Lãnh đạo
Chương 416 : Phó bí thư đoàn thể tỉnh ủy.
Chín giờ sáng Vương Học Bình đến phòng họp của cục công an tỉnh, Nhâm Hồng Đạt ngồi ở vị trí thứ hai khẽ gật đầu với Vương Học Bình, mà Vương Học Bình cũng nở nụ cười hiểu ý với đối phương.
Hôm qua Vương Học Bình điện thoại cho Nhâm Hồng Đạt, hẹn gặp mặt. Nhưng điều không khéo là trong nhà Nhâm Hồng Đạt có việc gấp, không thẻ thoát thân, nếu không thì bầu không khí tối qua sẽ càng thêm nóng.
Uông Mãnh còn chưa xuất hiện, Vương Học Bình ngồi vào chiếc ghế của mình, mở sổ, lấy bút đặt lên bàn.
Phó chủ nhiệm văn phòng cục công an tỉnh là Trương An Bắc xách bình thủy đến pha trà rót vào ly trúc trước mặt Vương Học Bình, lúc này Vương Học Bình cũng dùng hai ngón tay gõ lên mặt bàn rồi nói:
- Làm khổ cho anh rồi.
Trương An Bắc khẽ nói với vẻ mặt hớn hở:
- Là chuyện nên làm, anh đừng khách khí.
Vương Học Bình chỉ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
Hội nghị hôm nay sẽ mở lúc chín giờ mười, nhưng hơn chín rưỡi thì Uông Mãnh mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào hội trường.
Nhâm Hồng Đạt đứng lên mỉm cười chào hỏi:
- Chúng tôi đều đang chờ anh.
Uông Mãnh tức giận đưa mắt nhìn Nhâm Hồng Đạt rồi trầm giọng nói:
- Vừa rồi bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng đã gọi điện thoại, bí thư Ngô có chỉ thị với công tác ở cục công an tỉnh Trung Hạ chúng ta.
Nhâm Hồng Đạt dán mặt nóng lên mông lạnh của Uông Mãnh, vì vậy mà rất xấu hổ, chỉ có thể cười ngượng ngùng mà không thể nói lời nào.
Uông Mãnh ngồi xuống đưa lưng về phía cờ đảng và quốc kỳ, hắn khẽ đặt ly lên bàn, Trương An Bắc tranh thủ chạy đến, châm trà, sau đó khẽ lùi ra khỏi phòng họp.
- Các đồng chí, hôm nay chỉ có một đề tài thảo luận, đó chính là làm sao để đẩy mạnh thêm một bước trong công tác tiếp đãi Tạ lão, mời mọi người cứ thảo luận, không có gì cần lo.
Uông Mãnh dù sao cũng là lãnh đạo chiến tuyến tư pháp, khi nói chuyện thì có mười phần lo lắng, trực tiếp kết luận nội dung hội nghị.
Vương Học Bình chú ý đến Nhâm Hồng Đạt, lúc này vẻ mặt Nhâm Hồng Đạt đã như thường, vì vậy mà trong lòng không khỏi thở dài. Vị trợ thủ số một này nhìn có vẻ quyền cao chức trọng, thật ra nói đúng thực tế thì thậm chí còn không bằng một vị phó cục trưởng xếp ở vị trí cuối cùng.
Lãnh đạo số một và số hai thường là oan gia, nếu không có mâu thuẫn mới là lạ.
Nhưng thể chế chính trị trong nước luôn là như vậy, ở địa phương thì đảng ủy và chính quyền trùng khớp nhau, kiềm chế lẫn nhau.
Liệt kê cả ngàn năm lịch sử của Trung Quốc, ngoài thời Mãn Thanh thống trị Trung Nguyên thì dùng thể chế Mãn chế Hán, ngoài ra cũng không còn ví dụ nào khác.
- Các đồng chí, lần này Tạ lão đến khảo sát tình huống tương quan ở tinh, bí thư Ngô đã có chỉ thị cực kỳ xác định.
Uông Mãnh dừng lại một lát để cho các thành viên ban ngành tiếp nhận thông tin và suy xét vấn đề, sau đó hắn nghiêm trang nói:
- Lúc này tôi xin chính thức truyền đạt tinh thần chỉ thị của bí thư Ngô... ....
Vương Học Bình nhấc bút nhanh chóng ghi chép những điểm quan trọng trong tinh thần chỉ thị của bí thư Ngô, Ngô Trọng dù không nói rõ nhưng thật ra có thể thông qua những lời nói của Uông Mãnh thì đã biểu hiện rõ tâm ý của bí thư: Vì hộ tống công tác xây dựng kinh tế trong tỉnh nên sớm triển khai những hành động với quy mô lớn trong tỉnh, tập trung tinh lực xử lý án lớn, kiên quyết triệt phá những đội ngũ thế lực hắc ám.
Người nơi đây không ai ngốc, tất cả mọi người đều hiểu ý của Ngô Trọng: Nếu Tạ lão đến Trung Hạ mà xảy ra vụ án nào đó có ảnh hưởng xấu đến vấn đề trị an, như vậy con đường làm quan của vị lãnh đạo được phân công quản lý phạm vi tương quan sẽ chấm dứt.
Từ sau khi kiến quốc thì tác phong quan liêu ngày càng mạnh, càng là lãnh đạo cấp bậc cao thì nói chuyện và phê chỉ thị càng hàm hồ. Tóm lại nếu làm việc phát sinh hư hại thì tuyến dưới xem như không tiếp thu tốt tinh thần chỉ thị của thượng cấp, nhưng nếu làm việc tốt thì không có gì liên quan đến tuyến dưới, đều là công lao đến từ sự chỉ huy của lãnh đạo tỉnh ủy.
Vương Học Bình vì lý lịch mỏng nên sắp xếp ở vị trí sau cùng trong cục công an tỉnh, vì vậy mức độ lên tiếng chỉ sớm hơn các vị chủ nhiệm phòng chính trị, ủy viên đảng ủy và chủ nhiệm văn phòng mà thôi.
Nhâm Hồng Đạt cung không chờ được, Uông Mãnh vừa dứt lời thì hắn đã lên tiếng, cất cao giọng nói:
- Tôi đại biểu cá nhân kiên quyết ủng hộ tinh thần chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy, quán triệt những bố trí cụ thể của đảng ủy khối cục công an tỉnh... ....
Vương Học Bình nghe lời nói hùng hồn của Nhâm Hồng Đạt mà cảm thấy có chút cảm giác mệt mỏi, hắn thầm nghĩ, làm quan nếu không ngồi đúng vị trí, sợ rằng càng ngày càng tụt về phía sau.
Các thành viên ban ngành liên tục tỏ thái độ, đến lượt Vương Học Bình, hắn chỉ cười nói:
- Chính sách quan trọng trong cục công an tỉnh có phương châm của lãnh đạo Uông làm chủ đạo, chúng ta chỉ cần đi theo lãnh đạo là được.
Uông Mãnh vốn mặt đen như đất nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ, hắn chỉ vào Vương Học Bình rồi khẽ mắng:
- Học Bình, chi có mình cậu nói lời tốt đẹp, làm cho người ta nghe vào và cảm thấy thoải mái.
Đạo lý đã rất rõ, Vương Học Bình dù cuồng vọng cũng không phải là tâm phúc của bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng, vì thế chỉ có thể nói lời đi theo Uông Mãnh.
Người trên đỉnh núi thì hát vang vọng nhất, thể chế quan trường có quy tắc ngầm, đây là chân lý khắp cả nước, khó thể chối cãi.
Tình huống trước mắt của Vương Học Bình chính là không nên có mâu thuẫn với Uông Mãnh, hai bên cũng không có quan hệ lợi ích, tất nhiên cũng không cần đứng ra làm bia ngắm.
Mười thành viên ban ngành bàn luận hơn một giờ, cuối cùng uông mãnh mới mỹ mãn đi vào chính đề ngày hôm nay, đó là làm sao để tăng cường và hoàn thiên công tác bảo vệ?
Vương Học Bình thầm cảm thấy buồn cười, từ sau khi Hồng Quân đến Tiền Châu thì tất cả công tác bảo vệ hầu như đều bị khối cảnh vệ trung ương tiếp nhận, cục công an tỉnh nhiều lắm chỉ phụ trách đứng bên cạnh làm vài công tác phụ mà thôi, nào có gì để bàn bạc?
Những bố trí kế tiếp của Uông Mãnh cũng chỉ là sơ lược mà thôi, cái gì là tăng cường nhân viên kiểm tra ở sân bay, bến tàu, nhà ga; quản chế giao thông thật nghiêm con đường ở gần Nam Hồ sơn trang, nếu không phải là xe của lãnh đạo chính quyền, căn bản đều phải kiểm tra.
Vương Học Bình dù sao cũng còn đang trong giai đoạn làm quen với công tác của cục công an, vì vậy hắn nghe rất cẩn thận. Nhâm Hồng Đạt đã sớm là lão luyện, lời nói từ tai trái qua tai phải, vì nói nhiều cũng vậy mà thôi, tất cả đều phải được triển khai mở rộng dưới sự chỉ đạo của hắn.
Uông Mãnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhâm Hồng Đạt, thầm nghĩ, ông còn chưa về hưu mà tiểu tử anh đã bắt đầu muốn làm nhân vật chính, như vậy sao được?
Lúc này chủ nhiệm phòng chính trị Lưu Hướng Tiền cũng xem như biết được vài vấn đề, hôm nay mở hội nghị ban ngành để thảo luận về vấn đề bảo vệ Tạ lão, thật ra chẳng bằng nói là hội nghị gõ đầu Nhâm Hồng Đạt.
Uông Mãnh còn chưa có lệnh gì thì Nhâm Hồng Đạt đã sớm chào hỏi các ban ngành tương quan, đã sớm làm ra chút sắp xếp, việc này thật sự sẽ chọc vào Uông Mãnh.
Sau này Lưu Hướng Tiền căn cứ vào vấn đề mà thêm mắm dặm muối với Uông Mãnh, vì vậy mà càng làm tăng sự bất mãn của lãnh đạo.
Trên đời này vốn vô sự, tất cả đều do tiểu nhân gây ra mà thôi, Nhâm Hồng Đạt nằm mơ cũng không ngờ phòng cảnh vệ cục công an tỉnh nằm trong sự quản lý của mình, do mình sắp xếp công tác là chuyện bình thường, nhưng vì Lưu Hướng Tiền thêm mắm dặm muối mà biến đổi tính chất.
Lưu Hướng Tiền là chủ nhiệm phòng chính trị cục công an tỉnh, vốn là một thành viên ban ngành, là lãnh đạo cấp phó phòng khá nổi tiếng. Nhưng vị trí phó phòng của hắn nếu so với Nhâm Hồng Đạt thì thật sự là cách biệt quá lớn.
Trong cục công an, các thành viên ban ngành đều có cấp bậc phó phòng, nhưng vì luật lệ của thể chế hiện hành, từ vị trí chủ nhiệm phòng chính trị lên chức phó phòng thì chẳng khác gì là đề bạt.
Mà từ phó phòng lên đến phó phòng thường vụ lại càng là một bước tiến lớn, dựa theo quy tắc ngầm trong tỉnh, trước đó Nhâm Hồng Đạt là phó phòng thường vụ, là cán bộ cấp chính sảnh, nhưng vì bị Uông Mãnh áp chế nên đến nay vẫn còn ngồi trong vị trí cán bộ cấp phó phòng, coi như loại dị số.
Khi hội nghị sắp kết thúc thì thư ký Tào Thanh Minh căn thẳng đẩy cửa tiến vào, hắn đến bên tai Uông Mãnh nói khẽ vài câu.
Vẻ mặt Uông Mãnh chợt biến đổi lớn, hắn quét mắt khắp toàn trường rồi hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói:
- Vừa nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy Mạnh Chiêu Hùng nhận được sự ủy thác của bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng, một giờ sau sẽ đến cục công an chỉ đạo công tác.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
97 chương
20 chương