Lãnh đạo

Chương 375 : Đến khu thường ủy tỉnh ủy.

Chiếc xe số hai của thành phố Tiền Châu chạy phía trước, Vương Học Bình ngồi lên chiếc xe số một cục công an thành phố Tiền Châu chạy phía sau, hai chiếc xe chạy về phía khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy ở đường Kiến Quốc. Vương Học Bình đưa tay nhấn cửa sổ xe, Vương Học Bình nhìn qua những hàng cây cao ngất, trong lòng nhiều ít cũng có chút cảm khái, mình cuối cùng cũng đã quay lại. Cách đó không xa có hai chiếc xe cảnh sát, bên cạnh xe có hai tên cảnh sát tay cầm bộ đàm, bên hông đeo súng. Đám cảnh sát nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe chạy đến, sau khi nhìn rõ đó là xe số hai của thị ủy Tiền Châu, bọn họ đứng nghiêm chào. Đến khi chiếc xe số một của cục công an thành phố Tiền Châu chạy qua, hai vị cảnh sát đều thầm nghĩ, lãnh đạo cục công an thành phố đến, vì vậy mà cố gắng hóp bụng ưỡn ngực chào rất có khí thế, hy vọng để lại cho Vương Học Bình một ấn tượng tốt đẹp. Vương Học Bình dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn những tình huống đang diễn ra, hắn liên tưởng đến tình huống trước kia đi theo Kim Hữu Công gặp Hà Thượng Thanh, cũng là đi qua đường nhưng nào có được đám cảnh sát kia chào hỏi? Hôm nay Vương Học Bình là một cục trưởng cục công an thành phố nằm trong tay vài chục ngàn cảnh sát, bọn họ được đề bạt lên xuống, hoặc vinh hoặc nhục, tất cả đều nằm trong tay hắn, quyền lực làm cho người ta phải líu lưỡi. Thân là lãnh đạo cục công an, Vương Học Bình biết rất rõ, dựa theo sự phân công của cục công an tỉnh thì nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài đường Kiến Quốc sẽ do cục công an thành phố Tiền Châu gánh chịu. Nói một cách khác, hai chiếc xe cảnh sát và hai tên cảnh sát kia đều là thủ hạ của Vương Học Bình, bọn họ tỏ ra tôn kính với hắn cũng coi là thường tình. Khi xe dần chạy về phía khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy, Ngô Dật Kiệt ngồi ở vị trí tay lái phụ cảm thấy trái tim dần nhảy lên, hai tay xoắn lại với nhau, cánh tay run run. Khi vẻ mặt các chiến sĩ cảnh vệ đứng trước khu nhà ngày càng rõ ràng thì vẻ mặt Ngô Dật Kiệt ngày càng trắng. Hắn muốn khống chế cảm xúc kích động, nhưng hai tay lại không nghe lời, càng thêm run rẩy. Vương Học Bình lặng lẽ quan sát biểu hiện của Ngô Dật Kiệt, khi thấy tiểu tử kia với bộ dạng thật sự quá yếu thì thầm nghĩ, sau sự kiện hôm nay, để xem còn có tâm tư đi theo tôi nữa không? Vương Học Bình cố ý đưa Ngô Dật Kiệt đến khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy cũng vì muốn nắm thật chặt, nhiều khi tiểu nhân sở dĩ có gan phản bội chủ cũng vì một nguyên nhân, đó là thực lực của chủ nhân không đủ bảo vệ sự an toàn của hắn. Vương Học Bình đưa Ngô Dật Kiệt đến đây, chính là muốn cho hắn biết mình có hậu trường cứng nhắc ở trong tỉnh, vào thời điểm mấu chốt cũng không cần vì tình thế mà đưa ra những hành vi không lý trí. Hôm nay Ngô Dật Kiệt có biểu hiện rất tốt, chứng minh ý nghĩ của Vương Học Bình, người này đã bị chấn trụ. Một Ngô Dật Kiệt nho nhỏ thật sự không đáng nhắc đến, khoảnh khắc này Vương Học Bình suy xét nhiều nhất chính là giữa Tư Hiểu Đông và Hà Thượng Thanh rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu nói về cấp bậc thì Hà Thượng Thanh và Tư Hiểu Đông cũng là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng hôm nay Hà Thượng Thanh còn có một danh hiệu là phó bí thư, mà chủ tịch thành phố Tiền Châu không phải là thường ủy tỉnh ủy. Nói cách khác, xét theo danh phận thì Hà Thượng Thanh là tương đối cao. Nếu nói về thực quyền thì Tư Hiểu Đông thân là một vị chủ tịch thành phố nhiều năm, tất nhiên lớn mạnh hơn rất nhiều so với Hà Thượng Thanh. Dù sao Hà Thượng Thanh cũng chỉ là cấp phó ở trên ban ngành tỉnh mà thôi, dù có được chủ tịch giúp đỡ thì cũng không thể nhất ngôn cửu đỉnh ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Trong thành phố Tiền Châu, bí thư Phùng Sở là bộ hạ củ của bí thư Ngô Trọng, mà mâu thuẫn giữa Phùng Sở và Tư Hiểu Đông, hầu như ai cũng biết. Vương Học Bình dựa vào ý nghĩ này mà có thể phá vỡ sương mù, nhìn rõ ràng mối quan hệ thật sự giữa Tư Hiểu Đông và Hà Thượng Thanh. Tư Hiểu Đông nếu muốn được đề bạt làm bí thư thị ủy Tiền Châu, ngoài vấn đề có người giúp sức trên tỉnh, còn phải dựa vào thế lực trên "triều đình". Hà Thượng Thanh có quyền thế trong tỉnh, mà Hà gia cũng có uy thế cao trên trung ương, vì vậy Hà tam công tử tất nhiên trở thành đồng bọn hợp tác tốt nhất cho Tư Hiểu Đông. Điều đáng lưu ý nhất chính là với địa vị của Tư Hiểu Đông, rất không có khả năng hoàn toàn thuần phục Hà Thượng Thanh. Như vậy quan hệ giữa Tư Hiểu Đông và Hà Thượng Thanh chính là cùng nhau có lợi, cùng giúp đỡ lẫn nhau. Nghĩ lại cũng đúng, vì sao Kim Hữu Công có thể là người phụ tá cho Hà Thượng Thanh, còn thuận tay thuận chân sử dụng. Trước cổng khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy, viên trung úy cảnh sát quân sự có lẽ đã sớm nhận được thông báo, hắn lấy ảnh ra so sánh với Tư Hiểu Đông và Vương Học Bình, sau đó thuận lợi cho qua, hai chiếc xe vững vàng chạy vào khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Xe chạy được không xa thì Vương Học Bình lại thấy đám cảnh sát quân sự dắt chó đi ở ven đường. Bây giờ tâm tình Vương Học Bình rất bình tĩnh, đã nhiều năm hắn trà trộn trong quan trường, địa vị và quyền thế liên tục được kéo lên, trải qua không ít mưa gió, chút tình huống trước mắt cũng không đáng còn cho hắn chú ý. Ngô Dật Kiệt lần đầu tiên thấy được tình cảnh như vậy, vì vậy tâm tình kích động lại bùng lên, hắn chăm chú mím môi, thầm nghĩ sẽ theo sát sau lưng Vương Học Bình, hy vọng sau này có thể có được một ngôi nhà uy nghiêm như vậy. Trước căn nhà số bốn thường ủy tỉnh ủy, Tống Hữu Hằng mặc một bộ trung sơn mỉm cười đón chào, nhiệt tình nói:- Chủ tịch Tư, Học Bình, trà đã pha xong, chờ mọi người vào nhấm nháp. Tư Hiểu Đông có thể nghe thấy sự khác thường trong cách xưng hô của Tống Hữu Hằng, trong lòng chợt bùng lên chút cảm giác khác thường, vị thư ký Tống này sao lại thân cận với Vương Học Bình như vậy? Khi Hà Thượng Thanh dần thăng chức thì thư ký Tống Hữu Hằng luôn đi theo bên cạnh cũng coi như nước lên thuyền lên, chỉ trong thời gian ba năm, hắn đã ngồi lên bảo tọa phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền tỉnh, là lãnh đạo cấp phó phòng khá nổi tiếng, rõ ràng là leo lên cũng không chậm. - Chủ nhiệm Tống, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi thì phải?Vương Học Bình bắt tay Tống Hữu Hằng rồi dùng sức lắc lắc. Tống Hữu Hằng cười ha hả nói:- Đúng vậy, đã ba tháng chưa gặp, chưa nói gì khác, món Cật Đắc Hương cậu đưa đến lần trước, thật sự rất ngon. Tư Hiểu Đông nghe xong lời đối thoại giữ Tống Hữu Hằng và Vương Học Bình thì càng thấy nghi ngờ bất định. Tống Hữu Hằng là ai? Là cán bộ lệ thuộc trực tiếp vào lãnh đạo tỉnh, ai không biết, ai không hiểu? Là thư ký bên cạnh lãnh đạo, Tư Hiểu Đông tất nhiên sẽ hiểu, thư ký Trương Giang Hải của hắn cũng thường xuyên nhận việc, làm nhiều chuyện tư. Vì vậy mà trong cơ quan khối chính quyền thành phố đều coi Trương Giang Hải là "Trương Bán Thành". Ý nghĩ của nó là thế này, Tư Hiểu Đông là lãnh đạo quản lý vấn đề ăn ngủ của quần chúng thành phố, Trương Giang Hải là một thư ký nhỏ nhỏ coi như giúp quản lý nửa thành phố. Lời rất khó nghe nhưng Trương Giang Hải được sủng ái cũng không phải chuyện ngoa. Tống Hữu Hằng dù không như Trương Giang Hải nhưng cũng là điển hình của cán bộ dòng chính thuộc Hà phái, trong rất nhiều trường hợp, mỗi một tiếng nói một cử động của hắn đều đại biểu cho ý đồ của Hà Thượng Thanh. Ngô Dật Kiệt ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, hắn trơ mắt nhìn Vương Học Bình và Tư Hiểu Đông được Tống Hữu Hằng dẫn dắt, biến mất trước cửa một khu nhà lớn. Dù hâm mộ đến mức chảy nước miếng nhưng Ngô Dật Kiệt tự mình hiểu, Vương Học Bình có thể đưa mình đến đây là rất sủng ái rồi, còn tư cách ngồi trong khu nhà kia uống trà, hắn tạm thời không dám nghĩ. Trước đó Hà Thượng Thanh đã có lời căn dặn, lúc này Tống Hữu Hằng đẫn Tư Hiểu Đông và Vương Học Bình trực tiếp lên lầu hai, ngồi vào trong phòng làm việc được bao bọc trong lớp kính chống đạn. Sau khi ngồi xuống, Tư Hiểu Đông quyết định làm phép thử, hắn cười hỏi Tống Hữu Hằng:- Chủ nhiệm Tống, anh và Học Bình có quen biết? Trong đám người ngồi đây, Tống Hữu Hằng tất nhiên là người sớm biết được tin tức Vương Học Bình sẽ đến nhận chức cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu. Tống Hữu Hằng nổi danh là người kín miệng, tất nhiên hắn sẽ không để lộ ra những tin tức bí mật, hắn cười nói:- Tôi và Học Bình xem như quen biết đã lâu, ba năm trước đã từng cùng hợp tác, là bạn cùng lứa tuổi, cũng nói chuyện rất hợp ý. Tống Hữu Hằng biết rõ lão tướng quân có địa vị rất quan trọng trong suy nghĩ của Hà Thượng Thanh, mà Vương Học Bình là người được lão tướng quân coi trọng. Vì vậy Vương Học Bình không còn là một quân cờ nho nhỏ, hắn đã biến thành tấm ván bắc cầu giữa Hà Thượng Thanh và lão tướng quân, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Cũng vì như thế mà trong suy nghĩ của Tống Hữu Hằng, Vương Học Bình chỉ là một cục trưởng với cấp bậc phó phòng nho nhỏ nhưng càng quan trọng hơn một vị chủ tịch thành phố như Tư Hiểu Đông. Vương Học Bình tuy thăng quan nhưng không biết nguyên nhân sâu xa bên trong, vì vậy mà Tống Hữu Hằng thầm cảm thấy buồn cười. Năm nay Tống Hữu Hằng đã hơn bốn mươi, lớn hơn Vương Học Bình mười tuổi, hầu như kém nhau một thế hệ, sao có thể là bạn cùng lứa tuổi? Nếu Tống Hữu Hằng đã không nói thật, Vương Học Bình cũng giả vờ hồ đồ, hoàn toàn không nói ra những ảo diệu bên trong. Vừa rồi Vương Học Bình ở trong khối chính quyền thành phố đã bị Tư Hiểu Đông sắp xếp mưu mô, tất nhiên trong lòng vẫn nhớ rất kỹ. Vương Học Bình cho rằng nhân cơ hội này có thể lừa dối Tư Hiểu Đông, tạo nên một mối quan hệ chặt chẽ giữa mình và Hà Thượng Thanh, chắc chắn sẽ rất có lợi cho những hoạt động sau này. Tư Hiểu Đông nghe xong lời giải thích của Tống Hữu Hằng thì càng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hắn vốn cho rằng Hà Thượng Thanh tán thưởng Vương Học Bình vì năng lực kinh tế, sau đó mới đề bạt vào tỉnh thành. Bây giờ xem ra Hà Thượng Thanh không chỉ đơn giản là tán thưởng năng lực của Vương Học Bình, trong sự kiện này chắc chắn sẽ có tin tức kinh người. Sau khi có nhận thức này, Tư Hiểu Đông cảm thấy phải nắm chặt Vương Học Bình, mặc kệ phải dùng phương pháp gì. Sau khi nhân viên tiến vào dâng trà, Tống Hữu Hằng ngồi bên cạnh cùng nói chuyện với Tư Hiểu Đông và Vương Học Bình. Vương Học Bình hít một hơi thuốc, hắn đưa mắt nhìn lên tấm kính chống đạn, thầm nghĩ, kẻ có tiền tuy cũng có thể ở trong những căn nhà có kính chống đạn thế này, nhưng điều khác biệt chính là, một người phải phung phí tiền của mình mới được như vậy, trong chuyện này có sự cách biệt rất lớn.