Lãnh đạo
Chương 391 : Đứng thành hàng. (1+2)
Hôm nay bầu không khí hội nghị đảng ủy khối cục công an rất nặng nề, các thành viên ban ngành đảng ủy với vẻ mặt âm trầm, ai cũng buồn bực hút thuốc, không ai chủ động nói chuyện. Mọi người tuy có biểu cảm khác nhau nhưng đều có một điểm giống nhau, tầm mắt thỉnh thoảng đảo qua mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm buồn cười, hôm nay thật ra cũng không có chuyện gì lớn, cũng chính là khi Lương Hồng Kỳ còn tại nhiệm thì muốn thay đổi tình huống dùng xe căng thẳng của cục công an thành phố, vì vậy mà đặc biệt báo cáo lên thị ủy, xin ba chiếc xe mới.
Hôm nay ba chiếc xe mới đã về, đang dừng trong bãi đậu xe.
Thời đại này ba chiếc Nissan Blubird đã có cấp bậc không thấp, bình thường cán bộ cấp huyện cũng không được ngồi loại xe nhập khẩu này.
Trong thể chế hiện hành, trước nay luôn có nhiều kẻ lắm mồm, để lại hậu hoạn khôn cùng. Lúc này thành viên đảng ủy khối cục công an chỉ có hơn mười người, nhưng chỉ được sắp xếp ba chiếc Nissan Blubird mà thôi.
Chia thế nào? Dựa vào cái gì mà Trương Tam có thể ngồi xe mà Lý Tứ thì không? Dù sao cũng phải có lý do rõ ràng.
Thật sự là một chuyện khá rối rắm.
Mọi người đều nhìn Vương Học Bình, hắn thân là cục trưởng cục công an mà chưa tỏ thái độ, chỉ dùng giọng không mặn không nhạt nói:
- Tất cả mọi người suy xét xem, chúng ta nên phân ba chiếc xe này thế nào?
Nếu Vương Học Bình lựa chọn phương pháp cứng nhắc, đưa ra ý kiến của mình, dù vài người cảm thấy không thoải mái, nhưng không ai dám chống lại lãnh đạo.
Nhưng bây giờ Vương Học Bình lại ném vấn đề ra, chỉ muốn đứng nhìn bọn họ đấu nhau vì ba chiếc xe, như vậy làm cho cục diện phức tạp hơn hẳn.
Thật ra những người ngồi trong đây đều có xe để ngồi, nhưng dựa theo quy định trong cục, phần lớn chỉ là loại xe cũ. Đúng là không có biện pháp, thị ủy đã đưa ra văn kiện, cấp nào ngồi xe gì đều rất rõ ràng, đều có quy định nghiêm khắc, cũng không phải là núi sâu xa hoàng đế, không ai dám làm xằng bậy.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng hiểu, đám người trong phòng này cũng đều có xe tốt để ngồi, nhưng lai lịch thì khó thể nghiên cứu cho kỹ. Bọn họ có thể là chiếm dụng xe của phân cục, hoặc là xe của các đơn vị cấp dưới tặng lên trên, cũng có thể nhờ chức quyền trong tay mà cưỡng chế xe cho riêng mình.
Những năm nay cá có đường cá, tôm có đường tôm, các ủy viên đảng ủy khối cục công an thành phố cũng không thể mượn xe mãi được, quá mất mặt.
Bây giờ vấn đề là dùng xe thế nào cho danh chính ngôn thuận, mà có ba chiếc Nissan nhập khẩu lại là một chuyện khác.
Trên quan trường không phải chú trọng thể diện sao?
Phó cục trưởng thường vụ Cảnh Kiếm Phong là người khá mềm, nổi tiếng hiền lành toàn cục, cũng không muốn tranh danh đoạt lợi.
Lương Hồng Kỳ lúc nắm quyền ở cục công an vì nhìn trúng điểm này của Cảnh Kiếm Phong mới đưa lên làm phó cục trưởng thường vụ cục công an, đẩy Cảnh Kiếm Phong lên vị trí trợ thủ số một.
Cảnh Kiếm Phong tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Lương Hồng Kỳ, tên này không phải phòng ngừa bị người ta đâm đao sau lưng mới đưa mình lên vị trí cao vời như vậy.
Vì thế mà Cảnh Kiếm Phong ngày thường có làm trăm chuyện thì cứ tự nhiên, căn bản không thấy bóng của Lương Hồng Kỳ.
Quá trình thương lượng bắt đầu, Cảnh Kiếm Phong vẫn ngậm chặt miệng không nói nửa câu. Dù sao thì ba chiếc xe Nissan được phân cho cán bộ ban ngành, còn thiếu phần của hắn sao?
Ủy viên đảng ủy, phó cục trưởng Lý Bân ngày thường cũng có xe đưa đón, nếu Lương Hồng Kỳ vẫn là cục trưởng thì hắn cũng không quá quan tâm, anh Lương nói và mọi người phục tùng là được.
Nếu nói lời thông tục, Lý Bân là người của chủ tịch Tư Hiểu Đông, mà Lương Hồng Kỳ là tâm phúc của Phùng Sở, bí thư và chủ tịch vốn có mâu thuẫn, tất nhiên quan hệ giữa Lý Bân và Lương Hồng Kỳ cũng khá căng thẳng, hai người bọn họ trước nay thường khó thống nhất ý kiến.
Nhưng chủ nhà là Lương Hồng Kỳ, vì vậy cũng nhiều lần có đá rơi xuống chân của Lý Bân. Khốn nổi Lý Bân không được nắm nhiều thực quyền, còn thường xuyên bị đối phương khinh bỉ, thời gian đó rất khổ sở.
Bây giờ tình huống trong cục biến đổi lớn, Lương Hồng Kỳ ra đi, Vương Học Bình lên đài, Lý Bân luôn thầm quan sát Vương Học Bình, gần đây hắn mẫn cảm phát hiện trong vấn đề điều động Nam Lâm, Vương Học Bình và Lương Hồng Kỳ có mâu thuẫn bùng phát.
- Cục trưởng Vương, tôi có một ý nghĩ không thành thục.
Lý Bân phán đoán rõ tình thế thì cảm thấy mình nên lộ mặt dùm lãnh đạo, để cho Vương Học Bình thấy rõ bản lĩnh của mình.
Lúc này trong phòng ai cũng đưa mắt lên người Lý Bân, ai cũng suy đoán xem anh Lý đang làm trò quỷ gì.
Khi thấy Vương Học Bình gật đầu, Lý Bân nhấp một ngụm trà thấm giọng, sau đó khẽ ho lên tiếng:
- Sau khi cục trưởng Vương nhận chức, vì công tác trong cục mà đổ hết tâm huyết, mất ăn mất ngủ, ai cũng thấy rõ điều này. Tôi thấy thế này, ngoài những lúc cục trưởng Vương dùng xe công tác, các thành viên ban ngành ai cần dùng xe đều có thể để văn phòng sắp xếp.
Người nơi đây ngoài Vương Học Bình thì trẻ tuổi nhất là Lý Bân gần năm mươi, hắn lăn lộn quan trường nhiều năm, tất nhiên có chút đạo hạnh, lời nói cũng không quá xấu.
Cảnh Kiếm Phong tuy tỉnh táo cũng không nhịn được có chút bực bội.
Dựa theo cách nghĩ của Cảnh Kiếm Phong, ngoài Vương Học Bình, hai chiếc xe Nissan còn lại là rõ ràng khó có người nào được chuyên dụng, chẳng lẽ trong nhóm cấp phó, hắn là thường vụ mà không có một chiếc xe.
Cảnh Kiếm Phong không tham tài, không ôm quyền nhưng luôn là người tốt, có biệt hiệu là mẹ chồng trong cục công an thành phố Tiền Châu. Nhưng bồ tát bùn còn có uy nghiêm, có tính năng của đất, hắn không cần quá thực quyền, cũng không thể không biết xấu hổ. Hắn bỏ qua quyền thế thì cũng phải có chút đãi ngộ chứ?
Làm một phó cục trưởng thường vụ, nếu không có đãi ngộ thì về nhà ôm cháu cho rồi.
Vương Học Bình nghe xong cao kiến của Lý Bân thì lập tức ý thức được vấn đề, ý kiến của anh Lý rõ ràng chĩa về phía chiếc ghế dưới mông phó cục trưởng thường vụ Cảnh Kiếm Phong.
- Này anh Lý, dù là thay phiên nhau dùng xe thì cũng phải có một chương trình chính xác chứ?
Cảnh Kiếm Phong cũng cảm thấy rất nguy cơ, ý đồ của Lý Bân, người sáng suốt đều biết.
Cảnh Kiếm Phong nói sâu thêm một tầng, Lý Bân không phải đang nói đùa, rõ ràng là muốn làm khó tất cả thành viên ban ngành.
Ý nghĩ này bùng lên trong óc làm Cảnh Kiếm Phong bức bối, từ khi Vương Học Bình nhận chức đến nay hắn cũng chỉ ôm thái độ đứng từ xa, để mặc cho Vương Học Bình sắp xếp.
Lương Hồng Kỳ trước kia cầm quyền nhiều năm, lại có bí thư thị ủy làm hậu trường, khí thế ngút trời. Vương Học Bình năm nay chưa đến ba mươi đã đặt mông ngồi lên vị trí cấp phó cục công an tỉnh, tương lai rõ ràng là khó dự đoán, sợ rằng vài năm sau có thể tiến vào ban ngành tỉnh ủy, sao có thể đắc tội được?
Dù lúc này Vương Học Bình có vẻ yếu thế hơn Lương Hồng Kỳ, nhưng dưới sự trợ giúp của Hà tam công tử, hắn sẽ có ngày nổi danh.
Hai con hổ này đều là thứ mà Cảnh Kiếm Phong không thể trêu vào, tình huống rõ ràng rất khó xử.
Giống như Cảnh Kiếm Phong, Lý Bân sau khi tổng hợp các phân tích thì quyết định nghiêng về phía Vương Học Bình. Nguyên nhân rất đơn giản, anh họ của Lý Bân công tác ở khối chính quyền tỉnh, theo tin tức lộ ra thì sau lưng Vương Học Bình là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ Hà Thượng Thanh.
Tuổi trẻ, chức vụ cao, lại tốt nghiệp đại học chính quy, hậu trường lại cứng, đây là điều kiện để Vương Học Bình tiến lên mây xanh.
Quan trọng là trước đây Lý Bân luôn bị Lương Hồng Kỳ áp chế, ép không thở nổi, trong lòng luôn sinh ra ý nghĩ phản kháng.
Dù xét theo phương diện nào, Lý Bân cảm thấy mình dựa về phía Vương Học Bình là sáng suốt.
- Anh Cảnh, không phải chỉ là dùng xe thôi sao? Cần gì phải có chương trình? Ai cần thì dùng, phân phối như vậy không tốt sao?
Lý Bân lên tiếng chặn miệng Cảnh Kiếm Phong, làm cho anh Cảnh phải trợn mắt.
Vương Học Bình đốt thốc, hắn nâng ly trúc trong tay, thổi một hơi lên lớp trà nóng. Nếu anh Cảnh quyết đoán đứng về phía bên mình thì sẽ không rơi vào tình huống khó xử, dù thế nào cũng phải giúp đối phương.
Bây giờ anh Cảnh muốn giẫm chân trên hai thuyền, không có quyết tâm rõ ràng, Vương Học Bình muốn giúp cũng không được, chỉ có thể đứng bên cạnh xem cuộc vui.
Lý Bân nhìn vào biểu hiện của Vương Học Bình, sau khi xem xét thì hắn xác nhận vẻ mặt Vương Học Bình không có chút phản ứng dị thường.
Dưới trường hợp này lãnh đạo không nói lời nào, như vậy chẳng khác nào chấp nhận để cho Lý Bân và Cảnh Kiếm Phong cấu véo lẫn nhau. Căn cứ vào điều này, Lý Bân nghiêm túc thừa thắng xông lên, hắn lớn tiếng nói:
- Anh Cảnh, nếu anh khăng định cần có chương trình, như vậy cũng được, lúc này các ban ngành và cục trưởng Vương đều có mặt ở đây, anh có ý kiến gì?
Cảnh Kiếm Phong cảm thấy rất bức bối, hắn khẽ thở hổn hển và thầm chửi vài câu, trừng mắt với Lý Bân.
Rõ ràng Lý Bân là kẻ có dụng tâm ly gián, Cảnh Kiếm Phong chẳng qua chỉ là lãnh đạo thứ hai theo danh nghĩa, nhưng chẳng lẽ việc lớn việc nhỏ trong cục đều do hắn quyết định?
Sau khi áp chế cảm xúc, Cảnh Kiếm Phong dần hiểu rõ, đề tài thảo luận hôm nay không đơn giản chỉ là phân phối xe, mà rõ ràng phản ứng của mình chậm hơn một nhịp so với Lý Bân.
Cảnh Kiếm Phong nhân cơ hội đốt thuốc mà nhanh chóng bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét thế cục vào lúc này.
Vương Học Bình trầm mặc không nói, Cảnh Kiếm Phong phát hiện đây là thái độ bất mãn với mình.
Cảnh Kiếm Phong bản thân đã không còn chí tiến thủ trong đường làm quan, vì vậy mà thời Lương Hồng Kỳ cầm quyền thì hắn có quyền nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Cảnh Kiếm Phong một nhà bốn miệng ăn đều công tác ở hệ thống cục công an, vợ hắn là phó khoa của khoa nhân sự phòng chính trị cục công an thành phố, con của hắn là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, con gái cũng là một cảnh sát phường có công tác hộ tịch.
Khá lắm, Cảnh Kiếm Phong nghĩ đến đây mà hít vào một luồng hơi lạnh, bọn họ cả nhà là cảnh sát, nếu chọc giận Vương Học Bình thì hậu quả... ....
Đối mặt với thế ép sát của Lý Bân, Vương Học Bình lại buồn bực không lên tiếng, vì thế mà Cảnh Kiếm Phong thầm kêu khổ, vấn đề đứng thành hàng với một cán bộ cấp bậc lãnh đạo như hắn, thật sự không xa lạ gì, thậm chí còn là bắt buộc.
Vô tình Cảnh Kiếm Phong cũng nghĩ thông lợi hại bên trong, hắn cũng không quan tâm đến đòn công kích của Lý Bân, vẫn duy trì tình huống kín miệng như bình.
Cảnh Kiếm Phong thấy sự kiện lần này liên quan đến tương lai của cả gia đình, tất nhiên dù là ai cũng phải suy nghĩ thận trọng, hơn nữa bây giờ Vương Học Bình đối đầu với thường ủy thị ủy.
Nếu như nói trong phòng có người xem Vương Học Bình là cái đinh trong mắt, gai trong thịt cần phải loại bỏ cho thống khoái, như vậy không còn ai khác, chính là ủy viên đảng ủy khối, phó cục trưởng Lưu Bảo Quốc.
Lưu Bảo Quốc vốn chỉ là một tên lính canh gác, vì may mắn mà vô tình phá được án lớn, lấy được sự tán thưởng của cục trưởng cục công an Lương Hồng Kỳ.
Trải qua nhiều năm kinh doanh, Lưu Bảo Quốc từng bước áp anh Lương, sau này lên chức như diều gặp gió, được đề bạt làm phó cục trưởng cục công an thành phố, được phân công quản lý lĩnh vực tội phạm kinh tế.
Thời đại này người ngoài đều cho rằng trị an là nơi béo bở, thật ra chỉ là hiểu lầm. Người trong cục công an đều biết rõ, trong hệ thống cục công an, Lưu Bảo Quốc được phân công khối kinh tế, mới là nơi béo bở nhất.
Khối trị an bên kia bắt được khách làng chơi hai gái mại dâm thì chỉ có thể phạt vài ngàn đồng, đôi khi còn bỏ qua.
Từ sau khi cải cách, liên tục có nhiều vụ án liên quan đến kinh tế, hơn nữa số tiền càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn.
Căn cứ vào quy luật bất thành văn, xem xét mức độ phá án là khó hay dễ, cần xem xét số án phí và phí vất vả thu về được.
Trong hệ thống từng có câu nói thế này, dù rất khoa trương nhưng nội dung là như sau: Cảnh sát kinh tế không xuất động thì thôi, đã ra tay là ăn mười năm.
Hơn nữa tội phạm kinh tế cũng khác biệt với hình sự, vì phần tử phạm tội thường có chỉ số thông minh cao, đám cảnh sát kinh tế phần lớn ít khi dùng súng.
Có thể thấy cuộc sống của Lưu Bảo Quốc những năm qua tốt thế nào.
Nhưng sau khi Lương Hồng Kỳ rời khỏi cục công an thành phố, Lưu Bảo Quốc biết rõ, lời nói của mình cũng không còn linh.
Tất cả cũng vì cục công an thành phố có chủ mới.
Trước khi có Sự kiện Nam Lâm được điều động, Lưu Bảo Quốc dù có chút lo lắng nhưng cũng không quá mức để ý.
Bây giờ thì khác, Vương Học Bình cũng không nể mặt Lương Hồng Kỳ, Lưu Bảo Quốc chặt ở vào tình thế nguy hiểm.
Lưu Bảo Quốc không phải là hạng đầu đất, những năm này hắn lợi dụng quyền lực mà tìm được nhiều lợi ích.
Rõ ràng Lưu Bảo Quốc và Lương Hồng Kỳ khó thể phân cách, vì nếu sợi dây thừng bị đứt, tất cả châu chấu bên trên đều xong đời.
Nghĩ đến con đường tiền tài của mình, Lưu Bảo Quốc cảm thấy run sợ, trắng đêm khó ngủ.
Hôm nay ban ngành thảo luận về việc phân phối xe, thực chất theo Lưu Bảo Quốc thấy, rõ ràng là đang xem xét vấn đề đứng thành hàng.
Lưu Bảo Quốc khác biệt với một Lương Hồng Kỳ chưa tốt nghiệp trung học đã đi ra xã hội, hắn là sinh viên giỏi trong học viện cảnh sát, đầu óc xoay chuyển nhanh, thành tích cũng rất vĩ đại.
Lưu Bảo Quốc lúc đầu còn không quá quan tâm, hôm nay hắn xem như đã hiểu, Vương Học Bình thật ra đang chơi dương mưu, mượn cơ hội phân phối xe để giết những kẻ có tâm tư hai lòng.
Lưu Bảo Quốc rõ ràng thấy được tâm ý hiểm ác của Vương Học Bình, nhưng hắn có vắt óc suy nghĩ vài lượt cũng không tìm ra phương pháp hữu hiệu.
Trên trán nổi đầy gân xanh, Lưu Bảo Quốc nhiều lần muốn chen lời nhưng vì lo lắng mọi người hiểu lầm hắn muốn cướp vị trí của anh Cảnh, vì vậy do dự lại thôi.
Ủy viên đảng ủy, chủ nhiệm phòng chính trị Hạ Tân nâng gọng kính vàng rồi dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Cục trưởng Vương, các vị lãnh đạo, tôi cũng có một ý kiến, chẳng biết có nên nói ra không?
Vương Học Bình là lãnh đạo, tất nhiên là chủ trì hội nghị, Hạ Tân rõ ràng trưng cầu hắn, vì thế ai cũng đưa mắt nhìn về phía hắn.
- Ha ha, là tập trung dân chủ, tôi cũng chẳng thể không mặc cả. Chủ nhiệm Hạ, anh cứ nói thoải mái, dù nói sai cũng không sao. Nếu mọi người không phát biểu ý kiến, hôm nay chúng ta mở hội nghị ban ngành cũng mất đi cơ hội được tiếp thu ý kiến mọi người.
Vương Học Bình dùng giọng bình ổn đáp lời Hạ Tân.
- Cục trưởng Vương, các vị lãnh đạo, tôi cảm thấy ba chiếc xe này nên giao cho phòng cán bộ lão thành sử dụng. Các đồng chí cựu chiến binh đã vì đảng, vì quốc gia, vì chủ nghĩa xã hội mà đưa ra những cống hiến quan trọng cho sự nghiệp cải cách và phát triển. Lúc này chúng ta phục vụ tốt cho cán bộ lão thành, như vậy cũng cùng hướng với quần chúng, cũng là nghĩa vụ chúng ta nên làm... ....
Hạ Tân mở miệng nói thao thao bất tuyệt, lời nói rất hay.
Vương Học Bình khẽ thở dài, Hoàng Tam lên tiêng có vẻ như không có vấn đề, nhưng thực chất những lời của hắn đã phá hủy bầu không khí cưỡng ép cấp phó đứng thành hàng của Vương Học Bình.
Phải nhanh chóng nắm bắt vị trí chủ nhiệm phòng chính trị của Hạ Tân, Vương Học Bình cố gắng áp chế, nở nụ cười, nhìn có vẻ giống như cẩn thận lắng nghe, thật ra đã sớm có ý nghĩ dẹp chướng ngại vật.
Lưu Bảo Quốc và Hạ Tân đều là phụ tá đắc lực cho Lương Hồng Kỳ, dựa theo đạo lý, hai người này quan hệ rất chặt chẽ.
Nhưng thực tế thì Lưu Bảo Quốc và Hạ Tân có mâu thuẫn rất sâu.
Tiêu điểm mâu thuẫn giữa Lưu Hạ chính là Lưu Bảo Quốc tham lam thành thói, phát triển không kiêng nể gì, mà Hạ Tân thì không quá ham tài, chỉ thích nắm quyền.
Nói trắng ra là hạ tân xem thường Lưu Bảo Quốc, dù đối phương rất khôn khéo.
Vật họp theo loài, không phải người một nhà thì không vào cùng cửa, dù Lương Hồng Kỳ có ma xát thế nào, hai người Lưu Bảo Quốc và Hạ Tân vẫn không thể dung hòa.
Thủ hạ của Lương Hồng Kỳ có mâu thuẫn, Vương Học Bình biết rất rõ, hai người này bất hòa có lẽ là kết quả vui sướng mà Lương Hồng Kỳ muốn có.
Trong thể chế chính trị, dù là thế nào, lãnh đạo cũng thích sử dụng phương pháp chia để trị như vậy, đề phòng đám cấp dưới hợp lực làm phản.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
97 chương
20 chương