Lãnh đạo
Chương 389 : Lương vương trở mặt.
Mãi đến khi leo lên xe lửa, Nghiêm Minh Cao thật sự vẫn chưa được gặp Phan Tể Dân.
Ngày hôm qua sau khi chạm mặt Phan phu nhân, tâm tư của Nghiêm Minh Cao cũng phai nhạt. Anh Phan năm xưa và bây giờ đã có thân phận cách biệt một trời một vực, bây giờ thật sự khó thể nối lại quan hệ như xưa.
Vương Học Bình thì cảm thấy cực kỳ may mắn, hắn thật sự không còn chút cảm giác khinh thường với những đại thế gia đã tồn tại vài chục năm ở thủ đô.
Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.
Có vài người không có bản lĩnh phát triển kinh tế, nhưng điều này không có ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, vì trước nay quan trường là chốn âm mưu tung hoành.
Lần này tâm tình của Vương Học Bình tương đối bình tĩnh, hắn có sự đầu nhập của Tiền Chính Hương và Tông Tự Cường, coi như hắn tiến một bước dài trong công tác khống chế cục công an thành phố Tiền Châu.
Chỉ cần Vương Học Bình nắm tron tay cục hình sự trinh sát và phòng chính trị, như vậy hắn sẽ có thể đối chiến với tên khốn Lương Hồng Kỳ.
Tuy cục trưởng cục công an thành phố quyền cao chức trọng, nhưng Vương Học Bình khong phải là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, vì vậy thiếu một phiếu ở hội nghị thường ủy thị ủy, do đó không thể nào quyết định được vận mệnh của các vị phụ tá trong đơn vị.
Vương Học Bình không thể nào là người nhất ngôn cửu đỉnh trong đơn vị của mình, đây là điều mà hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho mình, điều này có ý nghĩa là giữa hắn và Lương Hồng Kỳ nhất định phải có một trận chiến.
Chiến đấu vì quyền lực thế này không vì bất kỳ một ai mà dừng lại, không phải anh chết thì tôi vong, đến lúc phân thắng bại mới thôi.
Thứ hai, đi đên cơ quan, Ngô Dật Kiệt cầm theo một phần văn kiện cẩn thận đi vào phòng làm việc của Vương Học Bình, hắn cung kính đứng trước bàn làm việc hơn ba thước.
Vương Học Bình không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn lên văn kiện, hắn nhíu mày. Ngô Dật Kiệt phát hiện tâm tình của lãnh đạo không tốt, vì vậy sống lưng vẫn thẳng nhưng đầu cúi xuống, mắt nhìn mũi, mũi chĩa vào trái tim.
Hai mươi phút sau Vương Học Bình mới ngẩng đầu, giống như lúc này hắn mới thấy Ngô Dật Kiệt, hắn khoát tay cho đối phương ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi hỏi:
- Anh Ngô, có việc gì?
Ngô Dật Kiệt ngồi xuống ghế, hắn vừa quan sát vẻ mặt của Vương Học Bình vừa khẽ báo cáo:
- Lãnh đạo, có chuyện cần báo cáo... ....
Ngô Dật Kiệt cố ý chỉ nói nửa câu, hắn đợi Vương Học Bình hỏi mới thuận thế tiếp tục.
Nhưng khốn nổi Vương Học Bình chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Dật Kiệt, cũng không có dấu hiệu sẽ mở miệng.
Ngô Dật Kiệt thầm phát lạnh, hắn tranh thủ thời gian phỏng đoán tâm tư của lãnh đạo, sau đó dùng giọng tinh tế nói:
- Ủy ban tư pháp thị ủy đưa đến một phần điều lệnh, muốn chúng ta điều đồng chí chủ nhiệm phòng súng ống là Nam Lâm đến ủy ban tư pháp, đến đó làm một trưởng khoa cấp phó ban.
Điều Nam Lâm đến ủy ban tư pháp, hơn nữa còn là đề bạt trọng dụng, Lương Hồng Kỳ này muốn làm gì? Vương Học Bình suy nghĩ và chợt hiểu ra ý nghĩ hèn hạ của đối phương.
- Anh Ngô, anh nói xem, ủy ban tư pháp bên kia có ý gì?
Vương Học Bình đã biết nhưng giả vờ hồ đồ, cố ý ném vấn đề vào ngực Ngô Dật Kiệt.
- Điều này... ....
Ngô Dật Kiệt cảm thấy rất đau đầu, Lương Hồng Kỳ kéo Nam Lâm về ủy ban tư pháp làm gì, hắn sao lại không biết? Bên này Vương Học Bình là cục trưởng cục công an, bên kia chính là Lương Hồng Kỳ, là thường ủy thị ủy và bí thư ủy ban tư pháp, Ngô Dật Kiệt như con chuột bị kẹp giữa hai bên, bị cả hai khinh bỉ.
- Lãnh đạo, Nam Lâm quá đẹp, khó tránh khỏi có vài người nhớ thương. Nếu cô ấy thật sự đến với Lương Hồng Kỳ, sợ rằng đó là dê vào miệng cọp, rất phiền toái.
Ngô Dật Kiệt thấy vẻ mặt Vương Học Bình trầm xuống, hắn cũng không dám do dự. Dù sao hắn có được tình cảnh tươi sáng hôm nay cũng là nhờ Vương Học Bình, ăn chén cơm của ai thì phải làm cho người đó, đây là đạo lý.
Vương Học Bình khẽ gõ lên mặt bàn, hắn ngưng thần suy tư, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Dật Kiệt:
- Anh thấy nên xử lý thế nào?
Ngô Dật Kiệt cảm thấy trái tim chạy lên cổ, hắn khẽ đề nghị:
- Nếu không đồng ý thì không tốt, không bằng điều động vị trí của Nam Lâm, cấp bậc tăng lên nửa cấp, cũng coi như chặn miệng đám người bên kia.
Vương Học Bình biết rõ Ngô Dật Kiệt hiểu sai ý của mình, cho là mình cũng có ý với Nam Lâm, vì vậy mới không muốn thả người.
Vương Học Bình cũng không muốn giải thích với Ngô Dật Kiệt, hắn khẽ dặn dò:
- Anh chào hỏi phòng chính trị bên kia, đưa Nam Lâm về đại đội đặc công, tạm thời làm thay mặt phó đại đội trưởng.
Ngô Dật Kiệt cảm thấy rất cổ quái, Vương Học Bình cũng thích Nam Lâm, sao không kéo đến bên cạnh, lại đưa đi đến đội đặc công? Như vậy không phải là thả cọp về núi sao?
Đại đội đặc công là đơn vị cấp phó ban, Nam Lâm trước đó chỉ là một cán bộ cấp phó khoa, lần này lên làm phó đại đội trưởng cấp chính khoa, dù vẫn treo hai chữ thay mặt, nhưng thực tế chẳng khác nào lớn hơn nửa cấp.
Trong thể chế hiện hành, chỉ cần không phát sinh sai lầm lớn, hoàn toàn có thể tiến lên mà không đi xuống, cái gọi là "thay mặt", chẳng qua chỉ là một danh từ tạm thời mà thôi.
Ngô Dật Kiệt cảm thấy sắp xếp của Vương Học Bình như vậy là rất đúng đắn, nếu đặt một đại mỹ nữ như Nam Lâm đến bên cạnh, ngoài vấn đề bị người ta nói ra nói vào, thực chất không có nửa điểm tốt.
Đợi đến khi Ngô Dật Kiệt đi rồi, Vương Học Bình mới nhấn chuông gọi Liễu Sướng đến dặn dò:
- Gần đây chú ý đến động tĩnh của phòng chính trị bên kia.
Liễu Sướng thầm gật đầu, hắn khẽ nói:
- Bên kia có vài đồng chí biểu hiện tích cực, đang trong thời gian quan sát.
- Quay đầu lại nói với cha cậu, nói là tôi mời anh ấy đến Tiền Châu tụ hội.
Trong suy nghĩ của Vương Học Bình thì Liễu Ngân Hà luôn có một vị trí quan trọng, nhớ năm xưa nếu không có sự hỗ trợ của Liễu Ngân Hà, với thân phận chó nhà tang của Vương Học Bình, căn bản khó thể lật ngược bàn cờ.
Liễu Sướng cười nói:
- Bố tôi lúc này có cuộc sống rất dễ chịu, tình hình trị an trong huyện lại rất tốt, vì thế mà khá rảnh rỗi, tôi thấy bất cứ lúc nào cũng có thể lên tụ hội với anh.
Vương Học Bình cười ha hả nói:
- Bố cậu có tính tình không chịu ngồi yên, nói cho ông ấy biết, tôi có rượu ngon chiêu đãi.
- Vâng!
Liễu Sướng đồng ý, sau đó hắn há miệng định nói gì đó, nhưng do dự lại thôi.
Vương Học Bình thấy Liễu Sướng có biểu hiện khác thường, vì vậy trong lòng biết rõ có chuyện, nhưng hai bên có quan hệ không tầm thường, vì vậy hắn cười hỏi:
- Có gì cứ nói.
Liễu Sướng chợt thở dài rồi đổi cách xưng hô, nói:
- Chú Bình, Chu Huyền ở bên kia phát triển không tốt, suốt ngày thở ngắn than dài, vài hôm trước còn tìm cháu, nói ra những lời bực bội... ....
Theo Vương Học Bình biết, Chu Huyền dù là người có chút lợi thế nhưng cũng coi như hiểu rõ nhân tình, khốn nổi tên này không chỉ tham tài háo sắc, tay chân còn có vẻ không quá sạch sẽ.
Liễu Sướng dù sao cũng là người nhớ tình bạn cũ, vì vậy mới nói lời giúp đỡ, Vương Học Bình tất nhiên thấy rất rõ, nhưng tình huống của Chu Huyền quá đặc thù, lại quá láu cá, Vương Học Bình thật sự không yên tâm.
- Chú Bình, anh Chu thật sự có chút bệnh tật, nhưng người này cũng có sở trường lớn, cực kỳ nhớ đến tình bạn bè. Vị lãnh đạo thành phố trước đó đề bạt hắn đã qua đời nhiều năm, hiện nay anh Chu vẫn rất quan tâm đến gia đình của vị lãnh đạo kia, coi như là người tốt.
Chu Huyền thật sự đối đãi với Liễu Sướng khá tốt, dù phần lớn chỉ là nể mặt Vương Học Bình, nhưng Liễu Sướng cũng rất cảm kích.
Vương Học Bình nghĩ lại thì thấy, Chu Huyền tuy bây giờ không còn là cục trưởng phân cục nhưng danh hiệu thường ủy quận ủy vẫn chưa được lấy xuống, với cấp bậc phó ban của Chu Huyền, cục công an thành phố Tiền Châu lại có vài chục ngàn cảnh sát, Vương Học Bình dễ dàng sắp xếp đối phương đến cương vị có thực quyền.
Dù không thể sắp xếp Chu Huyền đến làm cục trưởng phân cục, nhưng ít nhất cũng có một chức phó có thực quyền trong ban ngành cục công an thành phố, với địa vị của Vương Học Bình vào lúc này thì thật sự không có vấn đề.
- À, cậu quay về nói với Chu Huyền, để anh ấy có rảnh thì đến tỉnh thành, mọi người là anh em, cũng nên tụ hội với nhau.
Vương Học Bình dù sao cũng chỉ làm cục trưởng cục công an trong thời gian ngắn, uy tín còn chưa dựng lên, bên người còn cần một nhóm người giúp đỡ.
Liễu Sướng nghe và hiểu ám hiệu của Vương Học Bình, trong lòng thầm mừng cho Chu Huyền, vì anh Chu đắc tội với bí thư quận ủy Cao Thành Thu, kết quả là không có cơ hội thở gấp, cuộc sống càng lúc càng thảm, sợ rằng cũng khó thể tiếp tục ở lại chức vụ thường ủy quận ủy.
Chủ tịch tỉnh biết rõ Vương Học Bình có quan hệ với Chu Huyền, nhưng trước khi tước đi chức vụ của Chu Huyền lại không thông báo một tiếng, như vậy nói rõ điều gì? Tất nhiên trong lòng hắn cũng hiểu.
Liễu Sướng rời khỏi phòng, Vương Học Bình kẹp điếu thuốc đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ. Thầm nghĩ, Cao Thành Thu làm như vậy chẳng khác nào cùng phân rõ giới hạn với mình, chỉ cần nhìn vào bản chất sự việc là thấy, điều này nói rõ một vấn đề, thái độ của Kim Hữu Công với mình đã có biến hóa rất lớn.
Vương Học Bình tự nhận là chưa từng đắc tội với Kim Hữu Công, nói thật lòng, với thân phận và địa vị của hắn lúc này, Kim Hữu Công đã không còn có thể chen tay vào.
Điều duy nhất không ổn chính là lực ảnh hưởng của anh Kim với Hà Thượng Thanh, nhưng hơn hai năm sau thì tỉnh ủy sẽ có nhiệm kỳ mới, dù cho Hà Thượng Thanh có tạm thời cho ra quyết định bất lợi cho Vương Học Bình, chỉ cần đến khi đó Vương Học Bình có thể ngăn cơn sóng dữ cho Hà Thượng Thanh, tất cả đều xong.
Đây là chỗ tốt của kẻ biết rõ tương lai, ngoài Vương Học Bình được hưởng lợi thì không còn ai khác.
Vương Học Bình suy xét cẩn thận và thở ra một hơi, hai hàng lông mày giãn ra.
Sau khi nhận được tin tức sắp xếp cho Nam Lâm của Vương Học Bình, Lương Hồng Kỳ quay về phía cục công an thành phố rồi gầm lên:
- Để xem ai hơn.
Lương Hồng Kỳ gào lên cũng không quan tâm tình huống chung quanh, lúc này cửa phòng làm việc của hắn mở rộng, vì vậy mà không lâu sau ủy ban tư pháp đã phát ra tin tức kinh người, Lương Hồng Kỳ và Vương Học Bình đã trở mặt.
Sau khi nghe được tin tức này, những người hữu tâm ở thành phố Tiền Châu đều thầm nghĩ: Gió bão sắp đến.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
97 chương
20 chương