Lãnh đạo

Chương 399 : nên chịu thua đi. (1+2)

Vương Học Bình chỉ biết một vị đại thiếu gia Trương gia, ngoài Trương Vân Thiên thì còn ai nữa? Vương Học Bình hầu như nghĩ thông suốt chân tướng chuyện là hôm nay, hắn và Hồng Quân thật sự không có mấy giao tình, chỉ là vài lần gặp mặt, đều là do Trương Vân Thiên cưỡng chế kéo Hồng Quân đến. Như vậy Hồng Quân vì sao nể tình? Đáp án sinh động nhất chính là được Trương Vân Thiên sắp xếp sau lưng. Nhưng gần đây Hồng Quân tỏ ra rất lạnh nhạt, tại sao phải nghe Trương Vân Thiên? Vương Học Bình cũng không thể hiểu nổi điều này. - Bây giờ tôi có việc, buổi tối sẽ gặp mặt ở chỗ cũ, không gặp không về. Hồng Quân cũng không có ý muốn giữ Vương Học Bình ở lại, sau khi ném ra câu nói mơ màng này thì chắp tay sau lưng dẫn theo đám quan quân khối cảnh vệ trung ương đi vào trong khu khách quý của Nam Hồ sơn trang. Mãi đến khi đám người Hồng Quân biến mất thì Uông Mãnh mới thu hồi ánh sắt kinh ngạc, áp chế nổi khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Học Bình, sau đó mỉm cười thử thăm dò: - Phó cục trưởng Vương...Học Bình, hình như cậu rất quen thuộc vị thiếu tướng Hồng này thì phải? Vương Học Bình cảm thấy cách xưng hô của Uông Mãnh có hơi khác thường, vì vậy trong lòng cũng có chút thoải mái, Học Bình, hì hì, Uông Mãnh trước kia nào có xưng hô thân thiết như vậy. - Lãnh đạo nếu nói một cách nghiêm chỉnh, tôi và anh Hồng chỉ gặp mặt vài lần, uống vài ly rượu mà thôi, có lẽ hai bên chỉ có chút hợp ý, quan hệ tầm thường mà thôi. Vương Học Bình nửa che nửa đậy, nhưng lại thật sự miêu tả mối quan hệ giữa mình và Hồng Quân. Nhâm Hồng Đạt cười ha hả nói: - Đồng chí Học Bình, cậu cũng đừng che giấu, chúng tôi cũng nào phải không nhìn thấy gì. - Thật sự là như vậy, tôi chẳng qua chỉ gặp mặt tướng quân Hồng vài lần mà thôi... .... Vương Học Bình cố ý nói lời thật lòng. Nhưng dù là Uông Mãnh cũng không tin, tất cả mọi người đều cho rằng Vương Học Bình không muốn bộc lộ quan hệ thật sự với hồng quân, thậm chí giấu diếm những mối quan hệ bên trong. Trong quan trường, mình là chỗ dựa của ai, ai là chỗ dựa của mình, đây là vấn đề rất mẫn cảm, càng phải giữ bí mật, càng có người muốn tìm hiểu. Nhâm Hồng Đạt thật sự rất quen thuộc Uông Mãnh, hắn phát hiện vẻ mặt Uông Mãnh dù không có vấn đề gì, thật ra khóe miệng hơi lệch chứng tỏ trong lòng không vui. Trong lòng Nhâm Hồng Đạt có hơi chấn động, hắn tỏ ra giống như muốn giúp đỡ Uông Mãnh trêu chọc Vương Học Bình: - Cậu Học Bình, tôi thấy lai lịch của cậu là không nhỏ, thiếu tướng Hồng là nhân vật thế nào? Là cận vệ trưởng bên cạnh lãnh đạo trung ương, cậu cần phải thành thật đấy nhé. Vương Học Bình lén đưa mắt nhìn Uông Mãnh, hắn thấy vẻ mặt bất thường của đối phương kết hợp với ám hiệu của Nhâm Hồng Đạt, vì vậy mà nhanh chóng phán đoán ra tình thế trước mắt, hắn cười giải thích: - Trước đó khi tôi còn ở huyện Nam Vân thì đã quen biết Hồng Quân, cùng nhau uống vài ly rượu, coi như có chút hợp ý. Vương Học Bình nói rất mơ hồ, người khác không rõ vấn đề bên trong, nhưng Uông Mãnh lại hiểu ra: "Sao mình lại quên mất Vương lão ở trong khu phố cổ huyện Nam Vân? Đúng là đáng đánh đòn!" Vương lão thân là một trong Cửu lão của Quốc Dân đảng, trước nay luôn an dưỡng ở trong viện an dưỡng ở khu phố cổ huyện Nam Vân, Hồng Quân thân là khó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương, rất có thể cũng âm thầm theo sau. Vương Học Bình mây mưa bất thường ở cục công an thành phố, bây giờ còn đánh dạt cả Lương Hồng Kỳ, chuyện như vậy sao Uông Mãnh không biết? Uông Mãnh nghĩ thông suốt và trong lòng thầm hô lên ba tiếng, mình đúng là quá sơ suất. Chưa nói đâu xa, chỉ cần xem xét trí tuệ của Vương Học Bình biểu hiện ở cách sắp xếp và công tác trong cục công an thành phố, đã chứng tỏ đây là người tuyệt đối không dễ sống chung. Cũng vì thế mà Uông Mãnh mới luôn mang cảnh giác với Vương Học Bình. Vì thế mà Uông Mãnh cho rằng Vương Học Bình là loại "làm người thì nhỏ nhưng làm quỷ thì lớn", với thủ đoạn của tên này, dứt khoát khi còn ở huyện Nam Vân đã làm tốt công tác kết giao với Hồng Quân. Sau khi Uông Mãnh tự cho rằng mình tìm được đáp án thì quay đầu suy xét, lại cảm thấy không đúng, nếu thật sự là như vậy thì với thân phận của Hồng Quân, hoàn toàn không cần tỏ ra thân mật với Vương Học Bình như vậy làm gì. "Ôi!" Uông Mãnh chợt nhớ vừa rồi Hồng Quân đề cập đến một người, nếu không phải e ngại nơi đây nhiều người thì hắn thật sự không nhịn được phải vỗ đùi, trong lòng thầm oán chính mình: "Sao mình lại quên đi người này? Có kẻ này trong miệng của Hồng Quân, đó chính là đại thái tử của Trương gia, như vậy tất cả mọi thứ đều thông!" Dưới tình huống cố ý dối trá của Vương Học Bình, Uông Mãnh, cục trưởng Uông, bí thư Uông dù đã tiếp cận với hiện thực nhưng lại hiểu sai vấn đề mấu chốt. Vương Học Bình nếu biết Uông Mãnh nghĩ như vậy thì sẽ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, đúng là báo ứng. - Cậu Học Bình, lần này cục công an tỉnh chúng ta có hoàn thành được nhiệm vụ cảnh vệ hay không, tất cả đều nhờ vào cậu. Uông Mãnh cuối cùng cũng ném đi tư thái cao đầu, đã hạ thấp xuống một chút, bắt đầu lôi kéo làm quen với Vương Học Bình. Mà Nhâm Hồng Đạt đứng ở bên cạnh cũng thu hết tình cảnh này vào mắt, trong lòng không khỏi thở dài, sớm biết có ngày hôm nay, trước kia cần gì phải thực hiện tác phong đáng ghê tởm? Đúng là đáng đời. Đám cảnh sát ban kỹ thuật đứng sau lưng lãnh đạo chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, không ai đám nói lung tung, chỉ có thể ngậm miệng giả ngu. Uông Mãnh đi đến bên cạnh xe chợt mở miệng gọi Vương Học Bình: - Học Bình, ngồi xe của tôi cùng về thành phố. Nhâm Hồng Đạt vốn đi sóng vai với Vương Học Bình, hắn tranh thủ thời gian dừng bước, liếc mắt nhìn Uông Mãnh, thầm nghĩ khoảng thời gian khổ sở của Vương Học Bình ở cục công an tỉnh sắp kết thúc. Vương Học Bình ngồi vào trong xe mới phát hiện các vật dụng trong chiếc xe này đều đã được thay đổi, không có vật phẩm nào cũ. Hắn thầm nghĩ, khó trách có người nói xe của lãnh đạo thường khác biệt, xem ra mỗi ngày cưỡi xe đều phải có đổi mới. - Cậu Học Bình, cậu rất oán giận tôi phải không? Uông Mãnh trầm mặc một lúc, cuối cùng nói ra một câu như vậy làm người ta rất kinh ngạc. - Lãnh đạo, sao lại có thể là như vậy? Tôi còn trẻ, lại có xuất thân cán bộ hành chính, nếu so với anh thì thật sự chỉ là người thường, có thể nói là trăm chuyện đều không hiểu, cần phải cố gắng học tập. Vương Học Bình cũng không thật sự trả lời câu hỏi của Uông Mãnh, hắn chỉ phân tích điểm yếu của mình, tỏ ý nói rằng khoảng thời gian trước Uông Mãnh lạnh nhạt với mình chính là một khảo nghiệm. - Cậu Học Bình, cậu co nhận thức như vậy thì tôi cũng yên tâm. Uông Mãnh nhìn Vương Học Bình, trong lòng có chút thoải mái, cũng không có quá nhiều thành kiến với đối phương. Ngày thường dù thái độ của Uông Mãnh với Vương Học Bình rất ôn hòa, thực tế giữa hai người không có mâu thuẫn quá lớn, chỉ vì Vương Học Bình còn quá trẻ, lại leo lên địa vị cao, tất nhiên cục trưởng Uông nhìn mà cảm thấy mất tự nhiên. Dựa theo phân công trong cục công an tỉnh, Vương Học Bình được phân công quản lý trung đoàn cảnh sát giao thông(Do phòng giao thông quản lý) và trung đoàn phòng cháy(Do sở phòng cháy quản lý), đều là những đơn vị rất béo bở. Tất nhiên Uông Mãnh cũng biết, khác biệt với Nhâm Hồng Đạt luôn uốn mình trong cục công an tỉnh, Vương Học Bình còn có đất trời riêng của mình ở cục công an thành phố Tiền Châu, hoàn toàn không cần tranh quyền đoạt lợi trên cục công an tỉnh, không cần tạo ra mâu thuẫn. Cũng vì vậy nên Vương Học Bình không quá quan tâm đến chuyện trên tỉnh, nhưng trong quan trường nếu không có tranh chấp lợi ích thì vấn đề quan hệ cũng khá hơn một chút, gặp mặt cho nhau chút thể diện. Uông Mãnh thầm thở dài, đám người phía dưới hắn không hiểu rõ cho lắm, hắn là thường ủy tỉnh ủy, không thể hiểu rõ Vương Học Bình lên chức phó phòng cục công an tỉnh là do Hà tam công tử Hà Thượng Thanh nâng đỡ. Đảng lãnh đạo cán bộ, tuy lý do đề bạt có thể không giống nhau nhưng có một điểm lại được mọi người nhất trí, đó chính là đến niên hạn nhất định sẽ phải lui ra phía sau. Đây chính là một chính sách thực hành tốt nhất, kiên quyết nhất của quan trường Trung Quốc. Cán bộ cấp phó tỉnh, đến năm sáu mươi phải về hưu, cán bộ cấp chính tỉnh thì nhiều lắm chỉ đến sáu mươi lăm tuổi là phải về hưu, cấp phó ở trung ương có thể đến năm bảy mươi. Ngoài các cấp lãnh đạo trung ương phải xem xét độ tuổi thích hợp, hầu như tất cả đều không có ngoại lệ, ai cũng phải xuống đài khi đến độ tuổi thích hợp. Qua tuổi sáu mươi, trừ khi anh lên làm lãnh đạo cấp tỉnh, nếu không anh sẽ phải thoái vị. Năm xưa các vị lãnh đạo trung ương cũng từng chủ động từ bỏ chức vụ chủ tịch quân ủy trung ương, ẩn thân ra sau màn cầm lái. Uông Mãnh năm nay đã năm mươi bốn tuổi, coi như gặp phải đại nạn tuổi thọ, rõ ràng thời gian ở trên cương vị chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vương Học Bình năm nay mới hai mươi tám tuổi, thật sự còn quá trẻ. Uông Mãnh có lý do để tin, chỉ cần Vương Học Bình không dính vào sai lầm trên nguyên tắc, dù vận làm quan chỉ đến cấp phó tỉnh, như vậy cũng có ít nhất ba mươi năm nắm quyền. Nhìn vẻ mặt của Vương Học Bình, Uông Mãnh không khỏi cảm thấy sầu não, năm tháng trong quan trường thật sự quá nhanh. - Học Bình, dù thế nào, dù cậu có tin hay không, tôi nói một câu thật lòng, trước đó tôi đối với cậu như vậy cũng có tâm tư rèn luyện một phen. Cậu còn trẻ mà địa vị quá cao, tôi lo lắng cậu trẻ tuổi ngông cuồng, sẽ dễ té ngã. Uông Mãnh vỗ mạnh lên cánh tay Vương Học Bình mà nói lời thấm thía. Vương Học Bình cũng có tin và không tin "lời tâm huyết" của Uông Mãnh, anh Uông thấy mình không vừa mắt, vì vậy mà cho chút thuốc tra mắt, đây là thật. Nếu nói anh Uông không quan tâm đến mình chỉ vì thiện ý, điều này hắn thật sự cảm thấy khó tin. Giữa Vương Học Bình và Uông Mãnh cũng không phải họ hàng xa, trước đó lại không có kinh nghiệm đồng sự, càng chưa từng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, Uông Mãnh có thứ quái gì phải cần giúp hắn? Nếu nói theo logic quan trường, điều này thật sự khó thông. Dù nói thế nào thì Uông Mãnh bây giờ là lãnh đạo trực tiếp của Vương Học Bình, tất nhiên Vương Học Bình sẽ không ngốc để đi vạch trần đối phương, chỉ có thể nở nụ cười phúc hậu nói: - Lãnh đạo, thật ra tôi cũng hiểu những khổ tâm của anh, vì vậy ngày thường luôn tăng cường học tập, tranh thủ sớm ngày có thể đảm đương, có thể lo lắng giải nạn cho lãnh đạo. - Ha ha, cậu Học Bình, cậu cuối cùng cũng không tin tôi rồi. Khi thấy Vương Học Bình há miệng giải thích thì Uông Mãnh vung tay ngăn lại: - Cậu Học Bình, đường xa biết mã lực, ở lâu ngày mới biết nhân tâm, có một số việc nên để tương lai nói cho rõ. - Lãnh đạo,anh sao lại nói như thế, nếu không có sự quân tâm giúp đỡ của anh, tôi có được địa vị như ngày hôm nay sao? Vương Học Bình thật sự không muốn để cho Uông Mãnh nắm được bất kỳ nhúm tóc nào. Quan hệ giữa lãnh đạo và lãnh đạo há có thể vì vài tình huống hay lời nói mà có thể thay đổi được sao? Như vậy không phải đùa giỡn à? Chạng vạng tối Vương Học Bình chạy xe đến địa điểm thường hay tụ hội với Trương Vân Thiên, là chi nhánh số bốn của khách sạn Việt Tương. Khách sạn Việt Tương là một địa điểm ăn uống nổi tiếng thành phố Tiền Châu, bà chủ họ Trần, rất thông minh tháo vát, là một nữ đặc công nghỉ việc, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã biến thành đại phú hào có tài sản vài trăm triệu. Tiền thuế mà khách sạn Việt Tương nộp lên hằng năm đã đạt đến con số vài chục triệu, ngoài vài khách sạn lớn ở thành phố Tiền Châu, còn có rất nhiều sản nghiệp khác phân bố trong tỉnh. Sở dĩ phải tụ hội ở chi nhánh số bốn của khách sạn Việt Tương cũng vì Vương Học Bình muốn thanh tỉnh, vì khách sạn Việt Tương làm ăn rất tốt, thu gom tất cả cán bộ cơ quan trung tầng ở Tiền Châu. Nếu dùng cơm ở địa phương mà có thê gặp mặt quá nhiều người quen cũng không tốt. Đối với những cán bộ lãnh đạo cấp bậc cao như Vương Học Bình, đám cán bộ cấp thấp luôn muốn nịnh bợ một chút, một khi có cơ hội sao không chạy đến bên cạnh? Trong cục công an, những trò xum xoe nịnh nọt đã làm Vương Học Bình chán ngấy, cũng vừa may Trương Vân Thiên rất ghét trò này, vì thế hai người ăn ý với nhau, đổi địa điểm tụ họp ra khỏi khu vực sầm uất. Lâm Mãnh chạy chiếc Audi vào trong chi nhánh số bốn của khách sạn Việt Tương, nhân viên phục vụ đứng ben cạnh cửa đã chạy đến tranh thủ mở cửa xe. Vương Học Bình từ trong xe bước xuống, hắn sửa sang lại quần áo, vừa nhấc chân lên đã thấy một người phụ nữ trẻ với phong thái quyến rũ mê người đứng ở bãi đậu xe, nàng đang khắc khẩu với một người đàn ông trung niên đỏ mặt tía tai. Nếu từ bên này nhìn lại, người phụ nữ kia hình như là bà chủ khách sạn Việt Tương, là Trần Duyệt Linh, còn người đàn ông kia, Vương Học Bình chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra, không phải cục trưởng Tạ Nam Quốc của phân cục quận Tiền Đông sao? Vương Học Bình nở nụ cười ung dung, một người là bà chủ quyến rũ thành đạt, một là cục trưởng phân cục có đặc quyền, hai người cùng đứng một chỗ, có thể thấy quan hệ rất mập mờ. Nhưng Vương Học Bình cũng không muốn quan tâm đến những chuyện thế này, nhưng năm gần đây cán bộ có thực quyền kiếm vài tình nhân cũng là điều dễ hiểu. Nếu làm quan mà không có tình nhân, ngược lại sẽ bị đồng liêu và người bên dưới xem thường, cho rằng anh không có bản lĩnh. Vương Học Bình vừa định vòng qua, không ngờ Tạ Nam Quốc lại quay lại đối mặt với Vương Học Bình, với trí nhớ siêu quần của Tạ Nam Quốc, chỉ cần đảo mắt qua gương mặt của Vương Học Bình thì trong lòng chợt kinh hoàng. Vương Học Bình biết rõ Tạ Nam Quốc phát hiện ra mình, nhưng hắn giả vờ như không phát hiện ra, cất bước đi vào trong đại sảnh. Trần Duyệt Linh lúc đầu cũng không quá hiểu, đến khi phát hiện ra Vương Học Bình, nàng chợt bừng tỉnh, xem ra chuột nhỏ thấy mèo lớn. Hôm nay Tạ Nam Quốc đưa ra tối hậu thư với nàng, một là làm tình nhân cho hắn, hai là đóng cửa, khỏi kinh doanh. Trần Duyệt Linh cố tình kháng cự, nhưng nàng không thể nào xoay chuyển, vốn tâm tình đã chết lặng, không ngờ lại gặp được tình huống này, vì vậy mà trong lòng không khỏi rung động.