Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 211
Bây giờ là mùa đông, Thục phi lại bị bệnh, nhưng nàng chỉ là mặc một áo lụa mỏng đơn bạc, ở trong ngày đông giá rét xem ra hết sức mát mẻ.
Hạ Lan Phiêu có chút kinh ngạc nhìn trang phục không hợp mùa của nàng, trên mặt không khỏi tự lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mà vẻ mặt của nàng cùng với lời nói của nàng chỉ làm Thục phi cảm thấy nàng là đang chê cười mình. Thục phi sắc mặt lạnh lùng, cố nén bệnh thể (thân thể bị bệnh) ngồi ngay ngắn người lại, lạnh lùng nói: "Ngươi đi làm cái gì? Là tới nhìn chuyện cười của Bổn cung sao?"
"Thục phi, ngươi có thể không cần giống như con nhím gặp người liền ghim hay không? Ta tốt bụng tới thăm ngươi, ngươi cứ như vậy đối với ta?"
"Ngươi sẽ tốt bụng như vậy?" Thục phi cười lạnh, kiêu ngạo ngẩng đầu: "Hạ Lan Phiêu, ngươi đã sớm không còn là Hoàng Hậu, chỉ là một Thượng Nghi nho nhỏ, ngay cả một danh phận cũng không có, tại sao có thể ở trước mặt bản cung diễu võ dương oai? Bổn cung nói cho ngươi biết, Hoàng Thượng đối với ngươi chỉ là tạm thời ý loạn thần mê, hắn là sẽ không thích loại nha đầu thối không có ngực không có mông như ngươi!"
......
Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng tức giận.
Nàng nhớ lại cái tát Thục phi đánh nàng kia, nhớ lại Thục phi hung hăng đạp một cước ở trên tay nàng, nhớ tới tất cả những gì nàng ta làm với mình, không khỏi tức giận. Mặc dù bản tính nàng thiện lương, nhưng không có thiện lương đến trình độ có thể mỉm cười đối mặt với cừu địch của mình, không khỏi cười lạnh nói: "Nhưng Hoàng Thượng chính là yêu thích kiểu hình la lỵ (loli) như ta vậy, thế nào?!"
"Ngươi...... Hoàng Thượng ở nơi nào? Không phải là hắn không biết Bổn cung ngã bệnh chứ? Nếu hắn biết, nhất định sẽ đến thăm Bổn cung, nhất định sẽ!"
"Rất đáng tiếc...... Ta cũng không có không để cho Hoàng Thượng biết, nhưng hắn cũng không có đến thăm Thục phi tỷ tỷ. "
"Ngươi nói láo!"
"Ta không lừa ngươi."
"Ngươi đi, ngươi đi!"
"Hừ!"
Hạ Lan Phiêu hung ác trợn mắt nhìn Thục phi một cái, thầm nghĩ mình đi chuyến này thật là một quyết định vô cùng mục nát. Nàng vội vàng đi ra cửa, lại đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn, cũng nghe thấy tiếng kêu gào của mấy nha hoàn. Nàng theo bản năng quay đầu lại, lại thấy Thục phi sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, đã bất tỉnh.
Chẳng lẽ nàng bị ta chọc tức đến hôn mê......
Chết cũng tốt, thế giới yên tĩnh!
"Nương nương......"
Tiếng khóc của các cung nữ cuồn cuộn không dứt, mặt của Hạ Lan Phiêu không tự chủ mà co quắp. Nàng than nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt Thục phi thử hơi thở của nàng một chút, nghiêm túc nói: "Đừng khóc, nương nương các ngươi không có chết."
"Nương nương!" Các cung nữ vì không biết gì càng khóc dữ dội hơn.
......
"Thôi, ta làm người tốt đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên! Người tới, kêu Trần thái y!"
—— tuyến phân cách Thục phi bi phẫn (đau thương căm giận) ——
Nghe được Hạ Lan Phiêu cho mời, Trần thái y vội vã chạy tới, mà y thuật của hắn thật đúng là khá tốt, rất nhanh khiến Thục phi tỉnh táo lại. Sau khi Trần thái y viết phương thuốc thì dặn dò Hạ Lan Phiêu mấy câu rồi rời đi, các cung nữ vội vàng đi sắc thuốc cho chủ tử của mình, trong căn phòng to lớn nhất thời chỉ còn lại hai người Hạ Lan Phiêu và Thục phi, không khí rất là lúng túng.
"Cái đó...... Ngươi không có việc gì là tốt rồi. Ta đi trước."
Hạ Lan Phiêu đương nhiên sẽ không quên là mình khiến cho Thục phi giận đến hôn mê, lúng túng cười cười với nàng, sau đó đứng dậy rời đi. Nhưng mà, Thục phi lại nhìn nàng, đột nhiên nhẹ nói: "Cám ơn."
"Cái gì?" Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn nàng.
"Cám ơn ngươi...... Vì ta tìm Trần thái y."
"Không cần cám ơn. Dù sao cũng là ta làm ngươi tức đến hôn mê, công tội bù trừ đi."
......
"Ngươi là một người thật kỳ quái." Thục phi nhìn nàng, rất là nghi ngờ nói: "Ngươi rất hận ta, nhưng tại sao ngươi muốn vì ta tìm thái y? Nếu là ta mà nói......"
"Nếu là ngươi nhất định cứ nhìn ta khổ sở chết đi như vậy, đúng không? Thục phi, ta không phải là một người thiện lương, nhưng ta cũng không thể làm việc nhìn một sinh mạng đang sống sờ sờ cứ như vậy biến mất ở trước mặt ta —— ngay cả khi ta chán ghét ngươi, thì ta cũng không có quyền quyết định sống chết của ngươi."
"A...... Ngươi thật là đáng ghét trước sau như một. Coi như ngươi đã cứu ta, ta cũng tuyệt đối không cảm kích ngươi."
"Ta biết rõ." Hạ Lan Phiêu không sao cả cười một tiếng: "Ta cũng chán ghét ngươi."
......
"Ngươi biết không? Thật ra thì, ta rất ghen tỵ với ngươi, ghen tỵ muốn nổi giận rồi...... Ta không rõ, rõ ràng ta xinh đẹp hơn ngươi, ca múa giỏi hơn ngươi, dịu dàng săn sóc hơn ngươi, nhưng tại sao người đi theo bên cạnh Hoàng Thượng kia lại có thể là ngươi? Ngươi sớm đã không còn giá trị lợi dụng! Hoàng Thượng rõ ràng cũng rất chán ghét ngươi, nhưng khi nào thì tất cả đã bắt đầu thay đổi......
Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc ngươi có chỗ nào tốt, lại có thể khiến Hoàng Thượng vì ngươi một lần lại một lần phá lệ? Ngay cả đêm giao thừa Hoàng Thượng cũng ở cùng ngươi, không có gặp chúng ta một lần...... Ngươi có biết hay không trong hậu cung có bao nhiêu nữ tử vì thế mà khóc thút thít? Tại sao ngươi phải chiếm đoạt Hoàng Thượng, nhất định độc sủng? Mà ngươi lại còn mang thai hài tử của Hoàng Thượng......
Hoàng Thượng không muốn hài tử. Mặc dù không có hiểu rõ tại sao Hoàng Thượng không muốn tôn tử (con cháu), nhưng sau mỗi lần chúng ta thị tẩm cũng sẽ uống canh tịnh thân (lee: canh để không mang thai á), ngay cả tư cách nối dõi tông đường cho Hoàng Thượng cũng không có! Mà ngươi, một phế hậu (hoàng hậu bị phế), lại hồi cung, còn mang thai máu mủ của Hoàng Thượng......
Ta, thật hận ngươi......"
Thục phi nói xong, rưng rưng nhìn nàng, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ khổ sở tuyệt vọng. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trái tim thắt lại, theo bản năng nói: "Thục phi ngươi...... Thương hắn sao?"
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương