Lãnh đạo

Chương 397 : Dựa dẫm.

Vương Học Bình nhìn bóng lưng Trịnh Bưu bỏ đi mà trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, bước tiếp theo là phải xem Trịnh Bưu có thông minh hay không. Phòng cảnh vệ cục công an thành phố thuộc về biên chế nghĩa vụ quân sự của ngành công an, những cảnh sát viên được lãnh đạo cục công an thành phố phê chuẩn, sẽ được đào tạo và trao quân hàm. Phòng cảnh vệ thành phố trên danh nghĩa cũng nằm dưới sự lãnh đạo của phòng cảnh vệ tỉnh, thực tế lại phụ thuộc chủ yếu vào cục công an thành phố. Nói cách khác, tương lai một vị thượng tá như Trịnh Bưu sẽ được quyết định trong tay Vương Học Bình. Trong cục công an thành phố, rất ít người muốn chuyển sang công tác ở khối cảnh vệ, nhưng khối cảnh vệ muốn đi ra thì là xu hướng trái ngược. Vì khối cảnh vệ có biên chế như quân nhân, nếu quá kỳ hạn thì sẽ phải gặp một vấn đề đau đầu, đó chính là sắp xếp chuyển nghề. Trước đây ít năm, bội đội chuyển về địa phương thường là giảm nửa cấp, bây giờ sựa theo chính sách của cục công an thành phố, bộ đội chuyển nghề, ít nhất cũng phải được điều động với cấp bậc tương ứng. Nếu là lãnh đạo trong quân ngũ muốn về địa phương làm một trưởng khoa, điều này tương đối không dễ dàng gì, hơn nữa muốn tiến vào trong một đơn vị đứng đầu như cục công an, rõ àng là khó thêm khó. Trịnh Bưu cũng muốn chuyển đến làm một trưởng phòng ở cục công an thành phố, nhưng vị lãnh đạo trước kia là Lương Hồng Kỳ, hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời than ngắn thở dài, đúng là không có biện pháp. Câu cửa miệng của mọi người là quan mới nhận chức thường sẽ đốt lửa. Vương Học Bình cũng không muốn khua chiêng gõ trống, dù bây giờ hắn nắm quyền to ở cục công an, nhưng có một số việc có thể làm mà khó thể nói ra, mặt khác cũng có những việc có thể nói mà không làm, đây cũng là một môn học vấn rất lớn. Phải biết rằng thời này không thể so với thời sau, người cầm quyền thường có tư tưởng xơ cứng. Nếu Vương Học Bình làm người ta sinh ra cảm giác khác thường, như vậy con đường làm quan sẽ chẳng thể thông thoáng. Đầu tư camera trên đường phố đông người cũng không quá tốn kém nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng, trước mắt thì vấn đề kỹ thuật phá án của cảnh sát là không đủ, chỉ ỷ vào khẩu cung, đây cũng là nguyên nhân xuất hiện tình huống bức cung ngày càng nhiều. Vương Học Bình đã ngồi xuống vị trí cục trưởng cục công an, tất nhiên hắn phải có nghĩa vụ chọn lựa biện pháp để đẩy mạnh công tác và lôi ra những kẻ biến chất. Không thể không nói, thời này tố chất của nhân viên trong cục công an thành phố Tiền Châu là rất thấp, các cảnh sát tốt nghiệp đại học cảnh sát chỉ chiếm năm phần, mà người tốt nghiệp đại học chuyên nghiệp cũng rất hiếm, có thẻ nói là đếm trên đầu ngón tay. Rất nhiều phân cục cơ sở, cảnh sát nhân dân đều là cán bộ bảo vệ các xí nghiệp hầm mỏ được chuyển nghề, phần lớn là phá án dựa vào kinh nghiệm, căn bả không có tính khoa học nào. Hơn nữa vì chỉ tiêu phạt tiền mà đám nhân viên cảnh sát kia bị ép đến mức không thở nổi. Thượng bất chính thì hạ tất loạn, nhưng vì Lương Hồng Kỳ cầm quyền ở cục công an, vì vậy toàn bộ hệ thống cục công an thành phố Tiền Châu có một bộ phương pháp ép gái lành làm kỹ nữ rất chuyên nghiệp. Khi đó thậm chí còn có chỉ tiêu bắt người, có thể tùy ý chà đạp nhân quyền của tập thể yếu thế, có thể thấy mức độ hủ bại đã là thế nào. Vương Học Bình cũng mơ hồ nghe nói: Điện là hổ, nước là long vương, công thương thuế vụ là hai con chó đói, mà đám "cớm" rõ ràng là đại lưu manh. Hôm nay Vương Học Bình là lãnh đạo cục công an thành phố, thật ra hắn cũng muốn làm tốt công tác, tạo phúc nhân dân một phương. Vương Học Bình phối hợp với vấn đề lắp đặt camera, bước tiếp theo sẽ chuẩn bị xây dựng một đội cảnh sát phản ứng nhanh. Giữa những năm tám mươi của thế kỷ hai mươi, một vài cơ quan công an ở cách thành phố thuộc vùng duyên hải, vì muốn thích ứng với hình thái phát triển xã hội, đề cao năng lực quản lý và phản ứng của cục công an, tiện lợi giải quyết vấn đề ẩu đả của quần chúng, đồng thời cũng nhanh chóng bắt trộm mà lập đội cảnh sát phản ứng nhanh. Bọn họ lấy số điện thoại 110 làm tổng đài, từng bước mở rộng chức năng và phạm vi hoạt động của cảnh sát phản ứng nhanh, triển khai công tác của cảnh sát 110. Tháng hai năm 1986 đầu số 110 chính thức được mở, phục vụ công tác báo cảnh sát của nhân dân. Tháng 6 năm 1986, bộ công an hạ thông báo về việc thành lập, phổ biến và phát triển lực lượng cảnh sát 110, yêu cầu các thành phố lớn phải có tổng đài số 110, vì vậy mà từ đó trở đi, số 110 là số báo cho cảnh sát. Vì điện thoại thời này là loại quay đĩa, bấm số một là ngắn nhất, số không là xa nhất, cho nên quay hai số 1, nếu anh muốn báo cảnh sát thì tiếp tục quay số không, anh sẽ quay không sai. Cuối năm 1989, trung tâm chỉ huy 110 của cục công an thành phố Tiền Châu cũng được xây dựng, nhưng còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Có một ký ức vẫn còn mới mẻ với Vương Học Bình, đó là một nhà dân ở vùng ngoại thành bị một đám bắt cóc tập kích, chủ nhà bị giết, vợ bị hiếp dâm. Hàng xóm cách vách nghe được động tĩnh, vì vậy bấm 110 báo cảnh sát nhưng điện thoại nối thông mà không ai nghe, kết quả là một nhà bị hại, coi như gặp họa diệt môn. Nếu vào lúc đó cảnh sát kịp thời ra trận, bi kịch nhân gian kia sẽ không phát sinh. Dựa theo kế hoạch, Vương Học Bình đã tính toán gom đại đội đặc công, phòng trị an, phòng giao thông của phân cục và phong giao thông của cục công an làm thành một khối, thành lập một ban ngành mới, là cảnh sát tuần tra thành phố. Sau khi nhận chức cục trưởng, Vương Học Bình đã từng tìm đọc nhiều tư liệu tương quan, hắn phát hiện những vụ án ở những năm chín mươi đều tùy ý phát sinh trên đường phố, mà trị an trên đường lại rất kém. Theo tài liệu của phòng chính trị cục công an thành phố, cả cục có hơn ba mươi ngàn cảnh sát, trong đó có tám mươi lăm đồng chí cảnh sát đều ở trong phòng làm việc của phân cục hay cục công an thành phố. Nếu đám người này chỉ trốn trong phòng làm việc để uống trà nói chuyện chơi và chịu khó hưởng phúc, như vậy sẽ không có vấn đề. Nhưng trong đám người này không thiếu con sâu làm rầu nồi canh, đi ra ngoài làm ảnh hưởng xã hội, phá hoại tuyệt đối là kinh người. Mặt khác phòng công an giao thông thành phố nắm trong tay bốn ngàn cảnh sát giao thông, nhưng những con đường quan trọng trong toàn thành phố đều kẹt xe thường xuyên, ảnh hưởng đến vấn đề đi lại của nhân dân. Ngoài vấn đề phạt tiền rối loạn thì cơ bản không làm tốt công tác giải quyết ùn tắc và kẹt xe, như vậy xin hỏi nuôi đám cảnh sát giao thông làm gì? Tất nhiên Vương Học Bình cũng không phải người mới trong quan trường, hắn cũng hiểu những khó khăn của phòng cảnh sát giao thông của cục công an. ... .... Sau khi xử lý xong văn kiện,Vương Học Bình đưa tay lên nhìn giờ, vừa lúc chín giờ hai mươi lăm. Vương Học Bình hút hết điếu thuốc, sau đó Liễu Sướng đi vào khẽ nói: - Chú Bình, đến giờ khởi hành. Vương Học Bình dụi tàn thuốc, hắn đến giá quần áo lấy mũ đội lên đầu, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc. Liễu Sướng nhanh tay thu dọn đồ đạc trên bàn, sau đó bỏ vào cặp rồi xoay người cần ly trà, kẹp cặp bên hông, đi theo sau lưng Vương Học Bình hai bước, cả hai đi về phía thang máy. Theo những sắp xếp của Uông Mãnh vào hôm qua, Lương Hồng Kỳ phụ trách hệ thống kiểm sát-tư pháp, mà Vương Học Bình thì phụ trách khối công an, cả hai đều tham gia công tác bảo vệ. Trong thành phố Tiền Châu, ngoài khu hành chính của tỉnh ủy và chính quyền tỉnh, cả đại lễ đường và Nam Hồ sơn trang, vấn đề bảo vệ an toàn ở tất cả những địa phương còn lại đều thuộc trách nhiệm của Vương Học Bình, rõ ràng là trách nhiệm rất lớn. Tất nhiên với những vị thủ trưởng như Tạ lão thì công tác bảo vệ chủ yếu là của cảnh vệ trung ương, cục công an tỉnh chỉ là phụ mà thôi, còn cục công an trung hạ Tiền Châu chỉ là phụ trách việc vặt. Ngay cả Vương Học Bình là cục trưởng cục công an thành phố cũng không đủ tư cách xen vào quá sâu. Vì tin tức Tạ lão sắp xuống còn chưa truyền ra, vì thế Uông Mãnh không dám gióng trống khua chiêng để tiến hành bố trí, nhưng lại áp dụng phương án trong chặt ngoài lỏng. Hắn tập trung Vương Học Bình, Nhâm Hồng Đạt đến khu nhà số bốn ở Nam Hồ sơn trang để chăm dò thực địa. Sau khi đỗ xe ở trong cục công an tỉnh và tụ hội với Nhâm Hồng Đạt, Vương Học Bình châm cho Nhâm Hồng Đạt một điếu thuốc, Nhâm Hồng Đạt tiếp nhận và liếc mắt nhìn cửa phòng của cục trưởng mà mỉm cười vỗ vai Vương Học Bình, hắn dùng giọng khe khẽ nói: - Có rảnh thì đến chơi, tôi làm chủ. Vương Học Bình lúc này mới ý thức Nhâm Hồng Đạt vì sự kiện mình giải vây vào ngày hôm qua mà hôm nay nói lời cảm tạ. - Ha ha, vài ngày nữa tất cả mọi người sẽ nhàn rỗi, tôi sẽ mời anh xuống khu phố cổ huyện Nam Vân giải sầu.Tôi đã từng công tác ở Nam Vân, coi như quen thuộc tình huống. Nhâm Hồng Đạt chủ động lấy lòng, tất nhiên đây là chuyện tốt, nhưng Vương Học Bình cũng không muốn cục công an tỉnh phát sinh tin đồn và ảnh hưởng đến Uông Mãnh, vì vậy mới kéo địa phương gặp mặt là huyện Nam Vân. Vương Học Bình tạm thời còn chưa nhìn rõ tâm tư của Nhâm Hồng Đạt, nhưng dù so cũng không quá xấu. Trên địa bàn của mình, dù là hoạt động giải trí gì đều không sợ ai lắm mồm. Người trong quan trường phải cực kỳ cẩn thận mới có thể sống sót được. Nhâm Hồng Đạt khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn ra nơi khác, môi khẽ run: - Được, tôi nghe theo lời sắp xếp của cậu. Thân là động vật chính trị cấp cao, Vương Học Bình tất nhiên cảm thấy khá bất ngờ với sự đồng ý của Nhâm Hồng Đạt. Lời nói trong miệng lãnh đạo thường không nên suy xét theo nghĩa đen, thường nể mặt lẫn nhau, Vương Học Bình xem xét và thấy Nhâm Hồng Đạt đang có ý muốn giúp mình. Vì cái gì? Vương Học Bình hôm qua giúp Nhâm Hồng Đạt một tình huống khó xử, chẳng qua chỉ là bầu bí thương nhau mà thôi, cần phải cảm kích như vậy sao? Vương Học Bình không nghĩ nhiều, hắn đưa mắt nhìn lên, lúc này hình bóng uy phong của Uông Mãnh đã xuất hiện, hắn và Nhâm Hồng Đạt phải tiến lên nghênh đón.