước."
"Ừ. Ta lừa gạt Vương Gia nói hắn không tới ta liền đi tìm chết, Vương Gia thiện tâm, quả nhiên tới. Nếu Khinh Vũ dùng chiêu này lừa gạt Hoàng Thượng, sợ rằng rất khó thành công đi."
"Đó là đương nhiên." Tiêu Mặc cười ôn hòa: "Bởi vì Trẫm biết ngươi không nỡ chết."
"Hoàng Thượng nói chuyện thật là ghét......"
Khinh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, rót rượu cho hai nam tử này, mình cũng rót một chén. Tiêu Nhiên đang nhìn ly rượu trước mắt mình vẫn không nhúc nhích, mà Tiêu Mặc lại một hơi uống cạn sạch rượu. Khinh Vũ nhìn Tiêu Nhiên, nhấp nhẹ ly rượu, mềm nhũn nói: "Vương Gia không uống là không tin Khinh Vũ sao?"
"Lan phi nương nương dụng độc cao siêu, ý định kín đáo càng thêm không ai bằng. Bổn vương quả thật kiêng kỵ Lan phi nương nương."
"Vương gia nói so với Hoàng Thượng nói còn đả thương người hơn...... Ha ha......"
Khinh Vũ cười nâng chén toàn bộ uống hết, nhưng bởi vì không chịu nổi rượu này mà ho khan kịch liệt. Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên đều bình tĩnh nhìn nàng, không có một người tiến lên giúp đỡ. Tiêu Mặc lẳng lặng chuyển động ly rượu trước mặt mình, còn Tiêu Nhiên thì nói với hắn: "A Mặc, ngươi tiều tụy rất nhiều."
"Thật sao? A......"
"Ta cũng không ngờ có thể lần nữa gặp mặt ngươi. Thật ra thì, ta vẫn rất hối hận. Ta hối hận ta cho rằng ngươi có thể cho nàng hạnh phúc, hối hận ở lúc nàng hi vọng ta mang nàng đi lui bước. Ta một mực nghĩ, nếu như mà ban đầu ta mang nàng đi, như vậy hiện tại nàng sẽ không phải chết? Nàng không thích ta cũng không sao, chỉ cần......"
"Ba!"
Tiêu Mặc đột nhiên bóp vỡ cái ly. Máu tươi theo bàn tay của hắn chậm rãi chảy xuống, mà hắn không cảm thấy đau đớn một chút nào. Hắn nhìn Tiêu Nhiên, từng chữ từng câu mà nói: "Nàng, không, có, chết."
......
"A Mặc, ngươi đã yêu nàng, tại sao lại muốn bức nàng vào đường cùng?" Tiêu Nhiên nhẹ nhàng thở dài: "Rốt cuộc chúng ta cũng bởi vì một nữ nhân mà phản bội rồi...... Xin Hoàng Thượng chấp thuận cho tiểu vương đóng ở biên quan, ngăn cản kẻ xâm lăng Đại Chu."
"Được." Tiêu Mặc rốt cuộc nói.
Khinh Vũ ngây ngẩn cả người.
Nàng thật là không ngờ Tiêu Nhiên thế nhưng lại tự xin rời cung, mà hắn đi lại là biên quan cả ngày tuyết đọng, hoang tàn vắng vẻ...... Chẳng lẽ nữ nhân kia chết ảnh hưởng đến bọn họ thật lớn như vậy sao? Chẳng lẽ hắn tình nguyện rời đi Kinh Thành hắn sinh sống từ nhỏ, tràn đầy kỷ niệm, tình nguyện một mình đi tới một địa phương không người nào quấy nhiễu nhớ nhung của mình?
Nhưng nhìn ánh mắt của hắn, đến tột cùng tại sao ta lại lạnh như vậy......
"Tiêu Nhiên, ngươi hận ta sao?" Khinh Vũ nén lệ, rốt cuộc hỏi: "Ngươi hận ta hại Phiêu Nhi, thật sao?"
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương