Lãnh đạo

Chương 407 : bước đi sắt thép.

- Huynh đệ, có một số việc ngoài cận thần bên cạnh thiên tử thì người ngoài thật sự khó biết được, lần này nếu không được Hồng Quân nhắc nhở, ngay cả tôi cũng không biết gì. Trương Vân Thiên thở dài rồi xoay xoay tay rất khó khăn. Vương Học Bình biết rõ chuyện này khó giải quyết, điều này thật sự làm khó cho Trương Vân Thiên, nhưng hắn cho rằng mình đang có chuyện trọng đại, vì thế hắn suy nghĩ mà bổ sung thêm: - Nếu như có thể thì anh nên cố gắng hỏi thăm, việc này rất quan trọng. Nếu Vương Học Bình thật sự bị nhét vào cục công nghiệp quận đội, tương lai của hắn sẽ bị hủy. Tuy hắn cũng hiểu xu thế phát triển của trang bị kỹ thuật quân đội, chỉ cần hắn nắm thực quyền là hoàn toàn có thể làm ra sự nghiệp. Nhưng hiện tượng phân biệt đối xử trong quân đội thật sự nghiêm trọng hơn địa phương rất nhiều, quan lớn hơn một cấp sẽ là ông nội, tuyệt đối không được nói giỡn. Với độ tuổi hơn hai mươi của Vương Học Bình, lăn lộn đến năm mươi tuổi mà thuận lợi đến cấp chính quân thì đã coi như mộ cha ông bốc khói xanh. Nếu nói một cách tương đối, dưới địa phương thì Vương Học Bình là cán bộ cấp phó phòng, nếu thêm một danh hiệu thường ủy thì sẽ là cán bộ cấp chính sảnh. Trong quân đội muốn làm việc cũng khó khăn hơn địa phương, ít nhất Vương Học Bình muốn cải cách ở cục công an thành phố cũng có danh phận hợp tình hợp lý, có thể treo đầu dê bán thịt chó, dung nhập biện pháp thi hành chính trị của chính mình vào hệ thống. Nhưng quân đội thì khác, đặc biệt là ngành công nghiệp nghiên cứu khoa học quân sự, vì quân phí không đủ nên các hạng mục đều kẹt căng, động đậy là phải báo lên quân ủy phê chuẩn, phiền toái chết người. Dưới địa phương, nếu Tiểu Vương có thể làm chủ tịch hoặc bí thư thị ủy, như vậy hắn là núi cao xa hoàng đế, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ GDP, như vậy sẽ là một tốt che trăm xấu, dù lên họp ở tỉnh ủy cũng có thể ngồi trong hàng ngũ ba vị trí đứng đầu. Nguyên nhân tiếp theo chính là thời điểm hiện tại, trong hệt thống quân đội vẫn còn rất nhiều tướng lãnh ánh mắt thiển cận. Tạo không bằng mua, mua không bằng thuê, đám lãnh đạo hô lên những câu nói ếch ngồi đáy giếng này thật sự không ít. Nếu đi đến bộ quốc phòng để rồi chết dí, Vương Học Bình ngược lại không bằng ở dưới địa phương, sẽ có không gian thi triển lớn hơn. Vương Học Bình nghĩ đến đây mà không khỏi cảm tạ vị lãnh đạo quân ủy trung ương kia, nếu không phải đối phương chủ động thay đổi ý nghĩ, Vương Học Bình sợ rằng sẽ biến thành Tôn Ngộ Không có thần chú khoác lên người, tay chân đều bị trói lại. Trương Vân Thiên cau chặt mày, hắn do dự mãi, cuối cùng thở dài nói: - Anh bạn, tôi sẽ làm hết sức, nếu thật sự không được, tôi sẽ đi tìm vị đại công tử kia để kéo tình cảm. Trương Vân Thiên và Vương Học Bình quen nhau cũng không phải thời gian ngắn, hắn biết rõ tính tình của anh bạn này, nếu thật sự cần thì Vương Học Bình sẽ không làm người khác khó chịu như hôm nay. Vương Học Bình nghe nói Trương Vân Thiên vì chuyện của mình mà đi cầu xin vị đại công tử Trương gia bây giờ đang giữ chức phó tư lệnh viên quân khu thủ đô, vì vậy mà không khỏi cảm thấy cảm động, đặt ly rượu xuống vỗ lên vai đối phương ba cái. Trương Vân Thiên hiểu tình nghĩa trong sự việc lần này, nhưng hắn cũng không muốn để cho Vương Học Bình phải quá mức ghi nhớ, vì thế cười nói: - Tôi cũng đã nghĩ thông suốt, có một số việc khôn thể nào tránh thoát, không bằng chủ động liên lạc tạo nên chút cảm tình, nói không chính xác thì biết đâu vài năm nữa tôi sẽ là tư lệnh viên phân khu tỉnh, đến lúc đó chẳng phải sẽ có một phiếu trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy sao? Dựa theo lệ cũ, tư lệnh viên hoặc chính ủy phân khu tỉnh đều dùng vị trí nhận chức trước sau để kiêm nhiệm thường ủy tỉnh ủy, thể hiện sự liên kết rõ ràng giữa lãnh đạo đảng ủy địa phương và quân đội. Trước đây cấp bậc hành chính trong quân thường được phân biệt như sau: Tỉnh cấp quân đoàn, thành phố cấp sư đoàn, huyện cấp trung đoàn, nhưng sau khi cải cách thì thể chế trong quân cũng có chút điều chỉnh. Tư lệnh viên phân khu tỉnh với quyền lực thực tế thật sự không bằng quân đoàn trưởng nhưng cũng có cấp chính quân, là thường ủy tỉnh ủy, cũng là quan lớn cấp phó bộ. Những năm gần đây nếu quân nân lên đến cấp lãnh đạo chính sư, nếu không được đề bạt làm phó quân, như vậy cũng sẽ bị nhốt bên ngoài hàng ngũ tướng quân. Như vậy nếu chuyển nghề xuống địa phương, dù muốn làm một vị phó chủ tịch cũng là hy vọng xa vời, hơn phân nửa sẽ được sắp xếp ở hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc, trên văn kiện bổ nhiệm cũng ghi rõ, hưởng thụ đãi ngộ cấp chính sư. Vương Học Bình biết rõ, mình chỉ nói những lời an ủi Trương Vân Thiên, thực tế tình huống không quá lạc quan như vậy. Nhưng Vương Học Bình thật sự rất quan tâm đến vấn đề Trương Vân Thiên sẽ được nâng lên làm tư lệnh viên phân khu tỉnh kiêm thường ủy tỉnh ủy. Vương Học Bình cười nói: - Dựa theo tình huống của anh, chỉ sợ rất khó làm lãnh đạo tập đoàn quân được nữa, nếu đi về phía đông không được, không bằng làm phó tư lệnh viên quân khu Định Nam, như vậy biết đâu sẽ mở được một đường máu. Đến lúc đó tôi ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy sẽ có thêm một phiếu của anh, như vậy sẽ có nhiều việc dễ dàng hơn. - Trời ạ, cậu còn tưởng thật sao? Một đứa trẻ số phận xui xẻo như tôi mà có thể cướp được vận may như vậy sao? Này, cậu Học Bình, cậu nên tỉnh lại đi. Trương Vân Thiên cũng hoàn toàn không tin những lời của Vương Học Bình. Hai mắt Vương Học Bình lóe lên hào quang, hắn dùng giọng đầy thâm ý nói: - Mọi việc không phải đều do con người làm ra sao? - Ha ha, hay cho câu nói mọi việc do con người làm ra, được, anh em chúng ta cùng xuất lực, cùng xông lên phía trước. Trương Vân Thiên hào khí bừng bừng, mặt mày hớn hở. Hai người ngồi đối diện nhau, Vương Học Bình chợt nhớ đến một sự việc, hắn hỏi Trương Vân Thiên: - Sao anh Hồng còn chưa đến? - Ha ha, hôm nay anh ấy thân mang trọng trách, nhiệm vụ bảo vệ an toàn thật sự như thái sơn. Vương Học Bình biết rõ đây là lý do của Trương Vân Thiên, cũng không hỏi thêm điều gì. Xét đến cùng thì giữa Vương Học Bình và Hồng Quân cũng không có thâm giao, hôm nay được đối phương tương trợ đã là quá tốt rồi. Thứ giao tình này nhiều khi chỉ có thể tùy duyên, không thể nào cưỡng cầu. Sau khi rót vào bụng hai chai rượu tây, Tạ Nam Quốc cầm lấy sách ăn năn được Lâm Mãnh hộ tống đi đến trước mặt Vương Học Bình. Vương Học Bình tiếp nhận, sau đó đại khái mở ra xem, cuối cùng vung tay cho Tạ Nam Quốc ngồi xuống đối diện, khẽ dặn dò một phen. Tạ Nam Quốc coi như bắt được một đường sống trong cái chết, nào dám làm trái ý Vương Học Bình? Vì thế Vương Học Bình nói ra vài lời, hắn đều gật đầu, cực kỳ biết nghe lời. Sau khi khoát tay đuổi Tạ Nam Quốc, Trương Vân Thiên dùng giọng nghi hoặc hỏi Vương Học Bình: - Cậu cho hắn đi nằm vùng, có thể được không? - Ôi, đây thật ra là một vấn đề đau đầu của tôi, dựa theo những tài liệu mà Tạ Nam Quốc viết ra, tôi chỉ cần đưa lên tỉnh, Lương Hồng Kỳ sẽ xong đời. Vương Học Bình dùng ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn Trương Vân Thiên, còn nói: - Anh không phải đã nói rồi sao? Bây giờ Lương Hồng Kỳ có sụp đổ thì tôi cũng không có chỗ tốt, lý lịch của tôi quá mỏng. Trương Vân Thiên khẽ gật đầu nói: - Đúng vậy, bây giờ nếu kéo ngã Lương Hồng Kỳ, sẽ là câu nói ngao cò đánh nhau ngư ông hưởng lợi. - À, nói thật lòng thì tôi thật sự rất muốn ngồi ở vị trí thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, nhưng tôi muốn ngồi xuống cũng cần phải có đủ thực lực, như vậy mới có thể vung tay sửa trị những tệ đoan bên trong. Vương Học Bình cũng không gạt Trương Vân Thiên, hắn thẳng thắn phát biểu ý nghĩ trong lòng. Trương Vân Thiên rung đùi đắc ý nói: - Nếu quyền lực không đủ thì thường xuất hiện tình huống này, hổ chưa đánh chết thì có thể cắn ngược trở lại. Anh bạn, tôi giúp cậu, chỉ cần nắm quyền lực càng lớn, sẽ làm được nhiều việc hơn. Dù là kiếp trước hay kiếp này, Vương Học Bình đã tiếp xúc với nhiều bầu không khí chẳng lành mạnh, Vương Học Bình cho rằng khối tư pháp mới cần được sửa đổi nhiều nhất. Hôm nay kỳ ngộ lịch sử đang bày ra trước mắt Vương Học Bình, hắn chỉ cần tạm thời ẩn nhẫn, trước tiên giúp Tư Hiểu Đông đuổi Phùng Sở xuống đài, như vậy Lương Hồng Kỳ mất đi chỗ dựa giống như con không cha mẹ, cá trong chậu, không nhảy nhót được mấy ngày. Bây giờ nếu Vương Học Bình chủ động tấn công Lương Hồng Kỳ, biểu hiện có thể nói là lấy được thắng lợi trong công tác đấu tranh hủ bại, thực tế hắn rất có thể sẽ thuận lợi mất đi vị trí thường ủy thị ủy. Trong quan trường, chậm một bước rất có thể sẽ dẫn đến hiện tượng chậm từng bước, mất đi thời cơ, không còn cơ hội. Dựa theo tính toán của Vương Học Bình, nếu trước khi Hà tam công tử tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh, mình cũng nên tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cấp chính sảnh, như vậy sẽ có những ảnh hưởng lớn đến con đường làm quan trong tương lai. Cấp chính sảnh và phó phòng chỉ kém nhau một chút nhưng lại cách biệt một trời một vực, ít nhất cán bộ cấp chính sảnh sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt lãnh đạo tỉnh ủy, mà cán bộ cấp phó phòng muốn gặp mặt lãnh đạo chủ yếu thì khó còn hơn lên trời. - Cậu thật sự đơn giản thả vị cục trưởng Tạ này ra sao? Trương Vân Thiên suy nghĩ, cảm thấy những lời hứa hẹn của Vương Học Bình với Tạ Nam Quốc có chút vấn đề, nhưng chẳng qua cũng không muốn hỏi cho rõ. - Ha ha, tôi chỉ hứa sẽ không truy cứu sự việc hôm nay, chuyện khác sẽ không bỏ qua. Vương Học Bình cười lạnh: - Buông tha cho hắn, thậm chí đề bạt hắn chỉ là ảo giác mà thôi, anh Văn Thiên, anh thấy tôi vừa rồi có nói vậy không? - Ha ha, ác nhân có ác ma, muốn đại sự thành công thì không nên quá xem trọng những chuyện nhỏ nhặt, vô độc bất trượng phu, tôi hiểu đạo lý. Trương Vân Thiên cảm khái: - Học Bình, khi mới gặp gỡ thì cậu cũng không mạnh mẽ như lúc này, rõ ràng cậu tiến bộ không nhỏ. - Hì hì, tôi dù thế nào cũng phải phát triển chứ? Vương Học Bình cầm lấy sách của Tạ Nam Quốc, hắn cười lạnh: - Người này vẫn còn ôm ảo tưởng, căn nhà lớn trong khu dân cư Đế Hào Gia Viên ở ngoại ô hắn dâng lên cho Lương Hồng Kỳ cũng không được nhắc đến trong này. - Khụ, Từ Dương kia là kẻ suốt ngày cằn nhằn, hiện tại không thấy bóng dáng. Trương Vân Thiên hiểu rất rõ, Vương Học Bình này luôn nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình.