Vốn tưởng rằng chỉ là một lúc ý loạn tình mê, lại không nghĩ rằng sẽ bị một cô gái chiếm cứ cả tâm linh. Thì ra là, cảm giác có một người đáng giá để bảo vệ là tốt đẹp như vậy. Không phải là không hiểu tâm ý của nàng, nhưng lúc nàng nói ra câu nói kia ta lại thật không biết nên đối mặt như thế nào. Nữ nhân bình thường không phải là đều dùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt mê ly, thần thái ngưỡng mộ để diễn tả tình yêu sao? Nhưng tại sao nàng lại nói nó ra ngoài miệng? Thật là lớn gan. . . . . . Nhưng trong lòng ta rốt cuộc vẫn là vui sướng. Thì ra là, cảm giác được khẳng định, được quan tâm, được coi trọng vui vẻ như vậy. . . . . . Rốt cuộc ta cũng chạm đến lòng của ngươi rồi, Hạ Lan Phiêu. Nhưng ta còn muốn lấy được nhiều hơn, nhiều hơn, cho đến khi lấy được tất cả của ngươi. Ta muốn trở thành người yêu và quyến luyến duy nhất của ngươi, ta muốn làm cho ngươi vẫn làm bạn ở bên cạnh ta, nhìn ta thành lập một đế quốc vĩ đại xưa nay chưa từng có. Nhưng. . . . . . Không phải trở thành gánh nặng của ta, Hạ Lan Phiêu. Ta không đồng tình kẻ yếu, mà ngươi cũng không thể làm người yếu. Người yếu không xứng sinh tồn ở trên thế giới này, ta hi vọng chúng ta có thể cùng nhau ở một chỗ có thể nắm giữ được vận mạng của người khác. Nhưng mà, trước ngày đó, ngươi nhất định phải bảo vệ mình! Rồi ta sẽ. . . . . . Hoàn toàn chiếm cứ lòng của ngươi thôi. Tiêu Mặc nghĩ vậy, ôm ngang Hạ Lan Phiêu lên, bế nàng đến trên giường, đặt đầu đè ở trên trán của nàng. Bọn họ gần kề như vậy, đôi môi chỉ cần mở là có thể chạm được vào nhau. Lông mi mềm mại của đối phương nhẹ nhàng rung rung ở trên mặt người kia, hơi thở mà bọn họ thở ra chính là vô cùng nóng bỏng. . . . . . Ngoài phòng, tiếng sóng biển ào ào. Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của hắn, nước mắt lập tức rơi xuống. Nàng ôm hắn thật chặt, đôi môi run rẩy nhẹ nhàng đụng vào môi của hắn, sau đó nhanh chóng tách ra, dường như muốn khắc ghi mãi nụ hôn này ở trong lòng. Mà lòng của nàng, rốt cuộc là chua xót. Tiêu Mặc, rốt cuộc ngươi vẫn không trả lời, rốt cuộc vẫn là chưa phải yêu ta à. . . . . . Nếu đã như vậy, sẽ để cho tất cả mọi thứ ở đây trở thành hồi ức thôi. . . . . . Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ của Tiêu Mặc, yên lặng rơi lệ, cả người lạnh lẽo thấu xương. Ngay tại lúc nàng đau lòng như vậy, tuyệt vọng như vậy, Tiêu Mặc đột nhiên bá đạo hôn lên. Hạ Lan Phiêu lại bị Tiêu Mặc chiếm cứ cả khoang miệng. Lưỡi của bọn họ dây dưa ở trong miệng, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương vị sắc tình. Hạ Lan Phiêu mở to mắt, ngạc nhiên nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tiêu Mặc. Tiêu Mặc khẽ thở dài, nhẹ nói: "Lúc hôn phải chuyên tâm, phải nhắm mắt lại mới hiện ra mềm mại." . . . . . . "Hạ Lan, không cần lại dao động ta. Nếu là ta lại muốn ngươi... ngày mai ngay cả hơi sức để rời giường ngươi cũng không có. Chỉ là. . . . . . Ta rất thích sự chủ động vừa rồi của ngươi." Tiêu Mặc mỉm cười nói. Quá mất mặt. . . . . . Ta. . . . . . Ta cũng không biết tại sao lại đột nhiên chủ động hôn hắn? Có thể là cảm thấy, sẽ hoàn toàn mất đi thôi. . . . . . Nhưng rốt cuộc nụ hôn này của hắn là có ý gì? Là khẳng định, hay là bố thí? Tại sao ta vĩnh viễn không thể đoán được tim của hắn? Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, dùng cặp mắt sương mù nhìn Tiêu Mặc, giống như là động vật ăn cỏ uất ức, làm cho người ta vừa nhìn liền mềm lòng. Lòng của Tiêu Mặc cũng "đột nhiên" mềm nhũn, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, giống như đang vuốt ve một con mèo con. "Hạ Lan, ta. . . . . ." Tiêu Mặc đột nhiên mở miệng, lại rốt cuộc không có nói hết lời. Hắn tự cảm thấy luống cuống nên nhẹ cắn bờ môi, mặt cũng có chút đỏ. Đáng chết. . . . . . Lời như thế như thế nào ta có thể nói ra khỏi miệng? Tiêu Mặc có chút khó xử thầm nghĩ. Ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi sẽ nói ngươi cũng yêu thích ta sao? Hạ Lan Phiêu mở to hai mắt nhìn Tiêu Mặc, lại thấy mặt của hắn khẽ ửng hồng, cau mày, hình như có chút lời nói cực kỳ khó khăn nói ra khỏi miệng. Nàng rất ít khi nhìn thấy Tiêu Mặc có vẻ mặt rối rắm như vậy, mà dáng vẻ mặt hắn đỏ lên đúng là rất đáng yêu, tràn đầy tính trẻ con, làm cho người ta không nhịn được liền muốn hôn một cái. Nhưng rốt cuộc đáp án của hắn sẽ là gì? "Không có gì." Dưới cái nhìn soi mói của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc tự giác luống cuống, khẽ thở dài. Hắn tiếp tục vuốt tóc dài của Hạ Lan Phiêu, trầm tĩnh nói: "Thôi, trước về Giang Đô rồi hãy nói. Ta. . . . . . Sẽ không sẽ đưa ngươi cho người khác, sẽ không tổn thương ngươi nữa. Cho nên, ngươi cũng không cần khóc nữa." Tiêu Mặc có chút khó khăn nói ra những lời nói hắn không quen, đôi môi dịu dàng hôn lên khóe mắt có nước mắt của Hạ Lan Phiêu, mà nàng chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hẳn là cảm thấy vô tận an toàn. Nước mắt của nàng lại không khống chế được nữa, tuôn rơi lưu lại, mà nàng cũng không biết vì sao, chỉ cần là Tiêu Mặc nói với nàng nàng đều sẽ tin tưởng. Tiêu Mặc. . . . . . Rốt cuộc ngươi vẫn còn có chút quan tâm ta, có chút yêu thương ta sao? Nếu không phải như vậy, tại sao ngươi phải cam kết như vậy với ta? Là ngươi lại muốn lợi dụng ta, hay là ở trong lòng của ngươi rốt cuộc là ta có chiếm cứ một chút vị trí. . . . . . "Hạ Lan, ngươi đang nghĩ cái gì?" Tiêu Mặc hỏi. "Ta tin tưởng ngươi — Tiêu Mặc, ta tin tưởng ngươi." Hạ Lan Phiêu nhẹ nói, kiên định nhìn Tiêu Mặc. Nếu thích ngươi, nếu không cách nào buông tha cũng không cách nào thoát đi, như vậy thì tin tưởng ngươi thôi. Mặc dù ngươi vẫn sẽ không có nói rõ ràng với ta ngươi có hay không yêu thích ta, nhưng ngươi có thể cam kết như vậy với ta, ta đã rất là cảm kích. Tiêu Mặc, ta biết rõ trong lòng của ngươi rốt cuộc là có ta tồn tại. Mặc dù tồn tại này có thể rất nhỏ, rất nhỏ, thế nhưng thì thế nào? Ta thích ngươi là chuyện của ta, không hề có một chút quan hệ nào với ngươi. Nhưng mà, mặc dù ta thích ngươi, nhưng dù sao ta cũng sẽ không vì ngươi buông tha về nhà. . . . . . Chúng ta đều là người lý trí, chúng ta đều sẽ không vì tình cảm của riêng mình mà làm ra chuyện ảnh hưởng đến phán đoán của mình. Ngươi là Hoàng đế cao cao tại thượng, ngươi có giang sơn xã tắc và mỹ nữ đếm không hết, mà ta chỉ là một luồng u hồn cách xa ngươi mấy ngàn năm thôi. Khoảng cách giữa chúng ta, so với một năm ánh sáng còn xa xôi hơn, mà ta lòng của chúng ta vẫn luôn không cách nào chạm đến cùng một chỗ. Cho nên, ta không biết nếu như ngươi cũng nói "Yêu thích ta", nói "Không muốn chia lìa ta" mà nói ta nên trả lời như thế nào. Thật may là tất cả đều không có xảy ra. Nếu thật sự phát sinh, ta sẽ khó xử, sẽ khổ sở. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng ta lại thấy may mắn vì ngươi vẫn là một Tiêu Mặc tỉnh táo quyết tuyệt. Tiêu Mặc. . . . . . Sẽ để cho tất cả mọi thứ của chúng ta, trở thành hồi ức tốt đẹp nhất thôi. Mặc dù ta. . . . . . Yêu ngươi. Hồ ly: Tiếp theo rất rối rắm. Sẽ phải rời khỏi Ngư Đảo cùng Hoa Mộ Dung và Hạc Minh, bốn người chơi mạt chược rồi. . . . . .