Lãnh đạo

Chương 428 : Có thể nhịn hay không?

Vương Học Bình lập tức nghe ra những ý nghĩa lời nói của Tạ Viêm, hắn cười ha hả nói: - Anh Tạ, dù phong vân có biến hóa thế nào, tôi và anh vẫn là anh em. Vẫn là quy củ cũ, anh gọi tôi là cậu Học Bình sẽ thoải mái hơn, nếu anh dám gọi tôi là cục trưởng Vương, tôi sẽ quay đầu bước đi. - Tốt, tốt, thân ở địa vị cao mà không thay đổi gốc rễ. Vẻ mặt Tạ Viêm trở nên trịnh trọng, hắn bắt chặt tay Vương Học Bình, dùng sức lay động. Hai người thông minh cũng không cần nói nhiều lời, như vậy chẳng khác nào sỉ nhục trí thông minh của đối phương. Đặc biệt là thời điểm đặc biệt, động tác đặc biệt, tất cả đều rõ ràng, nhưng người đứng xem cũng không thể nào hiểu cho rõ. Tóm lại Tạ Viêm dùng sức bắt chặt tay cũng biểu đạt thái độ thưởng thức với Vương Học Bình. Trên quan trường thường là nịnh nọt, sau đó qua cầu rút ván, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Với thân phận và địa vị quan trọng của Vương Học Bình vào ngày hôm nay, đã có một khoảng cách không nhỏ với Tạ Viêm, vì vậy tạm thời chỉ có thể lực bất tòng tâm. - Ha ha, anh Tạ, nhân sinh có tri kỷ, đường xa mới bết mã lực, lâu ngày mới hiểu nhân tâm, chúng ta là anh em giống như rượu ngon, càng để lâu thì hương vị càng nồng. Vương Học Bình mỉm cười vỗ vai Tạ Viêm, lời nói vừa ra khỏi miệng đã trở thành triết lý. Tạ Viêm cũng là thư ký nổi danh thị ủy, sao không nghe hiểu lời Vương Học Bình? Ám hiệu củae Vương Học Bình rất rõ ràn, đó chính là trong miệng nói gì cũng không quan trọng, chủ yếu là những gì thấy được, cảm tình cần hai bên gìn giữ mà không phải là một bên đơn phương. - Ha ha, bạn bè cũ gặp mặt sao không có rượu ngon? Trong nhà tôi có một vò Mao Đài cất giấu lâu năm, biết rõ cậu xã giao nhiều, uống qua nhiều rượu ngon, nhưng bình rượu này lại khác biệt. Học Bình, cậu cũng biết đấy, lão gia nhà tôi làm cảnh vệ viên theo Hứa thượng tướng nhiều năm, rượu này cũng là vật kỷ niệm của thượng tướng quân, rượu cũng không nhiều, có lẽ sẽ đủ. Tạ Viêm cũng không phải người bình thường, mở miệng chính là rượu văn hóa. Vương Học Bình cũng nghe không ít lời về vị Hứa thượng tướng kia, người này bình sinh chỉ thích Mao Đài và súng tốt. Hôm nay Tạ Viêm lấy ra một chai Mao Đài mà Hứa thượng tướng ban tặng đưa ra tiếp đãi, Vương Học Bình coi như kiến thức rộng rãi cũng thật sự hào hứng, hắn cười hỏi Tạ Viêm: - Rượu này năm xưa mười đồng một chai phải không? Tạ Viêm cười ha hả nói: - Hứa thượng tướng năm xưa dùng tất cả tiền lương để mua rượu Mao Đài, trong nhà, trong kho hàng đều là rượu Mao Đài, chất chồng như núi, tuyệt đối không phải nói bừa. Hai người tùy ý ngồi đối diện nhau, Vương Học Bình tò mò lấy chai Mao Đài ra cẩn thận quan sát. - Anh Tạ, hôm nay coi như anh ném giá gốc, đây là rượu Mao Đài quý hiếm năm mươi bốn độ, chúng ta cứ như vậy mà uống vào bụng, chẳng phải lãng phí sao? Vương Học Bình dù sao cũng là người hiểu biết, chỉ cần nhìn vào thời gian sản xuất là biết rượu tốt. Trước thập niên chín mươi thì rượu Mao Đài thường là năm mươi ba độ, chỉ có một số ít là năm mươi bốn độ. Vì khi đó rượu Mao Đài không chỉ rất quý, hơn nữa còn được phân phối với số lượng có hạn cho các vị lãnh đạo đảng và quân đội, chỉ có lãnh đạo mới có tư cách được uống. Trước kia Vương Học Bình đi theo Nghiêm Minh Cao làm thư ký thì thường xuyên uống rượu Mao Đài, đến khi hắn làm chủ tịch huyện, tiếp đãi thượng cấp cũng đều là rượu Mao Đài. Vì thế Vương Học Bình đã dốc vào bụng không ít rượu Mao Đài. Trước cải cách thì Mao Đài có hai loại nhãn hiệu, một là Phi Thiên Tiêu, hai là Ngũ Tinh Tiêu, các lão tướng quân thường chỉ uống Ngũ Tinh Tiêu mà thôi. Theo những gì Vương Học Bình được biết, kiếp trước một chai rượu Mao Đài năm mươi bốn độ vì hiếm có nên giá cả tương đối xa xỉ, ít nhất cũng được đấu giá cả triệu. Nếu là loại rượu mà Hứa thượng tướng đã cất giữ lâu năm, sợ rằng giá trị sẽ không chỉ cao hơn mà thôi. Dù tài sản của Vương Học Bình đã là cả tỷ đô la, nhưng ăn tối hết một triệu thì quá xa xỉ, hắn thật sự cảm thấy không quen. - Ha ha, anh Tạ, anh cũng không phải không biết thói quen của tôi, rượu Ngũ Lương thật ra hợp khẩu vị của tôi hơn. Vương Học Bình đẩy chai rượu Mao Đài về trước mặt Tạ Viêm. Tạ Viêm biết Vương Học Bình thật sự không nói dối, trước đó khi tụ tập thì Vương Học Bình phần lớn sẽ chọn rượu Ngũ Lương. Hắn nhớ rõ khi đó Vương Học Bình từng nói không quen uống Mao Đài, chỉ thích Ngũ Lương. Nhưng tối nay Tạ Viêm hẹn Vương Học Bình đi ra, một là ôn chuyện, hai là thật sự như những gì Nghiêm Minh Cao dự đoán, đến vì có sứ mạng. Kim Hữu Công ỷ vào địa vị ngày càng cao, danh vọng lớn và sự giúp đỡ to lớn của Hà Thượng Thanh mà khó thống nhất trên nhiều phương diện với bí thư Chu Văn Quảng, hai bên có mâu thuẫn khá lớn. Vài ngày trước vì vấn đề chính sách ưu đãi trong kêu gọi đầu tư mà Kim Hữu Công nhịn không được, lão vỗ bàn trước mặt một đám thường ủy thị ủy, coi như kéo mâu thuẫn từ dưới hộc bàn ra ngoài, sự việc truyền đi xôn xao, ảnh hưởng không tốt. Chu Văn Quảng thật ra cũng không phải là một gốc cây mềm, sau lưng lão là bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng, vì thế mà ngồi ở vị trí bí thư thị ủy cực kỳ an ổn. Nếu nói theo mức độ nào đó, nếu Chu Văn Quảng và Kim Hữu Công chính thức động đao thương, hươu chết về tay ai là khó nói. Nhưng Chu Văn Quảng là cán bộ từ cơ quan tỉnh ủy đi xuống, kiến thức rộng, lòng dạ khoáng đạt, có ý dung người. Khuyết điểm của anh Chu chính là nhiều do dự, thấy vấn đề rõ ràng mà không quá quyết tâm, quyết đoán. Vấn đề của Kim Hữu Công là tinh lự tràn đầy, quyết đoán mười phần, quyết sách có tỉ lệ cao, muốn nói to trước mặt mọi người, cảm giác như vậy làm lão rất thoải mái. Vương Học Bình mơ hồ đoán được mục đích mà Tạ Viêm lễ ngộ mình như vậy, hắn thầm nghĩ, với tính tình của anh Kim, trừ khi là Hà tam công tử ra mặt điều hòa, nếu không đừng ai chen vào. Tạ Viêm vung tay ra ngoài cửa, nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn món nhắm rượu lên bàn, đều là món ngon mà Vương Học Bình thích ăn, vì thế có thể thấy tối nay Tạ Viêm chuẩn bị rất chu đáo. Vương Học Bình kiên quyết không chịu mở chai Mao Đài, Tạ Viêm cũng không miễn cưỡng, vì thế gọi đến hai chai Ngũ Lương, sau đó hai người bắt đầu uống rượu nói chuyện. - Học Bình, sống ở tỉnh thành thế nào? Tốt chứ? Tạ Viêm mỉm cười nâng ly rượu với Vương Học Bình rồi chủ động nói. Vương Học Bình mỉm cười nói: - Cũng khá tốt, trải qua một phen cố gắng, cuối cùng cũng ngồi ổn ở vị trí cục trưởng. - Thật sự không dễ dàng gì, anh là cục trưởng cấp phó phòng, cũng khó đấu lại cán bộ cấp chính sảnh là thường ủy thị ủy kiêm bí thư ủy ban tư pháp. Học Bình, nói thật, khi tin tức truyền đến, tôi thật sự như không tin vào lỗ tai mình. Tiết Văn hiểu đại khái chiến đấu giữa Vương Học Bình và Lương Hồng Kỳ, dù hắn kiêu ngạo thì cũng không khỏi không phục. "Việc này đã truyền đến tận Vân Châu?" Vương Học Bình thầm than sợ hãi, những năm nay dù quan trường có gió thổi cỏ lay cũng sẽ được khắp nơi biết đến. - Khụ, cụng một ly, tôi sẽ nói cho cậu biết. Tạ Viêm nói, hai người cụng ly. Tạ Viêm tinh tế uống rượu, sau đó mới cười nói: - Trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, bây giờ việc của cậu sợ rằng đã truyền đi khắp tỉnh. Tạ Viêm đặt đũa xuông giải thích: - Nói ra cậu cũng chưa chắc đã tin, anh Tôn của cục công an thành phố thật sự đủ linh thông tin tức, cậu vừa mở hội nghị đảng ủy thì anh ấy đã nhận được tin. Trước khi đến thì anh Tôn còn nhắn tôi chuyển lời với cậu: Thuận tiện nể mặt, cho anh ấy một cơ hội chủ đạo. Vương Học Bình cảm thấy thoải mái, anh Tôn của cục công an thành phố chính là Tôn Nguyên Quan, là lãnh đạo cục công an nhiều năm, cũng có lực ảnh hưởng khá lớn. Tạ Viêm thẳng thắn đối đãi như vậy, Vương Học Bình quyết định nói ra chút chi tiết, vì thế hắn nâng ly, trong mắt ẩn giấu nụ cười, dùng giọng sâu sắc nói: - Thật ra bối cảnh của Lương Hồng Kỳ là rất sâu, anh ấy không kiêng kỵ tôi, chỉ là xem xét vị công tử trên tỉnh. Người biết chuyện mở miệng thường sẽ rất thoải mái, Vương Học Bình bên này đã lộ ý, Tạ Viêm bên kia cũng liên tục gật đầu nói: - Đúng vậy, vị công tử kia không tầm thường, tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh, chỉ có kể ngốc mới không quan tâm. Vương Học Bình mỉm cười nói: - Muốn ném lại sợ vỡ đồ, những chuyện thế này là không hiếm. Tạ Viêm nghe ra chút ý nghĩa mờ ảo từ lời nói của Vương Học Bình, đây là nói về cục diện chính trị ở thành phố Vân Châu, vì thế hắn thở dài nói: - Học Bình, chúng ta là bạn bè tốt phải không? - Anh nói vậy sao được, chúng ta là bạn bè tốt, giữa tôi và anh đến bây giờ cũng là có một là một có hai là hai, không cần che giấu. Vương Học Bình cực kỳ hiểu rõ chỗ khó xử của Tạ Viêm, hắn đơn giản đưa ra cái thang cho đối phương leo lên hoàn thành sứ mạng. - Học Bình, cậu đúng là rất tốt. Tạ Viêm có thể ngồi vững lên vị trí thư ký của bí thư Chu, tất nhiên ngộ tính là không kém, những câu nói rào đón của Vương Học Bình thật sự làm hắn có chút cảm động. - Ha ha, ai mà biết được. Vương Học Bình cố tình làm bầu không khí hơi nặng nề một chút, cố ý cười nói. - Thật ra tối nay tôi rất do dự, rất không muốn làm xấu đi tình cảm anh em giữa hai chúng ta, nhưng tôi đã nghĩ rất lâu, cầu về cầu, đường về đường. Nhưng thật ra vị lãnh đạo kia cũng có chút phê bình kín đáo với Vương Học Bình cậu. Tôi nói thật, lãnh đạo Chu để tôi nói ra vài lời như sau: Còn cách nhiệm kỳ khá xa mà cũng là khá gần, chỉ biết ngư ông đắc lợi mà thôi. Tạ Viêm do dự rất lâu cuối cùng nói ra một câu. - À, xem như tối hậu thư sao? Vương Học Bình dùng ánh mắt như cười như không nhìn Tạ Viêm. Tạ Viêm thở dài nói: - Vị lãnh đạo kia khinh người quá đáng, lãnh đạo Chu chỉ sắp xếp một vị trí phó cục trưởng cấp phó huyện nhưng còn phải chờ bên kia gật đầu, cậu nghĩ xem, với một bí thư thị ủy, như vậy có nhịn được không?