Lãnh đạo

Chương 75 : Chuyên gia toàn thân.

Lữ Tử Tâm rất xấu hổ và tức giận nên phất tay áo bỏ đi, Vương Hòa Bình lại lên ngồi trên ghế da của mình, hắn châm điếu thuốc, thích ý hít vào một hơi, trong lòng thầm nghĩ, quy mô của "thỏ ngọc" là không nhỏ, nếu chộp vào trong tay thì sẽ thế nào? Vương Hòa Bình ung dung cười, mộng tưởng này thật sự rất khó thực hiện, vì phụ nữ có thể chạy Porsche đi phỏng vấn thì bối cảnh trong nhà sẽ tuyệt đối sâu sắc. Xem ra trong thời gian ngắn sau này Lữ Tử Tâm sẽ không đến tìm Vương Hòa Bình, vì vậy hắn chuyển tâm tư lên người Lưu Hổ. Lễ hộp là đồ hộp vì mới mẻ nên chỉ mua may bán đắt được một năm mà thôi, sau đó sẽ giảm sút ngay. Vì mất đi khoáng Khuê Thiết Hồng nên Vương Hòa Bình phỏng đoán tài sản của Lưu gia vào khoảng hai chục triệu. Vương Hòa Bình nheo mắt suy tư một lúc, cuối cùng hắn nhấc điện thoại gọi cho Cao Danh Thịnh: - Giám đốc Cao, anh đến phòng làm việc của tôi, có việc thương lượng. Ngay sau đó Vương Hòa Bình để cho thư ký Hác Cương đi mời Tiết Văn, ba người Vương Hòa Bình, Cao Danh Thịnh, Tiết Văn cùng ngồi trên ghế sa lông bàn bạc đối sách. Vương Hòa Bình thở ra một luồng khói, hắn cười nói: - Phía tây cũng làm nhà máy đồ hộp, nhiều ít gì cũng ảnh hưởng đến phía đông, không thể không có phản ứng. - Chủ nhiệm, sản phẩm đồ hộp của Lưu gia cũng không có gì, quan trọng là sản phẩm của họ hầu như giống chúng ta như đúc, chúng ta gọi là "Quả Tử Viên" thì bọn họ gọi là "Quả Kết Viên", đây không phải ác ý xâm quyền sao? Cao Danh Thịnh tức giận bất bình mà càu nhàu. Tiết Văn sờ cằm suy nghĩ rồi nói: - Chủ nhiệm, bọn họ là doanh nghiệp tư doanh, tiền hoa hồng bán hàng khá cao, chúng ta là doanh nghiệp quốc hữu, tỷ lệ phân phối không phù hợp, phương diện này thật sự không thể nào so sánh với bọn họ. Mặt khác một thùng lễ gồm ba hộp đồ hộp của chúng ta bán lẻ là mười tám đồng, bọn họ lại giảm một đồng, chúng ta xuất xưởng giá mười hai đồng, bọn họ là mười đồng, rõ ràng cho thấy đang hướng về phía chúng ta. Vương Học Bình cười cười, trong lòng thầm nghĩ, Tiết Văn dù sao cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, lời này muốn nói rõ Lưu gia hướng về phía Vương Hòa Bình hắn. Lưu gia chẳng qua chỉ là một thương nhân mà thôi, trước mắt huyện Nam Vân là thiên hạ của bí thư Nghiem, nếu không có Mã Tam Cao đứng phía sau làm chỗ dựa, dù Lưu Ngũ Cao có tám lá gan cũng không dám làm trò quỷ với Vương Hòa Bình. Mã Tam Cao lần này đi một nước cờ độc, thật ra đã tính toán đến từng khớp xương. Lúc này khu quy hoạch cũng có tiến vào vài xí nghiệp, nhưng nếu muốn phát triển thành quy mô thì nhất định phải cần nhìn vào thời gian. Trước mắt quy hoạch sáng tạo và cho ra lợi nhuận nhiều nhất là nhà máy đồ hộp. Lưu gia lúc này ra mặt chèn sập nhà máy đồ hộp, như vậy thành tích của Vương Hòa Bình coi như xong, hào quang bị cắt đi hơn phân nửa. Kế này không thể nói là không độc, cũng coi như rút củi đáy nồi. - Giám đốc Cao, anh đã nghĩ kỹ đối sách chưa? Vẻ mặt Vương Hòa Bình cũng không có mấy biểu cảm, hắn bình tĩnh hỏi Cao Danh Thịnh. Cao Danh Thịnh đã suy xét vấn đề này từ lâu, hắn thở dài nói: - May mà chủ nhiệm có dự kiến trước đó, đã sớm mời giáo viên mỹ thuật đến, chúng ta đóng gói với nhiều mẫu mã hơn, nếu không thì tình hình tiêu thụ rất lo lắng. Tốt, trong khoảng thời gian này đã không dạy miễn phí cho Cao Danh Thịnh, ít nhất hắn cũng biết rõ, khi chiến đấu dữ dội thì không thể mù quáng vào cuộc chiến giá cả. Giá cả là một thanh kiếm hai lưỡi, dù cuối cùng kẻ chiến thắng là hai cha con Lưu Hổ thì cũng chỉ có kết cục thắng thảm mà thôi. Khi thấy Vương Hòa Bình nhìn về phía mình thì Tiết Văn chậm rãi nói: - Dù sao thì nhà máy đồ hộp cũng chỉ là hạng mục ngắn hạn của chúng ta, đợi đến khi có đủ tiền, chúng ta sẽ lập tức xây dựng nhà máy nước giải khát, sẽ không sợ cạnh tranh ác tính. Vương Hòa Bình thầm nghĩ, Tiết Văn nói lời này coi như chịu đứng sang bên cạnh, nếu là như vậy thì quá tiện nghi cho hai cha con Lưu Hổ. - Giám đốc Cao, sau khi anh quay về thì để lộ tin tức, nói chúng ta muốn trữ một lượng lớn nguyên liệu hoa quả, hơn nữa còn tính toán mở rộng thêm mười dây chuyền, dùng thứ nhẹ vốn này để cạnh tranh. Vương Hòa Bình bình tĩnh nói. Cao Danh Thịnh dùng ánh mắt xuất thần nhìn Vương Hòa Bình, hắn mơ hồ cảm thấy Vương Hòa Bình muốn ra tay với nhà máy đồ hộp của Lưu gia, nhưng hắn còn chưa hiểu sâu vấn đề. Tiết Văn là một người tinh tế, hắn cười: - Dẫn quân nhập trũng, hay. Tiết Văn biết rõ một phần kế hoạch của Vương Học Bình, tất nhiên đó là suy xét theo logic quan trường, như vậy sẽ tương đối dễ tìm ra đáp án. Khi được Tiết Văn nhắc nhở như vậy thì Cao Danh Thịnh có linh cảm, hắn kêu lên kinh hỉ: - Không phải chúng ta mở rộng thêm mười dây chuyển sản xuất... .... Vương Hòa Bình chỉ cười, hắn không khẳng định ý kiến của Cao Danh Thịnh, cũng vì vậy mà Tiết Văn có thêm nhiều ý nghĩ, hắn dùng giọng lo lắng hỏi: - Chủ nhiệm, nếu Lưu gia không mắc mưu thì sao? - Ha ha, anh Tiết, lời này của anh xem như đã hỏi đến điểm quan trọng, tôi có biện pháp để bọn họ rút lui, đến lúc đó các anh xem sẽ biết. Vương Hòa Bình mỉm cười, buôn bán trong nước, nếu không hiểu rõ ý nghĩ của nhà quan, sợ rằng khó thể đạt đến thành công lớn. Những câu chuyện phá sản và diệt môn trước đây rất đáng để suy xét. Cha con Lưu gia có thể làm ăn lâu dài như vậy, bỏ qua một Lưu Ngũ Cao đã từng trải qua nhiều mưu gió sóng lớn thì Lưu Hổ cũng không phải đèn cạn dầu Chi cần chuyện Chu Nhị Căn đến yêu cầu nhóm hàng thứ hai thì Lưu Hổ đã nhìn ra manh mối, loại người này sẽ đơn giản sao? Mã Tam Cao rõ ràng bị mất mặt, ngược lại còn muốn cho Vương Hòa Bình một tát, nếu Lâm Yến không nói thì hắn cũng không biết. Mã Lưu cùng hợp, điều này Vương Hòa Bình thấy chính là những lực lượng kinh tế trước kia đi theo Lý Đại Giang đã kết hợp cùng Mã Tam Cao đấu với thế lực của Nghiêm Minh Cao, cuối cùng là như vậy. - Bước tiếp theo nên làm gì? Chúng tôi đều nghe theo sắp xếp của anh. Tiết Văn và Cao Danh Thịnh nói ra tiếng lòng của mình. Cao Danh Thịnh là giám đốc được một tay Vương Hòa Bình đề bạt lên, Tiết Văn cũng là người tỏ thái độ nhích lại gần, Vương Hòa Bình mà ngã thì bọn họ cũng khó sống. Dù là về chính trị hay kinh tế thì đều kết hợp chặt chẽ với lợi ích và tinh thần, đều quá chặt. Có thể nói là như vậy, lúc này ba người bọn họ đều là những con châu chấu trên một sợ dây thừng, anh đi không được, tôi chạy không thoát. - Lão Tưởng khi bại trận ở đại lục đã nói một câu rất nổi tiếng, đó là muốn thắng ngoài cần phải an trong. Vương Học Bình nói một câu, Tiết Văn lập tức hiểu ngầm, hắn cười nói: - Gần đây có một cơ hội, cụ thể là mời chủ nhiệm Cổ đến nói rõ một chút. Cao Danh Thịnh không có hứng thú với những thứ lục đục trên quan trường, hắn đứng lên cáo từ và trở lại bố trí nhà xưởng. Cổ Văn Cường đúng lúc đi vào cửa, trong tay là một đống lớn tư liệu, hắn cung kính đứng trước mặt Vương Hòa Bình rồi khẽ nói: - Chủ nhiệm, đây là tài liệu kêu gọi đầu tư của các thành viên ban ngành, tôi đã xem xét xong, vẫn có nhiều người có vài vấn đề. - Anh Cổ, ngồi xuống chậm rãi nói chuyện. Cổ Văn Cường nói với ý nghĩa là gì, sao Vương Hòa Bình không biết? Nếu xét tổng thể thì Vương Hòa Bình khá thỏa mãn với trình độ phục vụ của Cổ Văn Cường, nhưng người này thiên tính âm u, giống như sinh ra đã là một chuyên gia khắp toàn thân vậy.