Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 107
"Chùa Truy Vân?. . . . . . Chẳng lẽ đây chính là ngôi miếu của Đại sư ngốc Vân Kính sao?"
Hạ Lan Phiêu dừng lại ở ngôi chùa sừng sững trước mặt, thật là một công trình hoành tráng, nhìn trời qua tán lá của cây xưa, nghe tiếng chuông từng hồi từ trong chùa, cũng cảm thấy tâm mình được gột rửa. Tất cả mọi người dùng bút lông viết lên tờ giấy được nhà chùa phân phát sự lý giải của mình đối với Phật pháp, Tiêu Mặc suy tư một chút, cũng viết soàn soạt soàn soạt vài nét. Hạ Lan Phiêu bối rối nhìn bút lông trong tay, lặng lẽ chọt chọt cánh tay của Lưu Ly: "Viết hộ ta nhé?"
"Sao vậy?"
"Ta. . . . . . ta không biết viết chữ."
"Hạ Lan mà không viết chữ?" Lưu Ly theo bản năng cao giọng, nói: "Đừng có nói đùa!"
Lời nói khiến mọi người từ cửa vào đồng loạt quay đầu lại để nhìn cô gái trẻ tuổi không biết chữ là ai.
"Được, được!" Lưu Ly gật đầu như con gà đang mổ thóc.
"Câu trả lời của ta là . . . . . Ta không tin có Thần Phật. Chẳng qua Thần Phật chỉ là do những người vô dụng lừa gạt tài vật của bản thân mình thôi." Tiêu Mặc nhàn nhạt cười.
. . . . . .
Ông anh, có thể đừng thành thật như vậy được không? Ngươi ngang nhiên nói ngươi không tin vào Thần Phật trước mặt hòa thường người ta như vậy, đây chẳng phải là cho người ta một cái tát vào mặt sao? Có thể ngươi không ngại cũng không nhìn thấy lão hòa thượng kia, nhưng ta thì có! Thuốc giải của ta đang ở trong chùa này, không ngờ là ngươi lại không phải chuyện của mình không quan tâm, có phải không?
"Công tử. . . . . ." Lưu Ly cũng rùng mình một cái: "Công tử viết lời như vậy sẽ không sao chứ?"
"Nhìn từ góc độ của bọn họ, viết cái gì rất quan trọng, nhưng thành thật vẫn quan trong hơn. Người xuất gia không nói dối, mà ta chỉ là nói lời thật tâm thôi —— ta không xem nhẹ lời nói dối như hành vi của những kẻ nhu nhược được."
Trên mặt Tiêu Mặc là một nụ cười thản nhiên, ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ chiếu lên khuôn mặt hắn, lên người hắn, con mắt đen như mực giống như mang theo ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Nhìn sự tự tin đến tự phụ của người đàn ông này, Hạ Lan Phiêu cảm thấy trong lòng run lên. Nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn mỹ tựa thần tiên, cuối cùng cũng hiểu vì sao lại có nhiều người cam tâm tình nguyện khuất phục dưới chân của hắn như vậy. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt khác lạ với thường ngày của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc nghiêng mặt sang bên, khẽ mỉm cười với nàng. Khi hắn cười một cách sâu xa khó hiểu, Hạ Lan Phiêu vội vàng cúi đầu, tim cũng đập thình thịch không ngừng.
Ta làm sao thế này? Lại bị tên cẩu hoàng đế đẹp trai kia mê hoặc hay sao? Không được, ta không phải thiên chân vô tà (hzn: ngây thơ như cún) giống nha đầu Lưu Ly mà dễ dàng mắc lừa đâu! Ta sẽ không trúng "mỹ nam kế" của cẩu hoàng đế đâu!
"Két (tiếng mở cửa)."
Cửa chùa một lần nữa lại mở ra, mang theo sự mong chờ của mọi người. Tiểu tăng bắt tay thành hình chữ thập vừa rồi lại xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng trên mặt lại nhiều hơn một phần cung kính so với vẻ cao ngạo trước kia. Hắn đứng ở ngưỡng cửa, cất giọng hỏi: "Xin hỏi vị thí chủ nào là Hạ Lan Phiêu?"
"Là ta." Hạ Lan Phiêu cuống quít giơ tay lên.
. . . . . .
"Vị thí chủ này, thỉnh cùng tiểu tăng tiến vào bên trong."
Khuôn mặt của tiểu tăng đầy hắc tuyến (hzn: vạch đen) nhìn cánh tay giơ cao trong đám đông của cô gái đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên đám đông sôi trào lên. Cũng rất nhiều người bất mãn cái người may mắn được đại sư Vân Kính chiếu cố, nhao nhao kêu la: "Tại sao lại là nàng?"
"Nha đầu này thoạt nhìn còn khá trẻ, sẽ nghiên cứu được gì về Phật pháp chứ? Không phải bao che đi!"
"Làm càn!" Tinh quang trong mắt vị tiểu tăng chợt lóe: "Chẳng lẽ các ngươi đang nghi nghờ phán đoán của sư phụ sao?"
"Chúng ta. . . . . ."
"Nếu tất cả mọi người đều có nghi ngờ, vậy xin nhờ vị tiểu sư phụ nói cho chúng ta biết rốt cuộc thì Hạ Lan thí chủ viết cái gì đi." Tiêu Mặc hiền lành cười: "Như vậy, chúng ta cũng có thể tăng thêm một chút kiến thức."
"Đúng vậy a, thỉnh tiểu sư phụ hãy nói đi."
. . . . . .
"Bồ Đề Bản Vô Vật, Minh Kính Diệc Phi Thai. Bản Lai Vô Nhất Vật, Hà Xử Nhạ Trần Ai." (hzn: Tạm dịch: “Bồ Đề vốn không có gì, gương sáng cũng không phải đài. Vốn không một vật, nơi nào gây bụi bặm.”)
Lời Phật rõ ràng dễ hiểu lại sâu xa ý nghĩa được nói ra nhịp nhàng uyển chuyển từ miệng vị tiểu tăng, giống như gió lướt nhẹ qua mặt nước phẳng lặng, tạo ra sự rung động nhè nhẹ. Tất cả mọi người ngưng ồn ào náo động, chỉ là lẳng lặng trở về chỗ, càng nghĩ về những lời này lại càng kính nể, trên mặt lộ ra vẻ tin phục. Tiêu Mặc ngẩn ra, ghé mắt ngắm Hạ Lan Phiêu, vẫn là bộ dạng, khuôn mặt thanh tú hắn rất quen thuộc của Hạ Lan Phiêu. Nhưng dường như trong không khí của ngôi chù cổ này, cô gái ấy lại có nhiều hơn một phần phiêu dật và thánh khiết, lại có hào quang của sự thông thái mà hắn không ngờ tới.
"Làm sao ngươi biết những lời này?" Tiêu Mặc không khỏi hỏi.
Biết? Tại sao hắn không hỏi làm sao ta lại nghĩ ra? Chẳng lẽ trong lòng hắn, ta lại là người vô học như vậy à?
Mặc dù đúng là ta đạo danh ngôn kinh điển của pháp sư Liễu Tuệ Năng, nhưng không tới nỗi ngươi khinh thường ta như vậy chứ! Chẳng lẽ nhìn ta rất ngu sao, không thể nói ra những lời cao thâm như thế được sao?
"Bí mật." Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nói.
"Như vậy thì xin thí chủ đi vào cùng tiểu tăng thôi."
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương