Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 127
Hạ Lan Phiêu nhìn khối Lưu Ly giống như dùng máu tươi nhuộm thành kia, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, cắn chặt môi ép buộc mình không được rơi lệ. Lưu Ly hiển nhiên cũng không nghĩ đến lại có thể xảy ra tình trạng này, kích động ôm chặt lấy cổ của Tiêu Mặc không chịu buông tay, mặt tràn đầy nước mắt hạnh phúc. Chỉ có Hạ Lan Phiêu, cảm thấy lòng mình trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, đau đến mức nàng không thể hô hấp.
Tất cả trước mắt hình như cũng mơ hồ, Hạ Lan Phiêu không thấy được Tiêu Mặc không thấy được Lưu Ly không thấy được Lý Trưởng không thấy được mọi người, chỉ thấy một mảnh mênh mông khác thường. Ở bên trong mảnh mênh mông này, hình như nàng nghe được tiếng trưởng lão đang cáu kỉnh quát lớn Lưu Ly: "Lưu Ly, nữ nhân Khuyển Nhung ta sẽ không làm thiếp thất cho người, chẳng lẽ ngươi phải gả cho một người đàn ông có thê tử? Chẳng lẽ ngươi tham luyến vinh hoa phú quý trong cung?"
Bởi vì Ngư Đảo ngăn cách, cho nên bọn họ chỉ biết là chuyện đã xảy ra năm đó từ trong miệng Vân Kính, biết được Quang Hoa Công chúa gặp gỡ, nhưng không biết đứng trước mặt bọn họ chính là Hoàng đế cùng Hoàng Hậu của Đại Chu. Nếu như trưởng lão biết Tiêu Mặc là phu quân Hạ Lan Phiêu mà nói, sợ là càng sẽ không dễ dàng tha thứ Lưu Ly đoạt phu với Công chúa.
"Lưu Ly không cầu phú quý, chỉ cầu có thể cùng Tiêu công tử trường tương tư thủ. Lưu Ly nguyện ý không cần bất kỳ danh phận gì." Lưu Ly nhẹ giọng lại kiên định mà nói ra.
Lưu Ly càng, tiếng càng nhỏ như tiếng muỗi, trong mắt lệ quang lóe lên, vẫn không chịu lui bước một chút nào. Hạ Lan Phiêu nhìn nàng, nhớ tới tình cảnh lúc Lưu Ly cứu nàng, nhớ tới tình cảnh lúc Lưu Ly cợt nhả phải làm nha hoàn của nàng, chỉ cảm thấy không nói ra được mệt mỏi. Khi đó, nàng là thật coi Lưu Ly là bằng hữu, mà Lưu Ly lại tàn nhẫn phản bội nàng. . . . . .
Không, Lưu Ly cũng không có phản bội. Coi như làm bằng hữu chỉ là ý tưởng đơn phương của ta, Lưu Ly cũng không như thế. Huống chi, ta cùng với Tiêu Mặc sớm đã không còn danh phận vợ chồng, bây giờ chúng ta đều là người tự do, ta có tư cách gì trông nom cuộc sống riêng của Tiêu Mặc? Đã như vậy, không bằng làm chuyện tốt thôi. . . . . .
"Lưu Ly lớn mật! Chẳng lẽ ngươi thật muốn bị thiên thần trừng phạt sao?"
"Lưu Ly nguyện ý."
"Lưu Ly tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy." Phi Lưu đỏ tròng mắt: "Nữ nhân tộc ta muốn gả cho ngoại tộc đều phải chịu trừng phạt, hai vị Công chúa bởi vì đang ở Đại Chu thân bất do kỷ không có chịu phạt của thiên thần, nhưng bây giờ ở Ngư Đảo, ngươi phải ở cùng với hắn là nhất định phải bị phạt. Từ xưa tới nay trừng phạt này cũng chưa có bao nhiêu người chịu đựng được, chẳng lẽ ngươi thật không muốn sống nữa?"
"Ta nguyện ý."
"Là trừng phạt gì?" Hạ Lan Phiêu bình tĩnh hỏi.
"Để cho cô gái kia đứng ở trong biển trên tảng đá một ngày, nếu là nước biển không có làm nàng chết đuối, liền cho phép nàng lập gia đình. . . . . . Lưu Ly tỷ tỷ, ngươi ngẫm lại đi!"
"Ta nguyện ý."
"Đã như vậy, vậy cứ như thế làm thôi." Hạ Lan Phiêu khẽ mỉm cười, âm thanh mờ ảo cũng không giống giọng nói của mình: "Lưu Ly cùng Tiêu Mặc yêu thật lòng, Tiêu Mặc lại đã trả lại Thủy Lưu Ly, nếu như thông qua khảo nghiệm, sẽ làm cho bọn họ ở chung một chỗ thôi. Như vậy, Liên Cơ cũng sẽ cao hứng."
"Đúng, hắn là con cháu của Liên Cơ. . . . . ." Trưởng lão vỗ trán thở dài: "Được rồi."
Tiêu Mặc nhìn thật sâu Hạ Lan Phiêu, đoán không ra trong đầu nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Mà Hạ Lan Phiêu mặt không biểu tình nói: "Nếu như vậy, hiện tại liền bắt đầu."
Bờ biển.
Lưu Ly mặc màu trắng quần áo, tóc xõa, đứng ở trên bờ cát. Tay chân của nàng cũng bị dây thừng trói chặt, nhưng trên mặt nàng tràn đầy mỉm cười thản nhiên. Tất cả mọi người hoặc thương hại hoặc khinh bỉ nhìn nàng, Hạ Lan Phiêu lại đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Vì một người nam nhân như vậy, đáng giá không?"
"Đáng giá."
"Lưu Ly, ngươi có thể không cần thương hắn hay không?"
"Không thể. Chẳng lẽ ngươi có thể? Ta hiểu rõ ngươi cũng thương hắn." Lưu Ly khẽ mỉm cười.
. . . . . .
"Thật sao?" Hạ Lan Phiêu lẳng lặng hỏi.
"Hạ Lan, thật xin lỗi. Ta cũng biết rõ hắn không phải là người lương thiện, nhưng mà ta lại hắn mê hoặc, chính là thương hắn. . . . . . Ta rất ngu phải không?"
"Ha ha. Bọn họ sẽ không biết quan hệ của ta với Tiêu Mặc, ngươi cũng không nên nói. Chỉ mong ngươi có thể sống. Chuyện này, liền làm quan hệ hữu nghị của chúng ta tan biến. Từ đây, ta sẽ không quản sống chết của ngươi."
Hạ Lan Phiêu nói xong, lấy xuống trâm cài tóc từ trên đầu rồi bẻ gãy, cắm vào trên đầu Lưu Ly. Lưu Ly ngẩn ra, ánh mắt lại từ từ hồng lên. Hạ Lan Phiêu cáo biệt Lưu Ly, lại thấy Tiêu Mặc đang như có điều suy nghĩ nhìn nàng, không khỏi tránh né ánh mắt. Lòng của nàng, đã nát.
Dưới ánh mặt trời chói chang, nàng cùng mọi người nhìn Lưu Ly bị cột một tảng đá lớn trên biển. Quần áo màu trắng của Lưu Ly tung bay trong gió biển, mấy con chim biển đảo quanh nàng, lần đầu tiên Hạ Lan Phiêu phát hiện màu trắng là màu sắc thê mỹ (đẹp + thê lương) như thế. Nàng nhìn vẻ mặt lo lắng của Phi Lưu, nhẹ giọng hỏi: "Một lát có phải sẽ có thủy triều hay không?"
"Phải. Lúc thủy triều nước biển sẽ bao phủ cự thạch (tảng đá lớn) chừng nửa canh giờ, thời gian có lúc có nhiều lúc ít, cho nên lần này phải xem tâm ý của thiên thần như thế nào."
"Lấy việc này để suy xét, thật đúng là rất có. . . . . . Sáng ý."
"Hạ Lan tỷ tỷ không lo lắng sao?"
"Lo lắng."
Đúng vậy, sợ rằng tất cả mọi người đều lo lắng. Ngay cả Tiêu Mặc cũng chăm chú nhìn chằm chằm Lưu Ly, một bộ dáng ân cần. Nhưng trên môi hắn tại sao có nụ cười thản nhiên? Là tính trước kỹ càng, hay là cảm giác mình sức quyến rũ vô biên mà mừng rỡ?
Thủy triều rồi.
Theo màn đêm phủ xuống, thủy triều ùn ùn kéo đến đánh tới, cự thạch kia cũng biến mất trong nháy mắt. Hạ Lan Phiêu chỉ thấy bóng dáng màu trắng kia lập tức liền mất không thấy tung tích ở trong nước biển, trong lòng không khỏi hoảng hốt, âm thầm cầu nguyện lần thủy triều này thời gian ngắn một chút thì tốt hơn. Nhưng mà, hình như trời cao cố tình đối nghịch với nàng, thời gian thủy triều có chừng một canh giờ. Sau khi thủy triều rốt cuộc rút đi, trưởng lão có chút tiếc hận phái người đi tiếp Lưu Ly về, yên lặng lắc đầu: "Đáng tiếc cho nha đầu này rồi."
"Nàng sẽ không chết." Tiêu Mặc nói đơn giản.
"Làm sao ngươi biết?" Trưởng lão cảnh giác nhìn hắn.
Lại nói, Tiêu Mặc cũng coi là có một nửa huyết thống vương thất Khuyển Nhung, nhưng mọi người hình như cũng cố ý quên lãng điều này. Tâm tình bọn họ khi đối đãi Tiêu Mặc là cực kỳ phức tạp, vừa vì hắn là nhi tử của Quang Hoa Công chúa, vừa vì hắn là con của kẻ thù, vừa vì hắn là ân nhân trả lại Thủy Lưu Ly, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đối với hắn như thế nào mới phải. Trưởng lão cảm thấy Tiêu Mặc nguy hiểm, theo bản năng không thích Tiêu Mặc, lúc này thấy hắn nói kiên định càng thêm bất mãn.
"Thiên thần che chở, Lưu Ly không có việc gì. A."
Mắt thấy trưởng lão đặt câu hỏi, Tiêu Mặc đã mang ra thiên thần bọn họ chỗ tôn sùng, nhưng nụ cười trên mặt hắn rõ ràng giấu giếm khinh thường. Hắn ý vị thâm trường nhìn Hạ Lan Phiêu một cái, khẽ mỉm cười, hình như đều nắm tất cả việc làm của nàng trong lòng bàn tay.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương