Lãnh đạo

Chương 41 : Hiệp thương hòa bình

Vương Học Bình đi đến trước mặt Liễu Ngân Hà, hắn nắm chặt tay Liễu Ngân Hà rồi cười nói: - Cục trưởng Liễu, cảm ơn anh nhiều. - Ha ha, cậu Vương, giữ gìn trật tự trị an là chức trách của tôi, điều này có gì mà cần cảm tạ? Liễu Ngân Hà cười nhận thuốc từ trong tay Vương Học Bình, hắn cảm khái nói: - Trước kia gặp phải tình huống này thì luôn bắt đi nhiều người, tôi đã là cảnh sát nhiều năm, chưa từng thấy sự việc giống thế này mà xử lý thoải mái như hôm nay, đôi khi tôi cảm thấy xấu hổ với lương tâm của mình, nhưng lại thật sự không có cách nào. - Cục trưởng Liễu, chút nữa khi xác nhận thân phận còn cần các đồng chí cảnh sát hỗ trợ nhiều hơn. Vương Học Bình chắp tay với Liễu Ngân Hà. Liễu Ngân Hà oán trách nói: - Cậu nói gì vậy? Sau này không cho khách sáo như vậy nữa. Liễu Ngân Hà ngoắc một viên cảnh sát có tư thế rất oai hùng đến trước mặt, sau đó hắn cười nói với Vương Học Bình: - Đây là tiểu tử nhà tôi, gọi là Liễu Sướng, trước nay công tác ở đội cảnh sát hình sự, sau đó được điều về đồn công an khu quy hoạch, bây giờ là đội trưởng trung đội cảnh sát hình sự. Nghiệp vụ của tiểu tử này rất tốt nhưng đầu óc khó dùng, cậu Vương, sau này khu quy hoạch là vùng đất của cậu, tiểu tử này coi như thuộc sự cai quản của cậu. Liễu Sướng, mau chào chú Vương. Vương Học Bình thầm buồn cười, nghe giọng điệu của Liễu Ngân Hà thì rõ ràng là giao con trai cho mình. - Chào...Chủ nhiệm Vương! Liễu Sướng nhìn Vương Học Bình không hơn mình mấy tuổi mà gương mặt đỏ bừng bừng, trong lòng cũng không phục, nhưng đứng trước mặt cha thì không biết nói gì hơn, chỉ biết kiên trì duỗi hai tay bắt tay Vương Học Bình. Sau đó hắn nhanh chóng thu tay về. - Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện. Liễu Ngân Hà dùng giọng bất đắc dĩ mắng. - Cục trưởng Liễu, tôi và anh là bạn vong niên, tôi lại không lớn tuổi hơn Liễu Sướng, coi như xưng hô ngang hàng. Vương Học Bình vội vàng giải tỏa tình huống đáng xấu hổ. Bây giờ có Vương Học Bình tọa trấn nên công tác được thực hiện rất nhanh, mọi cán bộ đều có ty chức riêng, trước kia có nhiều chuyện làm không xong, nhưng bây giờ chưa đến hai giờ đã giải quyết tất cả. Liễu Ngân Hà dùng giọng bận tâm hỏi Vương Học Bình: - Cậu đồng ý điều kiện ưu đãi, cậu đã xin chỉ thị của chủ tịch huyện chưa? Vương Học Bình mỉm cười: - Quay lại sẽ báo cáo bí thư Nghiêm, lúc này tôi sẽ tranh thủ giải quyết vấn đề. - Cái gì? Chuyện lớn như vậy mà cậu không nói trước cho lãnh đạo sao? Liễu Ngân Hà vỗ trán, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Học Bình, giống như Vương Học Bình là người sao hỏa. - Cục trưởng Liễu, tình hình tài chính trong huyện thì anh cũng biết rồi đấy, chẳng qua chỉ là chặt đầu cá vá đầu tôm(lấy đầu này chắp đầu kia) mà thôi, nếu tôi đi hỏi bí thư Nghiêm, vậy thì đòi bao nhiêu tiền? Vương Học Bình vung hai tay rồi thở dài: - Đây không phải đang đẩy vấn đề khó khăn lên người lãnh đạo sao? Tôi cũng không thể làm như vậy. Liễu Ngân Hà nghĩ lại cũng thấy đúng, chiếc bánh tài chính trong huyện là quá lớn, bí thư Nghiêm dù muốn cho nhiều thì những chỗ khác lại thiếu, cho thiếu thì không giải quyết được vấn đề. Liễu Ngân Hà càng nghĩ càng thấm, với sự coi trọng của chủ tịch Nghiêm với Vương Học Bình, chỉ cần Vương Học Bình mở miệng đòi tiền, sợ rằng dù không được đủ cũng có được bảy phần. Hôm nay trải qua sự kiện nông dân gây rối, Vương Học Bình chủ động lựa chọn phương pháp giải quyết thật ra chính là một phương án bảo vệ chủ tịch Nghiêm. Nhưng ý nghĩ này tạo nên trọng trách quá nặng trên người Vương Học Bình, nếu xuất hiện thành kiến thì hậu quả thật sự khó thể tưởng. Vương Học Bình thấy sự lo lắng của Liễu Ngân Hà, hắn ra vẻ không biết, khóe miệng lộ ra nụ cười, trong lòng cũng có ý nghĩ mới, chuyện của mình thì chỉ mình hiểu rõ nhất mà thôi. Sau khi kết thúc tất cả thì xe tiền của phòng tài chính chạy vào cơ quan hiệp hội quản lý, sau khi Liễu Ngân Hà biết chuyện thì vận dụng cảnh sát vận chuyển tiền xuống. Vương Học Bình lại dùng loa lớn tiếng tuyên bố: - Tất cả mọi người yên tĩnh một chút, tất cả trật tự một chút... .... Mọi người thấy Vương Học Bình lên tiếng thì cũng không tiếp tục ồn ào, bầu không khí có vẻ dịu hơn một chút. Vương Học Bình lớn tiếng tuyên bố: - Tôi nói cho mọi người biết một tin tức tốt, hễ là những người muốn lấy lại đất thì sang bên này đăng ký danh sách, sau đó đến bên này nhận năm trăm đồng, tôi lặp lại một lần nữa... .... Toàn trường chột xôn xao, mọi người nằm mơ cũng không ngờ có chuyện tốt này, tất cả đều vui sướng, trước ngày hôm nay, đã hai năm mà bọn họ chỉ được phát ba trăm đồng mà thôi. Có người không tin hạnh phúc đến quá đột nhiên mà đánh bạo hỏi mộ câu: - Chủ nhiệm Vương, anh nói thật sao? - Ha ha, tất nhiên là thật, tiền đã lấy ra từ trong ngân hàng. À, mọi người nhìn sang bên này xem. Vương Học Bình chỉ tay về phía chiếc xe vận chuyển tiền, vì vậy mà mọi người chạy đến xem, trước đó cảnh sát cơ động đã bao quanh, vì vậy trật tự vẫn được thiết lập. Lúc này trưởng khoa tài chính Hào Trung Thành mang theo một đám nhân viên kế toán chạy đến trước xe tiền, đứng ngay trước mặt mọi người mà đếm rõ số tiền. Sau đó bọn họ lập biên lai cho phòng tài chính của huyện, cuối cùng lại so sánh với danh sách của khoa xây dựng mà cấp phát tiền đền bù tổn thất. Vương Học Bình bỏ loa điện ra và đi về phía đám người không muốn rút đất về, hắn thấy vẻ mặt bọn họ rất thất vọng và bất đắc dĩ thì cười tủm tỉm nói: - Chúc mừng các cô các bác, dù mọi người xuất phát từ mục đích gì, tôi dám chắc các vị sẽ nhanh chóng trở thành phú ông. Những người này không phải là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, bọn họ đều là kẻ làm ăn trong huyện thành, vì bọn họ là những thương nhân nhỏ, bọn họ càng có tư tưởng muốn đánh cuộc. Tất nhiên bây giờ nếu lấy lại đất cũng chưa chắc cải tạo và trồng trọt được ngay, vì thế không bằng đánh cuộc một phen. Vương Học Bình đều biết nông dân thành thật luôn có hại, nhưng dù sao thì liều mạng sẽ có thể thắng, không phải vô duyên vô cớ mà tiền tài rơi xuống đầu. Điều này cũng đúng với thời điểm đầu cải cách, đám người kiếm được nhiều tiền nhất thường là những nhân viên không thật sự là công tác xã hội, thậm chí phần lớn còn là lưu manh. Căn bản không có người tin vào lời ma quỷ của Vương Học Bình, phú ông tiền triệu? Mỗi năm có thể được vài ngàn đồng là tổ tiên tích đức lắm rồi. Dù là thế cũng có vài người giả vờ tỏ ra vui sướng, bọn họ tiến lên nói: - Nhờ hồng phúc của chủ nhiệm Vương, mượn lời nói cát tường của lãnh đạo, chúng tôi cũng nghĩ mình sắp phát tài. Vương Học Bình biết rõ những suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhưng hắn cũng chỉ khẽ cười, cũng lười giải thích, chỉ dặn dò: - Tuần này tôi rất bận, thứ hai mọi người có thể đến đây, chúng ta thương lượng biện pháp sử dụng đất, mọi người thấy thế nào? - Được, anh nói sao cũng được, chúng tôi nghe theo sắp xếp của anh. Vài người gật đầu nói. Phần lớn nông dân đều xếp hàng nhận tiền, bọn họ có được chỗ tốt tất nhiên sẽ không có suy nghĩ làm loạn. Đám người có được tiền thì chạy đến trước mặt Vương Học Bình rồi hét lớn: - Cảm tạ Vương thanh thiên, cảm tạ Vương thanh thiên... .... - Cảm tạ chủ nhiệm Vương quan tâm đến dân chúng, cảm tạ đảng và chính quyền... .... Có người lấy được tiền thì kích động khóc lớn. Vương Học Bình đối mặt với tình cảnh này thì thật sự không biết nói gì hơn, hắn khó thể nào vui sướng, dân chúng chất phác đã quen khổ sở, đã bị hiệp hội quản lý tạo thành tổn thất lớn, bây giờ chỉ được nhận chút tiền đã tỏ ra vô cùng cảm kích. Sau khi xử lý xong thì Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà cùng nhau đi lên lầu, trên đường đi tất cả cán bộ đều cung kính nói: - Chào chủ nhiệm Vương. Liễu Ngân Hà đùa giỡn: - Này cậu Vương, lúc này cậu mới nhận chức mà uy vọng cao như diều gặp gió, đúng là không đơn giản. - Cục trưởng Liễu, anh không phải đang chê cười tôi sao? Nếu không phải có anh tọa trấn, sợ rằng tôi đã gặp phiền toái lớn rồi. Vương Học Bình đưa Liễu Ngân Hà đến phòng làm việc của mình.