Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 166
A, nếu như không gặp phải tên kia ở trong thanh lâu thì tốt rồi.
Sau khi Tiểu Hạ Lan rời đi, ta lại lẻn vào thanh lâu kia một lần nữa, treo tên kia lên. Ta đánh gãy hết tất cả gân tay, gân chân của hắn, nhìn hắn cầu xin ta tha cho, nhưng hình như cũng không có cái gì thật vui vẻ.
Đến lúc chết, tên kia vẫn còn chưa nhận ra ta, thật không có ý tứ ~~
Hắn đã quên mất ta là ai, nhưng ta còn nhớ rõ hắn ~~ ha ha ~~~
Hạc Minh nghĩ vậy, há miệng thở mạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng trên mặt hắn vẫn là tràn đầy mỉm cười nồng nặc giống như một loại rượu đỏ. Hắn giùng giằng đứng dậy, lảo đảo đi tới cửa, rốt cuộc biến mất ở trong bóng đêm bao la mờ mịt.
Hắn chỉ biết, hắn không muốn để cho nữ nhân kia nhìn thấy một mặt chật vật như vậy của hắn.
Tuyệt không muốn.
Ngày hôm sau.
“Cái gì? Tên khốn Hạc Minh kia rời đi?” Hạ Lan Phiêu giương mắt nhìn chằm chằm tiểu nhị: “Hắn. . . . . . Hắn có nói gì không?”
“Hạc Minh công tử cũng không nói gì. Hạ Lan tiểu thư, xin người trả tiền phòng mấy ngày nay của người và Hạc Minh công tử đi.”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ Hạ Lan tiểu thư muốn ở không sao?” Tiểu nhị lập tức biến sắc: “Tiền phòng của ngươi và Hạc Minh cộng lại tổng cộng là mười lượng vàng, tiểu thư vẫn là trả đi. Nếu không. . . . . .”
“Nếu không thì như thế nào? Muốn bán ta sao? Thật là mắt chó nhìn người thấp (*)!”
(*) mắt chó nhìn người thấp: thành ngữ hiện đại dùng để chỉ những người kiêu ngạo, coi thường người dân.
Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, từ trong lòng móc ra hà bao liền ném vào trên bàn, một bộ dáng vẻ tài đại khí thô (tiền nhiều như nước). Tiểu nhị im lặng không lên tiếng mở ra hà bao, cười lạnh với nàng: “Hạ Lan tiểu thư là đang nói đùa sao? Chỉ có năm lượng bạc ngươi còn muốn trả tiền?”
“Năm lượng? Làm sao chỉ có năm lượng?”
“Người như ngươi thật sự là ta đã thấy nhiều. . . . . . Cải trang thành dáng vẻ thiên kim nhà giàu, cùng mấy tiểu bạch kiểm (*) ở chỗ này lừa gạt ăn lừa gạt ở, sau đó tiểu bạch kiểm chạy mất, mình cũng không có tiền thanh toán, liền muốn mượn thân phận của cô nương gia ăn vạ có phải hay không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải trả tiền đủ, hoặc là bị bán vào thanh lâu, chính ngươi chọn đi!”
(*) tiểu bạch kiểm = trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc).
“Làm sao ngươi nói chuyện như vậy?” Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu tức giận: “Ta là loại người nợ tiền không trả kia sao? Nếu như mà ta có tiền, nhất định trả cho ngươi, còn muốn đổi thành tiền đồng đập chết kẻ không biết xấu hổ ngươi!”
“Ngươi!”
Tiểu nhị giận dữ nhìn Hạ Lan Phiêu, mặt đỏ lên, mà những khách nhân ở bốn phía cũng nhịn không được khẽ nở nụ cười. Tiểu nhị thấy thế, càng cảm thấy tức giận, vỗ mạnh lên bàn một cái, lớn tiếng nói: “Không trả tiền thì cùng ta đi thanh lâu! Nha đầu chết tiệt kia, để cho ngươi mạnh miệng!”
“Không cần, buông ta ra! Sắc lang!”
Hạ Lan Phiêu liều mạng giãy giụa, nhưng bây giờ không có bất kỳ người nào tới làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Cũng không biết Tiêu Mặc và Hạc Minh chết ở đâu rồi, lưu lại một cục diện rối rắm để cho nàng dọn dẹp. Chưa từng có lúc nào nàng hận chết hai tên không biết xấu hổ kia giống như bây giờ.
Có lầm hay không! Các ngươi bỏ lại ta còn chưa tính, thế nào không thuận tay trả tiền đi, còn muốn để một nữ hài mảnh mai trả tiền cho các ngươi? Lão tử cũng không phải là tìm ‘con vịt’ (khụ, ý nói không phải tìm trai bao á)!
Hạ Lan Phiêu vừa tức giận nghĩ vậy, vừa liều mạng giãy giụa, theo thói quen há mồm cắn. Nhưng mà, tiểu nhị chỉ là một tiểu thị dân (người làm ăn nhỏ) thô tục, không có sự nhẫn nại của Tiêu Mặc và Hạc Minh. Hắn mắt thấy Hạ Lan Phiêu lại dám thương tổn tới mình, lập tức đánh một bạt tai ở trên mặt của nàng, hung tợn nói: “Tiện nha đầu, ngươi thật là không muốn sống! Trả tiền không nổi vẫn còn chảnh như thế, ngươi dựa vào cái gì? Không đánh không thành thật mà!”
Đúng vậy, ta dựa vào cái gì. . . . . . Ta thật sự là đánh Tiêu Mặc đánh Hạc Minh đánh thành quen, cũng sắp quên thân phận của mình rồi! Bỏ đi cái thân phận dọa người bên ngoài kia, ta cái gì cũng đều không phải. . . . . .
“Tiền của nàng ta thanh toán! Thật là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa! Ngươi đếm xong, cẩn thận tay bị chuột rút!”
Theo tiếng của một nữ nhân vang lên, Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên, nhìn nữ hài tốt cả người lóe kim quang vì mình trả tiền kia. Nữ hài kia đặc biệt suất khí (chỉ sự khen ngợi) nện tiền vào trên mặt của tiểu nhị, sau đó đi lên phía trước, lôi kéo tay của Hạ Lan Phiêu: “Làm sao ngươi lại một người ở nơi này? Cha ngươi đâu?”
“Ngươi là. . . . . .”
“Không biết ta sao? Ta là Tuyết Nha đó!”
Tuyết Nha. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, nhớ lại chuyện không biết bao nhiêu ngày trước ở chỗ này gặp gỡ nàng, lừa nàng nói Tiêu Mặc là “Phụ thân” của mình, mặt không tự chủ khẽ co quắp. Nàng theo bản năng quan sát chung quanh, thấy Tiêu Mặc quả nhiên không có xuất hiện một cách thần không biết quỷ không hay, mới lập tức ôm lấy Tuyết Nha: “Tuyết Nha tỷ tỷ, thật may là gặp được ngươi! Cha ta hắn. . . . . . Không quan tâm ta, ném ta một người ở nơi này, chính mình tự đi tìm kế mẫu (mẹ kế) rồi!”
“Kế mẫu?”
“Chính là kế mẫu. . . . . . Ô ô ô, ta thật đáng thương. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu ôm Tuyết Nha thật chặt, giống như ôm lấy một Đại Nguyên Bảo (*). Tuyết Nha cũng là đơn thuần, bị Hạ Lan Phiêu “Gặp cảnh ngộ bi thảm “ nói đỏ tròng mắt, tức giận cực kỳ: “Thật là thật là quá đáng! Cho dù muốn chơi một ‘mùa xuân thứ hai’ cũng không thể vứt bỏ nữ nhi ruột thịt của mình! Thật là súc sinh!”
(*) Nguyên Bảo: đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng. Ở đây ý nói, giống như ôm lấy túi vàng túi bạc lớn.
“Đúng, thật là súc sinh!” Hạ Lan Phiêu cũng cắn răng nghiến lợi mắng.
Đúng rồi, súc sinh còn tính cả Hạc Minh. . . . . .
“Vậy ngươi có tính toán gì không?”
“Ta không biết. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”
“Nếu như ngươi không ngại mà nói, làm nha hoàn (người hầu) của Lý gia thì như thế nào? Mặc dù muốn đi vào rất khó, nhưng ta giúp ngươi dàn xếp ở dưới mà nói, cũng vẫn là có thể làm nha hoàn nhóm lửa.... Đến lúc đó ngươi có thu nhập, có thể nuôi sống mình, cũng không cần dựa vào cha của mình rồi.”
( Lời của Hồ Ly: Tuyết Nha chính là nha hoàn của “Thượng Quan gia” lúc trước, bởi vì sau đó Hồ Ly lại viết thành Lý gia, làm cho đệ nhất đại gia tộc ở Giang Đô là Lý gia. Nhưng thật ra là một gia tộc, là Hồ Ly viết nhầm. Xin mọi người tạm xem đi. . . . . . Xấu hổ bay. . . . . . )
“Lý gia?” Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tên này rất là quen tai.
“Chính là đệ nhất quý tộc ở Giang Đô — Lý Hi Bạch lão gia gia đó! Chẳng lẽ ngươi không biết?”
Lý gia? Chẳng lẽ chính là Lý gia chỗ giữ Huyết Ngọc theo lời Hạc Minh nói? Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (*)! Giống như, sâu xa bên trong có ai đó đã an bài. . . . . .
(*) đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng mất chút công sức nào.
“Được, ta đi.” Hạ Lan Phiêu nắm tay của Tuyết Nha: “Xin giúp ta trở thành nha hoàn của Lý gia.”
“Không thành vấn đề! Có lẽ muội muội đã tinh thông cầm kỳ thư họa (*), không cần tỷ tỷ phụ đạo đi?”
(*) cầm = chơi đàn, kỳ = đánh cờ, thư = viết chữ, họa = vẽ tranh.
“Hả?” (⊙o⊙)
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương