Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 119
"Phiêu Nhi, muội thích Mặc ca ca, đúng không?"
Khinh Vũ nhìn Tiêu Mặc và Lưu Ly cách đó không xa, đang bị một đám hài tử bao vây, đột nhiên hỏi một câu làm Hạ Lan Phiêu không kịp chuẩn bị. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, mặt sung huyết đỏ bừng, hô hấp cũng gấp gáp lên. Nàng lúng túng cười, dù rất muốn phản bác nhưng làm thế nào cũng không nói ra được lời "Không, muội không thích hắn chút nào".
Không thể, cũng không muốn nói dối. . . . . .
Ở trước mặt tỷ tỷ, tại nơi sơn thôn yên tĩnh trước mặt, tất cả lời nói dối đều là dơ bẩn, làm cho người ta không muốn đụng vào. Mà ta thích hắn sao? Ta rốt cuộc có thích hắn hay không? Ta cũng không biết. . . . . .
"Muội không biết." Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu nói.
"Hả?" Khinh Vũ hơi ngẩn ra.
"Không phải là muốn trốn tránh vấn đề, mà là muội thật không biết. . . . . . Ha ha."
Thật là khổ não!
Tại sao ta thật sự không biết, cuối cùng tình cảm của mình đối với Tiêu Mặc là gì đây?
Rõ ràng ta chán ghét hắn, sợ hãi hắn, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới dung mạo tuấn tú của hắn; ta biết rất rõ rang nam nhân như hắn sẽ vì quyền thế mà hy sinh tất cả, rõ rang hết lần này tới lần khác là hắn khiến ta lâm vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng mà lúc ta chật vật nhất, rúc vào trên bả vai của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm. . . . . .
Nhớ trước kia thấy qua một bài tin tức, nói là có một người đàn ông nhốt một cô bé mười một năm, ngược đãi cô không ít, nhưng cuối cùng, lúc cảnh sát giải cứu được cô kia ra lại phát hiện cô gái đã quen cuộc sống ở bên người đàn ông nọ, không muốn rời đi. Ngay lúc đó ta, chỉ cảm thấy đầu cô gái này bị hư, cũng không ngờ rằng ta cũng có tâm tình tương tự kinh nghiệm đó. Khi một người ở trong hoàn cảnh tứ cố vô thân, khi một người bị tổn thương mà không cách nào phản kháng được thì sau đó, ý thức bắt được tia ấm áp mờ ảo từ bên cạnh mình để mình an tâm —— cho dù người nọ là người khởi xướng.
Thật là đáng buồn.
Tại sao biết rất rõ ràng hắn chính là người tổn thương ta, mà trong lòng vẫn sinh ra rung động không thôi vì chút dịu dàng tình cờ của hắn? Tại sao nhìn thấy cảnh hắn và Lưu Ly dây dưa ân ái thì trong lòng của ta lại khó chịu? Chẳng lẽ ta cũng giống như cô gái kia, tâm lý có vấn đề, đi yêu người mang lại một tia sáng cho ta trong bóng tối, coi như hắn là căn nguyên của tất cả bi kịch cũng không quan tâm sao?
Không, ta không thể như vậy!
Tiêu Mặc, độc của ta đã được giải, ngươi cũng có được thứ ngươi muốn, ta đã không còn lý do tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi nữa. Cứ tiếp tục ngu ngốc như vậy, ta thật sự sợ mình sẽ chìm đắm. . . . . .
Trong khoảnh khắc độc tính của "Thánh Thủy" phát tác đó, ta nhớ có một người dịu dàng ôm ta... ta nghĩ hẳn đó là Tiêu Nhiên —— Tiêu Nhiên vĩnh viễn dịu dàng như vậy. Nhưng lúc thứ đột nhiên xuất hiện làm cho ta không kìm hãm được mà cắn trong miệng, khiến lưỡi ta tránh khỏi chảy máu thì ta biết rõ ta đã sai.
Nếu là Tiêu Nhiên, hắn sẽ hốt hoảng ôm ta đi tìm đại phu cho ta, sẽ dịu dàng cầm tay của ta, nhưng Tiêu Mặc sẽ không —— mặc dù không hiểu hắn tại sao không muốn ta chết, nhưng tác phong vì đạt tới mục đích của mình mà ngay cả thân thể mình cũng hủy hoại quả thật chỉ có thê là hắn.
Trong trí nhớ mơ màng, có người ôm ta thật chặt, là hắn sao? Tại sao trong khổ sở kịch liệt, hắn lại cho ta cảm thấy như thế, cảm thấy an toàn. . . . . .
Nam nhân như Tiêu Mặc, thật sự là quá mạnh mẽ, quá lý trí, bất luận ai cũng không cách nào nắm giữ, bất luận ai cũng không cách nào khống chế. Coi như ta chán ghét hắn, nhưng ta không thể không thừa nhận hắn là một rất nam tử có sức quyến rũ. Chỉ cần hắn muốn, có thể có được trái tim của tất cả các thiếu nữ. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là "Hắn muốn".
Cho nên, hắn sẽ dịu dàng đối với Lưu Ly như vậy, khi nhìn tới ta lại chỉ bày ra gương mặt lạnh lùng, dù là mỉm cười, thế nhưng cũng chỉ là nụ cười giả dối.
Còn nhớ rõ sai khi ta tỉnh lại, Lý Trường đến thăm ta. Hắn làm bộ không cẩn thận nói ra vết thương trên tay Tiêu Mặc là do ta mà có, làm bộ không cẩn thận nói ra Tiêu Mặc túc trực ở cạnh giường ta ba ngày ba đêm. Lòng ta có người nhẹ nhàng kích thích, nhưng ta lại giả vờ không thể tin được, thế nào cũng không tin tưởng.
Vẫn làm bộ như cái gì cũng không biết là được rồi. . . . . .
Nếu như hắn biết ta đã biết được, ta tất phải thiếu hắn một ân tình, mà nếu như hắn mượn cớ này mà trị ta tội "Tổn thương long thể" thì ta thực chịu không nổi. . . . . .
Cho nên, liền ra vẻ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không suy nghĩ. Lời như vậy, ta có thể giấu ở lòng ta.
Ta không thèm nhớ nụ cười thản nhiên, không thèm nhớ mùi hương thanh nhã trên người, không thèm nhớ người hay thì thầm bên tai ta mỗi khi ôm ta nữa, cái gì cũng không nghĩ nữa. . . . . .
Không, ta không thể yêu ác ma!
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời có chút chói mắt, khiến cho mắt Hạ Lan Phiêu không mở to ra được. Nàng nheo mắt lại, nhìn Lưu Ly mệt mỏi tựa đầu vào trước ngực Tiêu Mặc, bình tĩnh xoay người đi chỗ khác. Khinh Vũ vội vàng bước nhanh đuổi theo, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tức giận sao? Nam nhi tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, chỉ cần trong lòng hắn có ngươi thì đó chính là sự may mắn nhất của một nữ nhân rồi."
"Vậy sao. . . . . ." Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Tỷ tỷ hình như quên hắn hưu muội. Chờ mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta sẽ mỗi người một ngả, không gặp nhau nữa."
"Hắn cho muội đi? Muội sẽ bỏ được sao?"
"Chẳng có gì cam lòng với không cam lòng bỏ được. Tỷ tỷ, muội và tỷ đều hiểu rất rõ hắn, cũng biết yêu hắn sẽ có kết quả gì. Nếu biết kết cục, thì tại sao còn muốn để chuyện xảy ra đây? Muội không có ngu như vậy."
"Chỉ mong là vậy." Khinh Vũ lẳng lặng cười một tiếng.
Nơi xa, có hài tử té ngã, khóc ô ô trên mặt đất. Hạ Lan Phiêu và Khinh Vũ cả kinh, vội vàng xông lên, đang muốn đỡ đứa bé đang khóc thút thít dậy, lại bị Tiêu Mặc ngăn lại. Tiêu Mặc cúi người xuống, bình tĩnh nói với đứa bé kia: "Tự mình đứng lên."
"Ô ô ô. . . . . ."
"Nếu ngươi không tự đứng lên, cũng sẽ không có bất cứ ai đến đỡ ngươi dậy đâu. Ngươi có thể khóc, có thể náo, thậm chí có thể ở trên mặt đất đổ thừa không dậy nổi, tất cả đều là do lựa chọn của ngươi. Nhưng, vô luận ngươi làm cái gì, cũng sẽ không có người đến giúp đỡ ngươi."
Tiêu Mặc lẳng lặng nói xong, đứa bé trên mật đất tròn xoe mắt to nhìn chòng chọc hắn hồi lâu, rốt cuộc lớn tiếng khóc lần nữa. Đứa bé trên mặt đất làm nũng giống như khóc là ruột gan đứt từng khúc, mà ai có ý đồ đỡ nó dậy đều bị ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Mặc dọa trở về. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong nháy mắt Tiêu Mặc như biến thành người khác, cả người cũng tản ra hơi thở lạnh lẽo. Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng hắn dường như chỉ thuộc về đêm tối. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương