Lãnh đạo

Chương 373 : Nghệ thuật trị người.

Vương Học Bình nhận khăn tay từ Ngô Dật Kiệt, sau đó xoa xoa tay, châm một điếu thuốc. Hắn thích ý phun ra một hơi thuốc, sau đó lơ đảng nói:- Tô mì bò này rất ngon, đủ độ cay. Ngô Dật Kiệt chỉ mong được khích lệ như vậy, hắn tranh thủ thời gian giải thích:- Đây là mỳ bò của Lão Trương Gia, địa phương khác thì không nói, món này khá nổi tiếng ở thành phố Tiền Châu, khá vừa miệng, nhiều người không dám ăn cay, chỉ có thể bỏ vào một phần ít mà thôi. - Mỳ bò Lão Trương Gia?Vương Học Bình mở miệng hỏi:- Ở nơi nào? Ngô Dật Kiệt thầm nghĩ, cơ hội biểu hiện đã đến, hắn liên tục nói:- Ở trong một con hẻm phía nam đường Kim Hồ và đường Nhân Dân. Khi còn là chủ tịch huyện Nam Vân thì Vương Học Bình thường xuyên đi đến tỉnh thành, hắn cũng coi như biết được vài địa danh ở trong thành phố Tiền Châu. Dựa theo câu nói của Ngô Dật Kiệt, Vương Học Bình ý thức được tô mỳ bò hôm nay mình ăn có thể tốn khá nhiều tâm tư của Ngô Dật Kiệt. Dù sao mỳ bò của Lão Trương Gia cũng cách khu hành chính cục công an thành phố bảy tám kilomet, tuy một tô mỳ bò không đáng bao nhiêu tiền nhưng sự trung tâm của Ngô Dật Kiệt có thể nói là rất đáng khen. - Dật Kiệt, ngồi đi, đừng đứng mãi như thế.Vương Học Bình giơ tay lên, hắn vẫy vẫy với Ngô Dật Kiệt, tỏ ý để đối phương ngồi lên ghế sa lông. Ngô Dật Kiệt thầm hiểu, Vương Học Bình đã hiểu được "khổ tâm" của mình, vì vậy mà cố gắng kiềm chế cảm giác vui sướng, hắn nghiêng người, cung kính ngồi xuống đối diện với Vương Học Bình. - Gần đây trong cục có nghị luận gì?Vương Học Bình cố ý hỏi Ngô Dật Kiệt. Nghe ngóng chính là sở trường của Ngô Dật Kiệt, trí nhớ của hắn lại tương đối khá, vì vậy cũng không gần lật sách, hắn khẽ báo cáo:- Hai ngày nay cục trưởng Cảnh đi khá gần với cục trưởng Lý, thường xuyên bàn luận; cục trưởng Lưu không khỏe, tối qua lại nhập viện; chủ nhiệm Hào những ngày nay đi công tác mà không thấy tăm hơi, tôi thấy có lẽ đang đang đi sang ủy ban tư pháp. Ngô Dật Kiệt báo cáo, trong lòng Vương Học Bình có chút kinh ngạc, tiểu tửu này thật sự là một người có năng lực tình báo, chẳng lẽ thủ hạ của hắn thật sự nên kiêm chức trách mật báo. Vương Học Bình suy đoán, tuy không thật sự chính xác nhưng cũng không cách quá xa. Từ sau khi hắn nhận chức đến nay, Hào Giai coi như gặp phải chuyện không may, rõ ràng bị thất sủng. Vì vậy mà có nhiều cán bộ trong văn phòng bắt đầu dựa về phía Ngô Dật Kiệt. Dù là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần Ngô Dật Kiệt có chút thời gian rảnh rỗi thì đều bị đám cán bộ này đến chật phòng. Ngô Dật Kiệt thật sự rất đắc ý, trong lòng lại khá căng, vì hắn có ngày hôm nay đều vì sự thưởng thức của Vương Học Bình. Nói một cách khác, nếu không có Vương Học Bình, hắn là một vị phó chủ nhiệm, thậm chí cũng không phải là chó má gì. Quyền lực đến từ tuyến trên, vì cũng cố cơ sở thực lực nên Ngô Dật Kiệt chỉ có thể thay Vương Học Bình tìm kiếm tin tức của những phe phái có thực quyền khác trong cục công an thành phố. Ngô Dật Kiệt cũng là lão quan trường, hắn hiểu rõ đạo lý không có lửa sao có khói, có chút tin tức nhìn như nhỏ đến mức không ngờ nhưng thật ra lại ẩn giấu những tin tức cơ mật. Trên mặt Vương Học Bình vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, hắn lẳng lặng nghe Ngô Dật Kiệt báo cáo, gần đây Cảnh Kiếm Phong và Lý Bân đi khá gần, điều này tuyệt đối không nằm ngoài dự đoán. Lúc này chưa tìm hiểu được động thái của lãnh đạo, tất nhiên các phụ tá phải tập hợp lại theo nhiều phương thức, mưu đồ bảo vệ chính mình, đây là điều thường tình, không có gì đáng ngạc nhiên. Ngược lại Ngô Dật Kiệt báo cáo về tình huống của Hào Giai, điều này còn có chút lòng thành, Vương Học Bình cũng tức cười, xem ra Tiểu Ngô đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế chủ nhiệm văn phòng, muốn tra thuốc nhỏ mắt cho Hào Giai. Dưới nghịch cảnh đào thải của thể chế hiện hành, nếu không nắm trong tay một nhóm người của mình, sợ rằng khó thể nào giữ vững được vị trí của mình. Đối mặt với tình huống này, Vương Học Bình từ lúc còn ở huyện Nam Vân cũng đã xây dựng một hệ thống là người của mình. Kẻ tài đức vẹn toàn thì cần trọng dụng, những cán bộ có tài vô đức cũng nhất định phải khống chế sử dụng. Có một câu nói rất hay, dùng người phải có ánh mắt và sự quyết đoán. Đi bằng đường biển sẽ có một tiền cảnh cực kỳ rộng lớn, nhưng nếu vận hành không tốt thì sẽ rơi vào vực sâu không thể kiềm chế, như vậy toàn bộ ban ngành và hệ thống của mình sẽ rơi rụng theo. Những năm gần đây vì lãnh đạo rơi rụng mà làm cho người hầu rớt theo, tình cảnh rất thê thảm. Vương Học Bình ngồi đối diện với Ngô Dật Kiệt, tâm tính của hắn rất đơn giản, không nên quá thân cận, cũng không nên quá mức bất hòa, thỉnh thoảng cũng cần phải gõ, để tránh tình huống mất đi khống chế. Vương Học Bình là một chính khách trưởng thành, trong lòng có ý nghĩ của riêng mình, đó chính là trước khi quyền lực chưa thật sự vững chắc, cũng chưa hẳn không cúi đầu làm tiểu nhân. Cơ quan đặc biệt là cơ quan lớn, chính là người và người lợi dụng lẫn nhau, giúp nhau đấu tranh, tranh quyền đoạt lợi. Tất nhiên Vương Học Bình sẽ tận lực sử dụng phần nhỏ những phương pháp hắc ám, mục đích chính là thành công. Đặc biệt là dưới tình huống quyền vị vẫn chưa ổn định, tất nhiên phải vận dụng pháp thuật để kiềm chế lẫn nhau, thậm chí vì kết quả mà vận dụng thủ đoạn. Cái mông quyết định cái đầu, đây là chuyện không có biện pháp, chịu nhục để cuối cùng có được thời khắc nắm quyền huy hoàng cũng chẳng phải không có tiền lệ, điều này luôn khích lệ ý chí chiến đấu của Vương Học Bình. Sau khi nghe xong những báo cáo của Ngô Dật Kiệt, Vương Học Bình đưa ra một kết luận sơ bộ, người này tuy tràn đầy dục vọng muốn bò lên trên nhưng cũng là một kẻ thông minh lanh lợi, tương lai lợi dụng và khống chế tốt cũng coi như là một con chó tốt. Khác biệt với Lương Hồng Kỳ, ngoài buổi họp thường kỳ ban ngành vào thứ hai, ngày thường Vương Học Bình cũng không thích họp. Dưới trạng thái chưa hoàn toàn thăm dò rõ tình huống, Vương Học Bình cảm thấy tính ổn định là quan trọng nhất, nói cách khác, đám phụ tá đều phải cố gắng trong phạm vi quản lý của mình, trông nom những việc mình cần làm, không xảy ra rối loạn là được. - Làm rất tốt, đợi thời cơ chín muồi, tổ chức sẽ suy xét tăng trọng trách cho anh.Vương Học Bình dùng giọng ẩn giấu đưa ra một ám hiệu không xác định. Hai tiếng tổ chức làm cho trái tim của Ngô Dật Kiệt chợt rung động, mừng đến mức thiếu chút nữa đã hô lên: "Lãnh đạo vạn tuế". Vương Học Bình đã từ từ trưởng thành trong nghệ thuật lãnh đạo, mỗi bước đi của hắn lúc này là sự thể hiện nguyên vẹn. Làm lãnh đạo, nếu muốn không phạm sai lầm thì phải cân nhắc lời nói của mình, tiến có thể công, lùi có thể thủ, như vậy mới là kế sạch tốt nhất. Sau này nếu Vương Học Bình tiếp tục tiến lên thì sẽ là lãnh đạo cao cấp hơn, nói chuyện đều phải để lại đường sống, tránh tự tìm phiền toái. Đến nay quyền thế và địa vị của Vương Học Bình thật sự cũng khó thể tránh khỏi tình huống bị nhiễm bệnh quan liêu của lớp lãnh đạo cao tầng, lời nói thường chỉ dùng ám hiệu, còn bộ hạ tiếp nhận thế nào phải xem vào trình độ và ngộ tính. Khi thấy Vương Học Bình đứng lên đi đến trước bàn làm việc, bắt đầu phê duyệt văn kiện, Nước giải khát cũng không dám quấy nhiễu, rút lui ba bước và lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng. Chín giờ rưỡi, Ngô Dật Kiệt chợt xuất hiện bên cạnh Vương Học Bình, hắn khẽ nói:- Lãnh đạo, đã đến giờ, tôi đã sắp xếp tốt cho lái xe Lưu ở bên kia. - À, lúc này chúng ta đi.Vương Học Bình sửa sang lại bộ đồng phục cảnh sát trên người, hắn đi đến khung móc đồ, lấy chiếc mũ cảnh sát đội lên đầu. Ngô Dật Kiệt nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ bàn làm việc cho Vương Học Bình, sau đó cất những vật phẩm cần thiết vào trong cặp. Cuối cùng hắn kẹp cặp ngang sườn, thuận tay cầm theo ly trúc đi theo sau lưng Vương Học Bình ra khỏi phòng làm việc. Dựa theo giao ước trước đó, Vương Học Bình đi ô tô đến khu hành chính khối chính quyền thành phố, đến nơi đã thấy Tư Hiểu Đông đứng cười nơi đầu cầu thang. Hắn vung tay vẫy Vương Học Bình, điều này làm cho Ngô Dật Kiệt thiếu chút nữa đã hóa đá. Trời ạ, là lão quan trường ở cơ quan khối chính quyền, ai mà không biết đại danh của chủ tịch Tư Hiểu Đông. Bên phía khối chính quyền thành phố Tiền Châu, ngoài vị phó chủ tịch thường vụ được nhận lễ ngộ đứng lên đón khách của Tư Hiểu Đông, phần lớn các vị cục trưởng còn lại đến báo cáo và bỏ đi thì Tư Hiểu Đông luôn bất động, nào như hôm nay ra đến tận đầu cầu thang đón khách? Vương Học Bình không quan tâm đến những cảm nhận của Ngô Dật Kiệt, hắn có nổi khổ khó nói, hành động của Tư Hiểu Đông quá kinh người, rõ ràng có thâm ý. Dù muốn kéo Vương Học Bình vào trong hàng ngũ nhưng hành động hôm nay của Tư Hiểu Đông thật sự quá lớn, nếu truyền vào tai Phùng Sở, ít nhất cũng làm cho bí thư phải suy nghĩ, rốt cuộc giữa Vương Học Bình và Tư Hiểu Đông có quan hệ gì? Vương Học Bình thầm mắng, con bà nó, Tư Hiểu Đông không phải bắt mình ăn quả đắng mà ngậm bồ hòn làm ngọt sao? - Ôi, chủ tịch, anh làm gì thế này, Tiểu Vương nào có đức gì để anh phải xuống tận đây?Vương Học Bình áp chế cảm giác bực bội, hắn giả vờ tỏ ra cực kỳ cảm động, hắn tiến lên rất nhanh, bát chặt tay của Tư Hiểu Đông, tỏ ra biết ơn. - Học Bình, tôi cũng không có ưu điểm gì, chẳng qua có chút cởi mở với các đồng chí cùng chung vinh nhục.Tư Hiểu Đông nói, đã quá rõ ràng. Vương Học Bình thầm mắng:"Anh làm như vậy, chẳng phải ép tôi, Phùng Sở và các lãnh đạo trong cục công an phải trở mặt sao? Không phải là hại người à?" Vì thời gian đến khu hành chính khối chính quyền thành phố rất ngắn nên Vương Học Bình thật sự không ngờ Tư Hiểu Đông sẽ khua chiêng gõ trống ra nghênh đón như vậy. Biểu hiện rõ ràng là coi trọng mình hơn cả các vị phó chủ tịch khác, thực tế không khác gì kéo Vương Học Bình lên lò nướng. Sự việc khá phức tạp.