Lãnh đạo
Chương 66 : Tuyệt thế danh khí.
Sau khi bàn giao các công tác và các hạng mục đầu tư, Vương Hòa Bình lơ đãng ngáp một cái, Paolo biết điều đứng lên xin cáo từ. Hán Tư lại dùng ánh mắt chưa thỏa mãn nhìn Vương Hòa Bình, hắn không quá cam tâm nhưng vẫn phải theo sau Paolo ra khỏi phòng.
Mới ra khỏi cửa thì Paolo đã bị một cô gái Trung Quốc xinh đẹp cản đường, nàng mở miệng hỏi:
- Xin hỏi Paolo, anh cảm thấy thế nào với thể chế giáo dục Trung Quốc?
Paolo cau mày, hắn ngẩng đầu mà không phản ứng, chỉ tiếp tục bước đi.
Cô gái kia lại chặn Hán Tư, lúc này Hán Tư nhún vai rồi nói:
- Thứ lỗi không thể trả lời.
Cô gái nhìn bóng lưng hai người mà giẫm chân thật mạnh:
- Thật là xui xẻo.
Cô gái vẫn muốn tìm được tin tức độc nhất vô nhị, nhưng đợi ở nơi đây quá lâu mà không có được tin tức gì, vì vậy không khỏi cảm thấy rất ảo não.
Cô gái đứng ngây ngốc trên hành lang rồi chợt nhìn về phía gian phòng 818, nàng nhớ rõ hai vị kia từ trong gian phòng này đi ra, hơn nữa còn vào rất lâu, điều này nói lên điều gì?
Cô gái suy tư một lúc, nàng chợt nhớ đến khoảnh khắc khi cửa mở, nàng thấy một người mặc đồ ngủ, dĩ nhiên là hắn.
Đúng là khó thể ngờ.
Sáng sớm hôm sau, Vương Học Bình và Hác Cương ra khỏi phòng, hắn tính toán chạy về huyện Nam Vân.
- Tiên sinh, tiên sinh, xin dừng bước.
Vương Hòa Bình đang định đi thang máy xuống lầu thì chợt nghe thấy có người gọi mình.
Vương Hòa Bình nghe là biết ngay đó là âm thanh của Paolo, hắn cau mày, trong lòng thầm nghĩ, hắn chạy đến đây làm gì?
Paolo thở hồng hộc chạy đến nói:
- Ông chủ, hôm qua tôi quên xin một chỉ thị.
- Tôi lúc này rất bận.
Lúc này Vương Hòa Bình thật sự rất tức tối, nịnh hót cũng phải biết xem xét trường hợp, nơi đây là khách sạn năm sao, nếu một người nước ngoài chạy theo một người Trung Quốc, không làm người ta chú ý mới là lạ.
Paolo cũng không dám cải lệnh của Vương Hòa Bình, chỉ biết trơ mắt nhìn Vương Hòa Bình đi vào thang máy.
Paolo ủ rũ đi về, hắn không chú ý có một cặp mắt sáng đã thu hết tất cả những gì phát sinh vừa rồi vào trong mắt.
Vương Học Bình chạy về hiệp hội quản lý khu quy hoạch vừa đúng tám giờ sáng, dựa theo quy củ, đầu tiên hắn đi đến phòng trung tâm ở đại sảnh hành chính.
Vương Học Bình đến đại sảnh thì phát hiện phòng dành cho chủ nhiệm trống không, dựa theo chế độ trực thay phiên, hôm nay là ngày Lưu Đạo Vân hpari trực.
Vương Học Bình đi dạo một vòng, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện Lý Tiểu Linh mặc chế phục quy định đang ngồi ở phía sau quầy phục vụ của phòng công thương.
Vương Hòa Bình chỉ cần suy xét thì hiểu ngay, nhất định đây là sắp xếp của trưởng phòng công thương, nếu không thì sao có chuyện trùng hợp như vậy.
Hai người nhìn thấy nhau, ánh mắt giao hòa, Vương Hòa Bình khẽ nháy mắt vài cái, ánh mắt mập mờ, điều này làm Lý Tiểu Linh mắc cở, gương mặt đỏ lên, sau đó lại trừng mắt nhìn hắn.
Vương Hòa Bình trừng mắt nhìn lại, gương mặt Lý Tiểu Linh càng đỏ, cuối cùng nàng dứt khoát cúi đầu, không dám nhìn Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình biết Lý Tiểu Linh da mặt mỏng, không thể quá trêu chọc, vì vậy hắn đi về phòng chủ nhiệm ngồi xuống.
Lúc này Cổ Văn Cường không biết từ chỗ nào chui ra, hắn khẽ báo cáo:
- Chủ nhiệm, anh Lưu vừa điện thoại đến, nói rằng sẽ ra ngoài kêu gọi đầu tư, hôm nay sẽ không đến hiệp hội quản lý.
- À!
Hai mắt Vương Học Bình lóe lên, đã gần đến cuối năm, nhiệm vụ kêu gọi đầu tư đều ép lên vai mỗi người, ai cũng lo chạy đi thực hiện.
Vương Hòa Bình thầm cảm thấy trước đó Lưu Đạo Vân vững như Thái Sơn, chắc chắn đã tìm xong đối tượng liên lạc.
Gần đây Lưu Đạo Vân luôn tránh đi mũi nhọn của Vương Hòa Bình, mọi việc đề không đưa đầu ra, Vương Hòa Bình cũng không biết nên làm thế nào với đối phương, nhưng hắn vẫn phải đề phòng.
Vương Hòa Bình có thể tạm thời không làm gì Lưu Đạo Vân, nhưng trong lòng Cổ Văn Cường thì luôn xem Lưu Đạo Vân là đại địch.
Chủ nhiệm Tiểu Vương có chỗ dựa mạnh là bí thư Nghiêm Minh Cao, hậu trường quá cứng, Lưu Đạo Vân sẽ không lật được trời. Nhưng Lưu Đạo Vân dù sao cũng là người của Mã Tam Cao, muốn tìm cơ hội để bóp chết Cổ Văn Cường, tuy tình hình trước mắt là không dễ dàng, nhưng cũng không phải không được.
Lưu Đạo Vân không đáng ngại, nhưng Mã Tam Cao là một con hổ ăn thịt người.
Đến giờ cơm trưa, Vương Hòa Bình và Lý Tiểu Linh cùng đi ăn trong phòng, sau đó hắn đưa nàng về phòng làm việc của mình.
Thừa dịp Lý Tiểu Linh còn đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá tình huống trong phòng, Vương Hòa Bình đã lén khóa cửa phòng. Nhưng Lý Tiểu Linh rất quen thuộc tính cách của Vương Hòa Bình, nàng nghe thấy tiếng đóng cửa khẽ vang lên thì gương mặt đỏ hồng.
Hai người sóng vai ngồi trên ghế sa lông, Lý Tiểu Linh cầm đũa muốn ăn cơm, không ngờ Vương Học Bình ôm lấy eo nàng rồi tặc tặc lưỡi:
- Hừ, làm anh thèm phát chết.
Sau đó Vương Hòa Bình hôn lên cặp môi đỏ hồng của Lý Tiểu Linh.
Lý Tiểu Linh gấp rút không kịp đề phòng, nàng để cho Vương Hòa Bình hôn, không kịp hỏi, đúng lúc lưỡi hắn cạy răng nàng tiến vào trong.
- Ư!
Lý Tiểu Linh rên lên một tiếng, nàng giống như cảm thấy trăm hoa đua nở, nàng như một con bướm vàng đang tự do bay lượn, nhẹ nhàng vô tận.
Hai người đều có cảm giác như điện giật, đầu lưỡi quấn lấy nhau, không muốn tách ra.
Tình nhân chiến đấu, thường là một tấc muốn lấn thêm một thước.
Vương Hòa Bình khẽ vuốt ve cặp mông vểnh của Lý Tiểu Linh... ....
- Ơ... ....
Lý Tiểu Linh khẽ thở ra một hơi, trong lúc mơ màng nàng phát giác ma trảo của Vương Hòa Bình đã lên đến ngực, đã áp lên xoa bóp.
Lý Tiểu Linh cảm thấy vừa thẹn vừa vội, nàng vội vàng dùng tay đè chặt bàn tay của Vương Hòa Bình, nhưng không ngờ tuy hai tay của Vương Hòa Bình tạm thời không thể xoa bóp, nhưng hai ngọn núi lại bị kích thích, toàn thân phát run... ....
Khi Vương Hòa Bình cảm thấy chưa đủ, hắn đã luồn vào vạt áo định tiến vào thì Lý Tiểu Linh tỉnh lại, nàng dùng sức vùng khỏi nụ hôn của Vương Học Bình rồi liên tục thở gấp, nàng dùng giọng cầu khẩn nói:
- Đừng, đừng như vậy...Anh...Anh đã đồng ý với em... ....
Nếu là người phụ nữ khác thì có lẽ Vương Hòa Bình rất khó khống chế được, nhưng đây lại là Lý Tiểu Linh.
Kiếp trước Vương Hòa Bình có được hạnh phúc lớn nhất là nhờ Lý Tiểu Linh, nàng luôn đi theo hắn dù gian khổ thế nào.
Vương Học Bình cảm thấy trong đầu thanh tỉnh, hắn dừng động tác, sau đó hôn lên mặt Lý Tiểu Linh rồi cười ha hả:
- Hôm nay tạm thời tha cho em, đợi sau khi kết hôn thì tha hồ mà ăn mặn.
Vương Hòa Bình nói đến đây thì không khỏi rung động, vợ của hắn, tất nhiên hắn hiểu rõ nhất, Lý Tiểu Linh là người có tuyệt thế danh khí, hì hì, chỉ cần nghĩ đến là đã mất hồn.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
82 chương
1108 chương
284 chương
14 chương