Lãnh đạo
Chương 410 : Con nhà quan. (1 + 2)
Buổi sáng, khi Vương Học Bình ngồi xuống bàn trong phòng làm việc chuẩn bị phê văn kiện, hắn đưa tay nhìn giờ, vừa vặn tám giờ năm mươi.
Lúc này điện thoại trên bàn chợt vang lên, Vương Học Bình nhấc máy, đối phương vừa thấy điện thoại nối thông thì tranh thủ thời gian giới thiệu:
- Cục trưởng Vương, tôi là anh Cảnh, xin hỏi bây giờ anh có rảnh không? Phòng chính trị bên kia có phương án điều chỉnh cán bộ, cần báo cáo với anh.
- Ha ha, anh Cảnh, anh đến đây.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống, trong lòng thầm nghĩ, giao phòng chính trị vào tay Cảnh Kiếm Phong thì chẳng khác nào giao vào tay mình, không khác gì nhau, đều dễ sai khiến.
Dựa theo quy của mà Lương Hồng Kỳ đặt ra, dù là ủy viên đảng ủy hay phó cục trưởng đều phải đến bái kiến mình, có việc gì cũng phải liên lạc với thư ký, sau khi được phép và đúng thời gian ước định, cấp phó mới có thể được thấy mặt hắn.
Sau khi Vương Học Bình nhận chức thì vứt bỏ quy tắc ngầm của Lương Hồng Kỳ, đám cấp phó ở cục công an thành phố có thể điện thoại cho hắn bất cứ lúc nào, có việc thì nói, không thì nói chuyện phiếm. Phòng làm việc của hắn luôn rộng mở đối với các trợ thủ và các lãnh đạo khác.
Chỉ có chút biến đổi như vậy nhưng lại tạo ra thanh danh gần gũi bình dị cho Vương Học Bình.
Thực tế ngoài Cảnh Kiếm Phong và Lý Bân thì các phó chức còn lại, nếu không có chuyện đại sự thì cũng không dễ dàng tìm Vương Học Bình, trên cơ bản đều nói vài lời trước đó với Liễu Sướng, hẹn thời gian gặp mặt Vương Học Bình.
Trên quan trường điều quan trọng nhất là chữ "lễ", cũng chính là vấn đề mặt mũi, lấy lòng lãnh đạo chính là một chuyện, các bộ hạ có biết làm người hay không lại là chuyện khác, tuyệt đối không thể nhập vào làm một.
Vương Học Bình cũng hiểu rõ những băn khoăn của phụ tá, nhưng những thứ này cũng không thể nói cho rõ ràng, chỉ có thể để mặc mà thôi.
Ai cũng nói thư ký là một bộ mặt của lãnh đạo, dựa theo phân phó của Vương Học Bình, Liễu Sướng rất cực kỳ lễ ngộ với các vị phó chức của Vương Học Bình.
Nếu tạm thời Vương Học Bình không rảnh thì Liễu Sướng sẽ giải thích rõ ràng là lãnh đạo đang tiếp ai, khi nào thì rảnh, không những giải thích như vậy, mỗi lần Liễu Sướng đều có thể đi vào hỏi thăm ý kiến của Vương Học Bình.
Vì vậy mà Liễu Sướng có quan hệ rất tốt với mọi người, các vị lãnh đạo ban ngành trong cục thấy hắn đều vỗ vai và thân mật gọi một tiếng "cậu Liễu".
Ngay sau đó Cảnh Kiếm Phong kẹp văn kiện đi đến phòng làm việc của Vương Học Bình, đứng trước bàn làm việc.
Vương Học Bình từ ghế da đứng lên, hắn duỗi người mời Cảnh Kiếm Phong ngồi xuống ghế sa lông:
- Anh Cảnh, ngồi ở cơ quan quá lâu, xương cổ và xương thắt lưng cũng không khỏi xảy ra vấn đề.
- Cục trưởng Vương, những thứ khác đều là chuyện nhỏ, sức khỏe mới là chuyện lớn.
Cảnh Kiếm Phong bảo trì khoảng cách nhất định, cũng không quên dùng giọng thân mật nhắc nhở Vương Học Bình, sức khỏe mới là quan trọng.
Cảnh Kiếm Phong thấy Vương Học Bình nhớ rõ bệnh của mình như vậy, trong lòng không khỏi nóng lên, hắn cười nói:
- Dân chúng bình thường đều hâm mộ đám người chúng ta suốt ngày ăn nhậu, thật ra đó là sự khổ cực. Khi tôi vừa đến cục công an thì không uống rượu, thân thể cũng không phì ra, sức khỏe tốt. Nhưng từ khi tôi lên làm lãnh đạo, tiếp đãi thượng cấp chỉ là vấn đề nhỏ, quan trọng là xã giao, không những ảnh hưởng đến dạ dày, sức khỏe cũng dần suy sụp. Mỗi khi tôi tiếp khách thì thường phải nhờ vợ nấu cho một nồi cháo trứng muối thịt nạc.
Vương Học Bình gật đầu nói:
- Cấp bậc càng cao thì càng khó hầu hạ, bây giờ tôi tiêu sái như vậy cũng là nhờ có anh Cảnh hầu hạ.
- Ngày thường anh đều có nhiều chuyện đại sự để làm, hơn nữa còn phải suy xét đại kế trong cục, tôi là trợ thủ mà không giúp anh được chút chuyện nhỏ, còn ra gì nữa?
Cảnh Kiếm Phong vẫn nắm chắc tâm lý, gần vua như gần cọp, dù Vương Học Bình đối với hắn thân mật cỡ nào, hắn vẫn bảo trì khoảng cách nhất định, tránh phạm húy.
Làm một trợ thủ cần phải biết địa vị của mình, nếu như ỷ vào sự tin dùng của lãnh đạo mà quên đi tất cả, như vậy rất có thể cách đại nạn không xa.
Trong từ điển của Cảnh Kiếm Phong thì chữ "mức độ" luôn được ghi khắc, không dám quên.
Vương Học Bình cũng có chút thỏa mãn vì sự đúng mực của Cảnh Kiếm Phong, xét đến cùng thì anh Cảnh cũng không phải một thành viên tổ chức của hắn, sở dĩ dựa vào hắn cũng chỉ vì tình thế bức bách mà thôi.
Cái gọi là người thuộc dòng chính đáng tin chỉ là một phương diện quyền thế và địa vị, hơn nữa còn cần thời gian và phong ba để kiểm nghiệm.
Nói lời tốt thì gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần, mức trung thành của anh Cảnh cần phải tiến thêm một bước quan sát mới được.
- Cục trưởng Vương, đây là bản nhận chức sơ thảo về nhân sự hai vị trí cục trưởng cục công an quận Tiền Đông và Tiền Bắc mà tôi và phó phòng Tiền phòng chính trị hợp lực làm ra, xin anh xem qua.
Cảnh Kiếm Phong đưa một xấp văn kiện đến trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình tiếp nhận báo cáo, hắn xem xét tỉ mỉ một lượt, sau đó giương mắt nhìn Cảnh Kiếm Phong rồi cười nói:
- Anh Cảnh, vất vả cho anh rồi, phương án trao đổi cụ thể tôi cần phải xem xét lại, nhưng thứ này lại dùng biểu đồ để thể hiện, làm người ta sinh ra cảm giác mới mẻ.
Cảnh Kiếm Phong nở nụ cười thật thà nói:
- Không sợ anh chê cười, tôi nào hiểu những thứ này? Còn phải nhờ đứa con gái đang học đại học chỉ dạy hơn nửa tháng mới biết được, ôi, lớn tuổi rồi, đầu óc thật sự không dùng được.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Bây giờ cục công an thành phố chúng ta điều chỉnh phạm vi lớn, Quyên Tử nhà anh lại là nhân tài, sớm muộn gì cũng được trọng dụng.
Liễu Sướng rất linh thông tin tức, hắn đã từng nói với Vương Học Bình, con gái của Cảnh Kiếm Phong là Cảnh Hiểu Quyên, đã thực tập ở tuyến dưới hơn một năm, nhưng vì chủ nhiệm phòng chính trị là Hạ Tân mãi không chịu ra tay, vì thế còn chưa là chính thức.
Cảnh Kiếm Phong hôm nay nhắc nhở mờ mịt như vậy, Vương Học Bình tất nhiên cũng thuận thế giúp đỡ. Thật ra trong lòng hắn biết, với thân phận lãnh đạo trông nom chính trị của Cảnh Kiếm Phong vào lúc này, chỉ cần tùy tiện phát ra một ám hiệu với thủ hạ, như vậy vấn đề của Cảnh Hiểu Quân có thể được giải quyết hết.
Cảnh Kiếm Phong sở dĩ ra mặt thỉnh cầu Vương Học Bình, chẳng qua chỉ muốn cố ý nhận nhân tình mà thôi, để Vương Học Bình hoàn toàn yên tâm về mình.
Người trong quan trường, đặc biệt là nhân vật thượng cấp, bọn họ nói chuyện với nhau rất ít khi bộc trực, những đường vòng bên trong, phải là nhân tài mới hiểu rõ.
- Ha ha, lãnh đạo, anh nói như vậy tôi cũng cảm thấy vui lây, hôm nay tôi về sẽ báo cho con bé quỷ sứ nghịch ngợm kia, để khi nào rảnh làm chút rượu ngon mà chiêu đãi chú Vương.
Cảnh Kiếm Phong thở phào, bắt đầu quay về chính đề.
Vương Học Bình thầm nghĩ, thì ra muốn mời mình đến nhà làm khách, nghệ thuật trò chuyện trong quan trường của anh Cảnh thật sự không thua ai.
- À, nói thật lòng, tôi đến Tiền Châu thời gian dài cũng nên đến nhà chị gái thăm hỏi một chút, cũng nên hẹn một thời gian để đến ăn bữa cơm.
Vương Học Bình cực kỳ sảng khoái đồng ý đến nhà Cảnh Kiếm Phong làm khách, điều này làm cho Cảnh Kiếm Phong cảm thấy rất có mặt mũi, vì vậy mà cười nói:
- Không mời được lãnh đạo như anh đến nhà dùng cơm thì tôi nào có thể yên tâm, vì vậy cũng chỉ cắn răng đưa ra ý kiến mà thôi.
Sau khi đùa vui, Vương Học Bình kéo chủ đề về phương án nhân sự, hắn dùng giọng nghiêm túc nói:
- Lần này thay hai vị trí cục trưởng phân cực, thật ra đó là bước đầu tiên trong phương án thay máu sau này, ý nghĩa tuyệt đối không thể xem thường.
Cảnh Kiếm Phong thừa dịp Vương Học Bình uống trà thì chen vào, lão cười nói:
- Nếu xem xét kỹ thì thấy trung ương ra quy định vị trí trưởng phòng tổ chức các đơn vị cần được thay phiên liên tục, đây tuyệt đối là một phương án cực kỳ anh minh. Kếp hợp với vấn đề ở cục công an thành phố, anh đã ra chỉ thị ba năm thay đổi đồn trưởng công an một lần, đây cũng có thể nói là một sự kiện kinh thiên động địa, trước kia chưa ai từng làm, tôi kiên quyết ủng hộ quyết sách của anh, tích cực làm tốt công tác tương quan.
Nói trắng ra dù Vương Học Bình có không thích nịnh hót, nhưng những lời của Cảnh Kiếm Phong thật sự làm hắn sinh ra chút cảm giác vui sướng.
- Anh Cảnh, nếu nói thật sự cầu thị thì những con sâu làm rầu nồi canh không được nghiêm trị, như vậy thị dân sẽ tiếp tục coi ngành công an chúng ta là lưu manh. Tôi là một cục trưởng, tất nhiên cũng xấu hổ khi bước chân ra khỏi cửa.
Vương Học Bình dừng lại một chút để Cảnh Kiếm Phong tiêu hóa những chân lý mà mình vừa nói ra, sau đó hắn tiếp tục:
- Cảnh sát là đại lưu manh, chậc chậc, anh Cảnh, nó khó nghe thế nào? Chuyện này trước kia cũng không cần nhắc lại, chỉ cần tôi còn làm cục trưởng cục công an một ngày, nhất định sẽ phá tan những luồng gió lệch lạc, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Vương Học Bình không đợi Cảnh Kiếm Phong nói chuyện, hắn tiếp tục nói:
- Còn khối tư pháp cũng thật sự khó tha thứ, nghĩ lại mà xem, toàn bộ xã hội không có điểm mấu chốt nào rõ ràng, vấn đề duy trì ổn định chỉ là lời nó suông mà thôi.
Nếu nói cục công an tiến hành cải cách thì thật sự không liên quan nhiều lắm đến Cảnh Kiếm Phong, nhưng nếu liên quan đến vấn đề ổn định, Cảnh Kiếm Phong tuyệt đối khó tránh khỏi vài lời thị phi.
Dựa theo hội nghị phân công ban ngành, Cảnh Kiếm Phong phụ trách công tác hằng ngày ở cục công an, phòng văn thư và vấn đề ổn định là hai công tác nhức đầu nhất và chết người nhất, lại là thứ nằm trong phạm vi của hắn.
Thân là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố, Cảnh Kiếm Phong biết rõ, chín mươi lăm phần trăm những đơn kêu oan của nhân dân là sự thật.
Kêu oan và ổn định là hai anh em sinh đôi, vì tư pháp địa phương không ổn, dân chúng không thể nào thông qua trình tự tư pháp để giải quyết vấn đề, vì vậy mà sinh ra trò kêu oan vượt cấp. Nếu không được giải quyết thì sẽ bị trả đũa ngược lại, dưới thế cùng đường, bọn họ chỉ có thể chọn cách liều mạng.
Vài năm gần đây quần chúng tụ tập tấn công các cơ quan tỉnh, thành phố, cơ quan cơ sở, thậm chí là cả đồn công an...Phát sinh khắp nơi, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, nhân số càng nhiều, thương vong càng tăng.
Vấn đề khác thì có thể xem xét, nhưng vấn đề giữ ổn định, từ tỉnh ủy đến thị ủy đều đưa tay phủ quyết.
Nếu thật sự có chuyện lớn liên quan đến vấn đề ổn định, Vương Học Bình là một cục trưởng hậu trường cứng, nhiều lắm là vượt qua kiểm tra. Nhưng Cảnh Kiếm Phong thân là lãnh đạo quản lý công tác hằng ngày, rất có thể sẽ biến thành kẻ chịu tội thay, đây chính là bi kịch mà Cảnh Kiếm Phong tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Hôm nay Vương Học Bình chỉ điểm ra vấn đề hạch tâm, làm cho Cảnh Kiếm Phong không khỏi rung động, muốn hít vào vài hơi thật sâu, sau đó nói:
- Anh cứ yên tâm, muốn thay đổi hoàn cảnh mà không xuống chen tay vào thì tuyệt đối là thái độ khinh xuất khó thể tha thứ.
Vương Học Bình thật sự mong muốn thái độ này của Cảnh Kiếm Phong.
Đồn trưởng và chính trị viên thay phiên nhau, đây chính là chuyện lớn trong hệ thống công an thành phố Tiền Châu từ khi kiến quốc đến bây giờ, là một biện pháp cải cách hàng đầu của Vương Học Bình từ khi đến nhận chức ở thành phố Tiền Châu đến bây giờ, thật sự không thể có chút khinh thường.
Vương Học Bình dùng giọng thành thật nói:
- Anh Cảnh, tôi thật sự rất cần sự ủng hộ của anh, nếu như không có lý tưởng, tất nhiên lên làm cục trưởng, cuộc sống sẽ càng dễ chịu và nhàn hạ. Nhưng tôi đã ngồi trên cương vị này, nếu không có thành quả thì ít nhất cũng tạo phúc cho một phương, điều này là yêu cầu tối thiểu, có phải không?
Cảnh Kiếm Phong không phải kẻ đầu đất, tất nhiên hắn hiểu rõ nguy hiểm bên trong, đồng thời cũng biết đây là khảo nghiệm lần thứ nhất của Vương Học Bình.
Vương Học Bình không thể so với Lương Hồng Kỳ, nếu có yếu tố thuận lợi, tương lai sẽ là vô hạn.
Dù lùi lại một bước, dù Vương Học Bình té ngã ở vị trí cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, nhưng bây giờ hắn mới hai mươi tám tuổi, nếu nói đông sơn tái khởi cũng không phải là ảo tưởng.
Khác biệt với Vương Học Bình, Cảnh Kiếm Phong bây giờ cũng không phải kẻ chẳng có lý tưởng, hắn rất hiểu khi Lương Hồng Kỳ còn tại vị thì mình tự nguyện đứng sang bên cạnh, chịu đựng đau khổ. Vương Học Bình lên đài, hắn tự nguyện làm tôi tớ, không vì chút lợi nhỏ trước mặt mà nhảy vào lò lửa.
Đối với cán bộ bình thường, Vương Học Bình tuyệt đối là một lò lửa rất nóng.
Mặt khác chiến tranh giữa Vương Học Bình và Lương Hồng Kỳ càng làm bầu không khí trở nên nóng bỏng.
Chỗ dựa của Lương Hồng Kỳ chính là bí thư Phùng Sở, vì vậy nếu xét về thực lực, Vương Học Bình rõ ràng nằm dưới hạ phong.
Cảnh Kiếm Phong đã nghĩ rất thông thấu, mình đã hơn năm mươi đến nơi, lại không có người ở tỉnh ủy và thị ủy, còn đi được mấy năm?
Cha mẹ nào trên thiên hạ cũng như nhau, Cảnh Kiếm Phong có thể không suy nghĩ cho mình, nhưng chẳng thể không suy nghĩ cho Cảnh Hiểu Cương và con gái Cảnh Hiểu Quyên.
Quan trọng là ở hội nghị ban ngành, Cảnh Kiếm Phong đề cử Hạ Tân đi giúp đỡ người nghèo, đã coi như xé toang mặt với Lương Hồng Kỳ. Với những gì hắn hiểu về Lương Hồng Kỳ, quan hệ giữa hai người đã không còn gì để cứu vãn.
Nếu Lương Hồng Kỳ ép chết Vương Học Bình, Cảnh Kiếm Phong dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết kết cục của mình là rất thảm.
Làm quan có thể cầm sai tiền, lên sai giường, nhưng tuyệt đối không thể đứng sai hàng.
Trong lịch sử có nhiều quan liêu vì đứng sai hàng mà thân bại danh liệt, số người này đếm không hết, hơn nữa những phần tử này thường được ép tội lên đầu, chạy khó thoát.
- Ha ha, cục trưởng Vương, dù là núi đao hay biển lửa, dù là sấm sét ngập đầu tôi cũng theo anh xông pha, không hối hận.
Cảnh Kiếm Phong dùng giọng điệu thanh thoát nói ra thái độ tiên minh của mình.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
82 chương
1108 chương
284 chương
14 chương