Lãnh đạo
Chương 71 : Chim phượng ở trên chín tầng trời.
Khi Vương Học Bình nhìn trời đến mức thất thần thì thư ký Lâm Yến của Tạ Hàn Yên đến bên cạnh khẽ nói:
- Anh rất lớn gan, giám đốc Tạ gọi anh, vậy mà anh lên xe bỏ đi, đúng là chưa gặp ai như anh.
Vương Học Bình chợt ngây người, hắn hiểu ra vấn đề, thì ra Mã Tam Cao cố ý chơi xấu mình, cho mình ăn thiệt thòi.
"Lão già kia đúng là!"
Vương Hòa Bình bóp tay cười khổ nói:
- Vấn đề là tôi không biết gì.
Cặp mắt đẹp của Lâm Yến khẽ xoay chuyển, nàng chợt cười:
- Tôi hiểu, Mã Tam Cao vừa rồi mất mặt, muốn trút giận lên người anh. Được rồi, nếu có cơ hội tôi sẽ giải thích với giám đốc Tạ.
Vương Hòa Bình thầm cười nhạt một tiếng, tôi và cô không thân quen, có lý nào cô lại giúp tôi?
Lâm Yến ngẳng mặt ung dung nói:
- Giám đốc Tạ đã sắp xếp tôi ở lại khu quy hoạch, sau này còn cần chủ nhiệm Vương giúp đỡ nhiều hơn.
Vương Học Bình chợt bừng tỉnh, thì ra là như vậy, cũng coi như hợp tình hợp lý.
Vương Hòa Bình thấy, Tạ Hàn Yên là một con phượng trên chín tầng trời mắt cao hơn đầu, sẽ không xem lãnh đạo huyện ủy ra gì.
Nhưng dù sao thì cường lòng cũng không ép địa đầu xà.
Lâm Yến lại khác, nàng chỉ là một kẻ làm công, lãnh đạo địa phương, đặc biệt là Vương Hòa Bình là lãnh đạo khu quy hoạch, hắn có nhiều biện pháp ngáng chân nàng.
Xem ra Lâm Yến này khá tinh thông quan trường, cũng biết rõ vài vấn đề, nàng và Tạ Hàn Yên, một người mặt đỏ một kẻ mặt đen, một người chính diện một kẻ phản diện, hợp lại càng thêm sức mạnh.
Vương Hòa Bình lúc này cũng khẽ cười, hắn nói:
- Cảm ơn đã giúp đỡ.
- Không khách khí.
Lâm Yến đi theo Tạ Hàn Yên cũng khôg phải chỉ mới ngày một ngày hai, trong lòng nàng biết rất rõ, cưỡng chế không giải quyết được vấn đề, nếu rời khỏi sự giúp đỡ của lãnh đạo địa phương, như vậy xí nghiệp sẽ có nhiều chuyện khó thể triển khai.
Chưa nói đâu xa, Tạ Hàn Yên yêu cầu Lâm Yến hoàn thành nhà xưởng trong ba tháng, điều này khó thể nào rời khỏi sự giúp đỡ của chính quyền địa phương.
Lâm Yến đã bỏ ra chút công sức, nàng đã hiểu tình huống của lãnh đạo huyện thị như bàn tay, nàng biết người cầm quyền ở huyện Nam Vân là Nghiêm Minh Cao, người này là dòng chính của Kim Hữu Công, mặt trên của Kim Hữu Công là Hà Thượng Thanh.
Vì vậy dù là Tạ Hàn Yên cũng không dám quá đáng, dù sao cũng phải nể mặt Hà tam công tử chứ?
Vương Hòa Bình đang đứng trước mặt Lâm Yến là tâm phúc đệ nhất của Nghiêm Minh Cao, Lâm Yến cảm thấy mình cần hòa hoãn quan hệ với một phái có đặc quyền ở địa phương như thế này.
Nếu Vương Hòa Bình biết được ý nghĩ thật sự của Lâm Yến thì cũng sẽ đồng ý, trên quan trường thường cũng chỉ nói về vấn đề mặt mũi mà thôi.
Người tranh nhau một lời, phật tranh nhau một nén hương, nhưng nếu nể mặt nhau thì mới coi như vui vẻ cả làng.
Vương Hòa Bình đứng một lúc lâu nhưng Tạ Hàn Yên vẫn nói chuyện với kẻ khác mà không quan tâm đến hắn, điều này làm hắn có chút bức bối, đây mới thật sư là cố ý lừa gạt, cố ý làm khó mình, nhưng hắn cũng chưa hiểu rõ nguyên nhân.
Vương Hòa Bình đứng đó nghe ngóng nội dung lời nói của Tạ Hàn Yên, dần dần hắn cũng hiểu rõ kế hoạch của nàng.
Tạ Hàn Yên sở dĩ chọn vùng đất phía tây khu quy hoạch huyện Nam Vân làm nơi đặt xí nghiệp, vì nàng muốn lợi dụng ưu thế của huyện Nam Vân, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường tivi năm tỉnh xung quanh.
Vương Hòa Bình vừa nghe vừa xem xét, bây giờ là năm 1993, Tạ Hàn Yên còn mở rộng sản xuất tivi 21in với quy mô lớn, rõ ràng ánh mắt cũng có chút thành kiến.
Trong ký ức của Vương Hòa Bình thì nửa năm sau TCL sẽ tuồn hàng ti vi 29in, giá cả là sáu ngàn, chỉ xét thời điểm cuối năm đã bán được vài trăm ngàn chiếc.
Xu thế phát triển của thị trường tivi là thiên hạ của màn hình lớn.
Vương Hòa Bình thầm nghĩ như vậy, hắn thừa dịp Tạ Hàn Yên uống nước mới thở dài nói:
- Có vài xí nghiệp không thấy rõ tình thế, khuếch trương mù quáng, kết quả là sản xuất càng nhiều thì càng lỗ, chỉ có thể sống nhờ vào tiền ngân hàng.
Tạ Hàn Yên xoay người dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn, Vương Hòa Bình cũng đón chào mà không chút sợ hãi.
Khi ánh mắt hai bên va chạm thì Vương Học Bình nhạy cảm phát hiện Tạ Hàn Yên thật sự nổi giận, ánh mắt làm người ta cảm thấy không lạnh mà run.
- Anh phát triển nhà máy đồ hộp cũng coi như có chút năng lực, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể múa mép trên lĩnh vực hàng điện gia dụng.
Tạ Hàn Yên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, loại tiểu quan liêu thì biết quái gì về thị trường?
Vương Hòa Bình nhún vai cười nói:
- Giám đốc Tạ, là người thu thuế của khu quy hoạch, tôi nghĩ mình nên nhắc nhở cô chú ý, mau chóng ngừng sản xuất loại màn hình nhỏ, khởi động hạng mục màn hình lớn, thời gian bây giờ cũng không còn muộn. Tất nhiên, lời nói của tôi cũng chỉ có ý nghĩa tham khảo mà thôi.
- Múa rìu qua mắt thợ.
Tạ Hàn Yên cũng lười chấp nhấp với loại tiểu nhân không biết gì như Vương Học Bình, nàng xoay người đi về phía chiếc BMW 740.
Mãi đến khi ngồi vững trên xe thì Tạ Hàn Yên mới nhớ, mình gọi Vương Hòa Bình đến để cảnh cáo, sau này không cho phép mang "kẻ rảnh rỗi" đến công trường.
Không biết vì sao ánh mắt Vương Hòa Bình xẹt qua cặp mông được bao bọc chặt dưới lớp quần jean màu nâu của Tạ Hàn Yên, hắn kinh ngạc phát hiện, cặp mông tròn đẹp của Tạ Hàn Yên còn ngạo nghễ hơn cả "Cây đào mật" Lý Tiểu Linh.
Vương Hòa Bình thầm nói một tiếng hoang đường, hắn xóa bỏ những tạp niệm trong lòng, bước nhanh về phía xe của mình. Dù sao hắn cũng đã nói xong những gì cần, còn nghe hay không là chuyện của Tạ Hàn Yên.
Loại phụ nữ này thường rất có giá, dù trong tay không có xu nào và chẳng có gì thế chấp thì chạy đến ngân hàng cũng được cho vay tiền.
Sau khi trở lại phòng làm việc, Tiết Văn ôm một xấp báo cáo đến nói với Vương Học Bình:
- Chủ nhiệm, tình hình dần tốt hẳn lên.
- Chuyện gì mà vui vậy?
Vương Hòa Bình ném đầu thuốc đi rồi cười hỏi Tiết Văn.
- Chủ nhiệm, tôi cũng không ngờ vừa mới được vài tháng mà người tuyến dưới đã hoàn thành nhiệm vụ kêu gọi đầu tư của cả năm, hơn nữa không phải vượt mức 10 hay 20 mà là 80%, tình hình quá tốt, đúng là tốt đẹp.
Tiết Văn vỗ vỗ vào báo cáo, cảm thấy vui thay cho Vương Học Bình.
- Anh Tiết, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, đợi đến khi những xí nghiệp gốm sứ ở Phật Sơn đến nhập vào khu quy hoạch, tôi tính toán ít nhất có thể cung cấp năm nghìn lao động, vì thế nông dân mất đất ở xung quanh hoàn toàn có thể trở thành công nhân công nghiệp.
Vương Hòa Bình kéo Tiết Văn cùng sóng vai ngồi xuống.
- Bước tiếp theo, kế hoạch của tôi là chiêu binh mãi mã, xây dựng nhà máy nước giải khát. Anh Tiết, anh là chuyên gia ở lĩnh vực này, không ai có thể thay anh nắm giữ ấn soái.
Vương Học Bình cười nhìn Tiết Văn, đã đến lúc thực hiện kế hoạch.
Tiết Văn rất cảm kích, hắn trước nay rất coi trọng ngành sản xuất nước giải khát, đây là sản nghiệp mặt trời, chỉ cần có người thì sẽ có nhu cầu.
- Có anh chủ trì đại cục, tôi chỉ cần lớn gan đi lên phía trước là được.
Tiết Văn dùng ánh mắt quyết đoán nhìn về phía Vương Học Bình.
Truyện khác cùng thể loại
229 chương
14 chương
23 chương