Lãnh đạo

Chương 77 : Không mất gốc.

- Hừ, chính em đã lén đi tìm dì Từ, muốn trả tiền và quà cáp lại, không ngờ dì ấy cũng biết nghe ngóng, biết anh trước kia là thư ký của bí thư huyện ủy, bây giờ lại là lãnh đạo khu quy hoạch, vì vậy mà chết sống không chịu nhận lại tiền, còn nói rất khó nghe... .... Gương mặt cực kỳ xinh đẹp của Lý Tiểu Linh chợt đỏ bừng, hốc mắt hơi ướt. Vương Hòa Bình cảm thấy trong lòng tê rần, hắn ôm nàng vào lòng, khẽ vuốt ve sau lưng nàng rồi dịu dàng nói: - Tiểu Linh, việc này quả thật có chút khó khăn, cho anh chút thời gian, anh phải nghĩ biện pháp. Lý Tiểu Linh ngửa mặt lên, nàng cắn chặt răng ngà nói: - Điều là mẹ của em làm ra...Anh cứ mặc kệ, nếu không lần sau không biết còn xảy ra vấn đề gì. Vương Hòa Bình ôm chặt Lý Tiểu Linh, thầm nghĩ Tiểu Linh của mình thật sự không quá hồ đồ. Năm xưa Vương Học Bình bị Lý Đại Giang đày ải khổ sở, khi đứng vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng thì Lý Tiểu Linh không quan tâm đến sự phản đối quyết liệt của cha mẹ mà kiên quyết gả cho Vương Học Bình. Kết quả là trong thời gian một năm, Tạ Kim Bình không quan tâm đến đến con gái của mình. Thật ra muốn cho một người vào làm biên chế hành chính, khả năng là rất khó, vung tiền ra còn chưa nhất định sẽ thành. Bí thư Nghiêm là chủ tịch huyện, vì vậy biên chế ở tất cả cơ cấu ở cơ quan đơn vị khối chính quyền, cuối cùng phải có được chữ ký của hắn mới thông qua. Với địa vị hôm nay của Vương Học Bình ở trong huyện, hắn muốn tìm anh Giang ở khoa biên chế của huyện để lo cho một người thì vấn đề là không lớn. Vương Hòa Bình cũng không có ý nghĩ muốn thiếu nợ kẻ khác, nhưng Tạ Kim Bình là miệng sư tử, nếu không tìm biện pháp hữu hiệu để chặn lại, sau này sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây? - Tiểu Linh, nếu không thì cứ như thế này, trước tiên cứ sắp xếp công tác trước, sau đó chậm rãi giải quyết vấn đề? Vương Hòa Bình coi như tương đối hiểu về Tạ Kim Bình, nếu việc này mà không làm cho xong, sợ rằng ngày nào bà cũng ép Lý Tiểu Linh. Vì tương lai mà Vương Hòa Bình chỉ có thể ra tay ngay, tạm thời nâng Tạ Kim Bình lên, đợi qua thời gain nóng hổi vào lúc này sẽ nghĩ biện pháp rút củi đáy nồi. - Anh không nên làm, mẹ là người như vậy, nếu anh làm một lần, mẹ sẽ càng khoác lác. Lý Tiểu Linh có chút lo lắng, nàng giữ chặt tay rồi nhìn chằm chằm vào mắt Vương Hòa Bình. - Ha ha, chuyện của mẹ, anh là con rể thì dù sao cũng phải làm. Tiểu Linh, em cũng biết nhà máy đồ hộp của chúng ta có hiệu quả và lợi ích rất tốt, lương thưởng nhiều hơn cả cán bộ cơ quan. Anh xem xét, trước tiên đưa cô gái hàng xóm của em vào làm ở nhà máy đồ hộp, sau đó tìm cơ hội phái nàng xuống Thẩm Quyến, biết đâu sau này cô ấy sẽ có hơn phân nửa không muốn vào làm ở cơ quan. Lý Tiểu Linh đã quýnh lên, Vương Hòa Bình tất nhiên phải nghĩ ra biện pháp tốt. Rất nhiều người khi còn ở huyện, khi còn chưa biết nhiều thứ thì còn muốn làm việc cho cơ quan. Nhưng một khi xuống phía nam công tác, tầm mắt mở rộng, sẽ nghĩ đến một việc phù hợp hơn. Tất nhiên trong sự kiện lần này cũng có chuyện xấu, đến lúc đó phải chơi trò gặp chiêu phá chiêu. Lý Tiểu Linh gật đầu nói: - Chỉ có thể làm như vậy. Lý Tiểu Linh thật sự không còn cách nào khác nên mới tìm thương lượng với Vương Hòa Bình, trong lòng nàng thầm hiểu, nếu một khi quét rác trên mặt mẹ mình, sau này cả hai rất khó khăn. Hai người đi đến đầu ngỏ, Lý Tiểu Linh dừng bước, nàng nhìn Vương Hòa Bình rồi khẽ nói: - Đưa đến đây thôi, trong nhà không thái bình, anh cũng đừng lên. Tạ Kim Bình luôn thúc con gái đưa Vương Hòa Bình đến nhà dùng cơm, nhưng Lý Tiểu Linh luôn tìm cớ thoái thác, không đồng ý. Vương Học Bình là người thông minh, tất nhiên hắn hiểu nổi khổ tâm của Lý Tiểu Linh, hắn cảm thấy thương tiếc mà vung tay ôm sát nàng, khẽ hôn lên mặt rồi dịu dàng nói: - Tiểu Linh, uất ức cho em. - Ôi. Lý Tiểu Linh thở dài một tiếng, sau đó nàng cúi đầu cô đơn đi vào trong nhà. Vương Học Bình cảm thấy trong lòng tê rần, hắn há miệng, không biết nói sao cho phải, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp nhanh đưa Lý Tiểu Linh về nhà. Mai là chủ nhật, Vương Hòa Bình vốn muốn ngủ lấy lại sức, nhưng hắn khó thể ngủ ngon. Mẹ vợ của bí thư Nghiêm nhập viện, chiều qua Nghiêm Minh Cao đã cùng Tô Dung chạy về tỉnh thành, nhưng Nghiêm Băng học tập trong huyện thành, hôm nay lại là ngày mời họp phụ huynh. Vì vậy mà gánh nặng trước nay chưa từng có này tự nhiên rơi xuống vai Vương Học Bình. Vương Học Bình rửa mặt đánh răng, làm hai chén mì, đang định ra khỏi nhà thì Vương Anh Hoa gọi lại. - Chị cậu xuất ngoại đã lâu, sao không điện thoại về? Vương Anh Hoa hỏi Vương Hòa Bình. Vương Hòa Bình thầm buồn cười, cha đang hỏi chuyện của chị, thực chất đang muốn ẵm cháu. - Bố, gần đây chị cũng không liên lạc với con, cũng không biết chị ấy đang bận rộn thứ gì. Vương Hòa Bình coi như nói cho qua, hắn muốn đi ngay. - Học Bình, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Chuyện của con và Tiểu Linh đã nhiều năm rồi, sao không giải quyết vấn đề của cá nhân đi? Gần đây Hà Tuyết Phân luôn giúp đỡ Vương Hòa Bình, xem như hôm nay đào ngũ. - Mẹ à, chúng con còn trẻ, việc này cũng không phải chỉ riêng con, còn phải cả nhà Tiểu Linh đồng ý mới được. Vương Hòa Bình dùng lời hàm hồ muốn vượt qua kiểm tra. - Hừ, đứa nhỏ này, cả đời không lo chuyện đại sự, cậu là nam, Tiểu Linh người ta là nữ, chúng ta không chủ động, chẳng lẽ muốn người ta nói ra? Thế này đi, anh và Tiểu Linh thương lượng với nhau, hôm nào thuận tiện, tôi và bố anh đến nói chuyện cầu hôn. Hà Tuyết Phân đều thỏa mãn về Vương Hòa Bình, nhưng luôn cân nhắc đến vấn đề hôn sự. Vương Hòa Bình thầm kêu khổ, nếu để bố mẹ đến Lý gia cầu hôn, không biết Tạ Kim Bình sẽ chơi trò gì. Nhưng lời nói của mẹ rất đúng, Vương Học Bình không có gì phản bác, hắn chợt có ý nghĩ, hắn nghiêm trang nói: - Mẹ, Tiểu Linh vẫn muốn hoàn thành đại học, điều này nếu để lâu thì sau này càng ngày càng không dễ học, con cũng phải giúp cô ấy chứ? - Đừng nhiều lời, ai nói kết hôn thì không thể đi học? Tôi nói cho anh biết, dù anh là chủ nhiệm cũng tốt, là trưởng phòng cũng được, mà dù anh là bí thư thị ủy thì tôi cũng là cha anh. Vương Anh Hoa tức giận quở trách Vương Học Bình. - Nhi tử ngốc, cô gái tốt như Tiểu Linh, đốt đèn lồng cũng khó tìm, tôi và cha cậu vì tốt cho cậu, đừng nghĩ vài ngày làm lãnh đạo mà quên gốc. Hà Tuyết Phân dù sao cũng thương con, nói ra những lời trong lòng. Vương Hòa Bình tuy đã bị mắng nhưng cảm thấy có chút ấm áp, không mất gốc, có lẽ đây là truyền thống của Vương gia.