Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 216
Mặc dù nàng không tin lời nói của Thục phi, nhưng Thục phi bi phẫn như vậy, dáng vẻ muốn chết cũng không giống như là đang làm bộ. Nàng tỉnh táo nhìn Thục phi, nhìn nàng ở lãnh cung tan hoang, trong lòng hiện ra một loại sảng khoái không rõ.
Thục phi, ngươi cũng có hôm nay!
Trong trí nhớ của nàng (HLP), nàng ta luôn là trang phục hoa lệ phú quý, nàng (Thục phi) nhất định chưa từng nghĩ đến mình cũng sẽ có ngày mặc quần áo vải thô, sống ở địa phương cũ rách đi! Nhưng mà tất cả thứ này đều là nàng ta tự tìm!
Nếu nàng không hại hài tử của ta, có lẽ ta sẽ nhường nàng ở trong cung bình an phú quý đến già, nhưng hôm nay đã không thể nào. Ta cùng nàng, chỉ có một người có thể còn sống.
Bởi vì, chúng ta đã sớm đã không đội trời chung.
Hạ Lan Phiêu khinh miệt nhìn bộ dạng nhếch nhác nghèo kiết hủ lậu của Thục phi, khinh bỉ trong mắt khiến Thục phi gần như điên cuồng. Mắt thấy nương nương nhà mình sắp nổi giận, cung nữ Minh Yến kia vội vàng kéo lại Thục phi, nhỏ giọng nói: "Nương nương, tuyệt đối không thể!"
"Nương nương?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Ta nhớ được Hoàng Thượng đã sớm phế bỏ ngươi, ngươi coi như là nương nương nhà nào?"
"Ngươi......"
Thục phi đâu chịu nổi uất ức như thế, rốt cuộc là nổi giận.
Nàng (TP) hung ác nhìn nàng (HLP), phát tiết tức giận và uất ức của mình ra ngoài, quát khàn cả giọng: "Tiện phụ! Đây tất cả nhất định đều là mưu kế của ngươi! Ngươi vì cướp lấy quyền lực thống lĩnh lục cung, không tiếc giết chết con của mình, sau đó đổ tội lên trên đầu Bổn cung! Ngươi thật nhẫn tâm! Một ngày nào đó Hoàng Thượng sẽ phát hiện ngươi dụng tâm âm hiểm, một ngày nào đó sẽ thả Bổn cung đi ra! Ngươi tuyệt đối sẽ không được như ý!"
"Ngươi nói ta hại chết hài tử của ta? Ha ha!"
Hạ Lan Phiêu nhìn Thục phi, rất muốn cười, nhưng nước mắt lại không khống chế được chảy xuống.
Nàng cắn chặt môi, dùng hết sức lực toàn thân nói: "Thục phi, ngươi không cần nói bậy! Ta là mẫu thân, hài tử là cốt nhục của ta, là kết tinh tình yêu của ta và nam nhân ta yêu mến, làm sao ta sẽ hại chết hài tử của? Nếu ta tham luyến quyền thế, như thế nào ta lại cam nguyện làm nữ nhân không danh không phận của hắn?
Các ngươi thích ở trong lồng giam hoàng cung này, mà ta ở lại trong cung chỉ là vì nam tử ta yêu! Làm sao ta sẽ hại chết hài tử ta thương tiếc yêu quý nhất? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng cho là ngươi ngậm máu phun người như vậy sẽ làm cho ta bỏ qua cho ngươi! Ta hận không thể giết ngươi!"
"Chẳng lẽ...... Thật không phải là ngươi làm hại? Như vậy, sẽ là ai......"
Thục phi lẩm bẩm nói xong, khổ sở che đầu. Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn nàng, đang muốn đi lên trước cho nàng mấy bạt tai nữa, Minh Yến lại chắn trước mặt nàng.
Nàng không ngừng dập đầu với Hạ Lan Phiêu, rưng rưng nói: "Thượng Nghi đại nhân xin bớt giận! Nô tỳ biết đại nhân mất đi đứa bé đau lòng khổ sở, nhưng mặc dù tính tình của nương nương nhà nô tỳ có hơi nóng nảy chút, nhưng nhất định người sẽ không làm chuyện thương tổn hài tử! Nàng...... Cũng từng có thai, chịu qua cơn đau xót mất con, người yêu hài tử như vậy, làm sao sẽ hại chết máu mủ của ngài? Mong đại nhân tra cho rõ!"
"Ngươi nói...... Thục phi cũng từng mang thai? Hài tử kia là thế nào không còn?"
"Nô tỳ không biết......"
"Nói."
Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nhìn Minh Yến, hơi thở lạnh lùng bén nhọn trên người hẳn là khiến Minh Yến hoảng sợ giống như trở lại cái đêm khẩu dụ của Thái Tử đến (L: ta không edit sai nhé, lúc đó anh Mặc mới là Thái Tử thôi), cái đêm làm người ta hít thở không thông đó...... Nàng cúi đầu, khó khăn nói: "Phải..... Là Hoàng Thượng hạ lệnh......"
"Tiêu Mặc hắn...... Không cần con của mình?"
"Phải… mặc dù không có rõ ràng tại sao Hoàng Thượng phải làm như vậy, nhưng Hoàng Thượng cũng không để cho hậu cung phi tần mang thai, thỉnh thoảng có thai cũng không có tư cách sinh hạ...... Thượng Nghi đại nhân, hài tử của ngài thật không phải là nương nương nhà nô tỳ giết đâu! Xin đại nhân thứ tội!"
Minh Yến nói xong, té quỵ xuống đất, không ngừng dập đầu với Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy giống như bị sét đánh, không thể tin mà nói: "Hoàng Thượng hắn...... Không cần hài tử? Tại sao?"
"Đương nhiên là cảm thấy huyết thống của hậu cung phi tần không đủ cao quý, không có tư cách sinh con cho hắn! Ta không có hại con của ngươi, nếu ngươi cũng không có làm hại mà nói, như vậy chỉ có...... Ha ha, ta vốn tưởng rằng rốt cuộc có nữ nhân có thể sinh con cho hắn, lại không nghĩ rằng ngươi cũng bị hắn xem thường! Chúng ta đều là người thất bại, kết quả của ngươi sớm muộn gì cũng giống như ta!"
"Ngươi nói láo!" Hạ Lan Phiêu tức thì nóng giận, nặng nề đẩy Thục phi: "Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không đối đãi với ta như thế! Hắn cũng yêu thương hài tử của chúng ta, hắn tuyệt đối sẽ không!"
"Vậy sao...... Ha ha......"
Hạ Lan Phiêu dùng hơi sức rất lớn, Thục phi không đứng vững được, lập tức ngã nhào trên đất. Tất cả thức ăn trên bàn cũng đập trúng trên người nàng, làm cho nàng chật vật không chịu nổi.
Minh Yến vội vàng đỡ Thục phi dậy, đã sớm nước mắt chảy ròng. Mà Thục phi người dính đầy thức ăn, lại đang cười nham nhở: "Ha ha...... Hạ Lan Phiêu, nói cho cùng chúng ta vẫn là giống nhau...... Chỉ là, ta tỉnh ngộ sớm hơn so với ngươi, ngươi còn bị Hoàng Thượng lừa chẳng hay biết gì mà thôi...... Ngươi so với ta còn có bi thương, còn thê thảm hơn, Hạ Lan Phiêu......"
"Ngươi nói láo, ta sẽ không tin tưởng!"
"Khi đó, Hoàng Thượng vẫn chỉ là Thái Tử, mà ta là Trắc phi của hắn.
Ta còn nhớ ta cố ý không ăn ‘canh tịnh thân’hắn phái người đưa tới, lặng lẽ mang bầu hài tử, thật là đầy bụng vui mừng.
Vốn tưởng rằng khi gạo đã nấu thành cơm, ta sẽ mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con), lại không nghĩ rằng hắn vẫn là không chịu để cho ta sinh con cho hắn...... Hắn không có tới nhìn ta, chỉ là để Lý Trưởng đến truyền khẩu dụ, để cho ta uống xong thuốc phá thai!
Ta...... Ta thật hận, ta thật sự rất hận! Tại sao ta không có năng lực sinh con cho hắn? Mà ta chỉ có thể hận chính mình, lại không thể hận hắn......"
Thục phi nói xong, nhớ tới sự lạnh lẽo của Tiêu Mặc, không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn nàng ta, dùng âm thanh gần như là nhỏ đến không thể nghe thấy nói: "Chẳng lẽ...... Thật không phải là ngươi? Nhưng ta phải tin tưởng ngươi thế nào đây?"
"Nếu là ta làm, để cho Âu Dương gia ta đoạn tử tuyệt tôn, người chết vĩnh viễn không được yên nghỉ."
"Ngươi......"
Hạ Lan Phiêu cũng là giật mình.
Nàng ngơ ngác nhìn dung nhan gần như điên cuồng của Thục phi, trong lòng hơi động. Nàng biết, lời nguyền rủa này đối với người ở thời đại này mà nói đã là ác độc vô cùng, bình thường không người nào dám dễ dàng thề.
Chẳng lẽ...... Thật không phải là Thục phi gây nên? Vậy sẽ là người nào?
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương