Lãnh Cung

Chương 5

Ta ăn a ăn a, ăn đến mức bụng đều đã phình ra, đa phần có tư thế muốn ói luôn, khóc a khóc a, khóc đến thiên hôn địa ám, đa phần có tư thế Mạnh Khương Nữ khóc đến nghiêng trường thành*. Chính là trong lúc đang chuẩn bị ói, nước mắt mông lung, đột nhiên, bức tường trong căn phòng của ta đột ngột bị đánh vỡ trước mắt ta. Trong thoáng chốc, ta ngưng khóc thút thít, quên luôn mớ cuồn cuộn dâng trào trong dạ dày, tròn mắt há mỏ nhìn mảnh tường bị oanh oanh liệt liệt đánh sụp, trong lòng nghi hoặc, trừ phi là truyền thuyết Mạnh Khương Nữ là sự thật? Ngươi xem, ta đã khóc đến sụp tường luôn rồi. Đang lúc ta suy nghĩ lung tung, từ trong bức tường vỡ nát lại xuất hiện một người, ngay khắc đó, ngoài cửa sổ, nộ phong gầm thét, yên vũ đầy trời, nhờ ánh đèn dao động, ta nhìn rõ được người mới đến. Hắn vốn dĩ là hoàng thượng, nhưng vương quan lại không có trên đầu, hắn vốn dĩ có một đầu tóc chỉnh tề đen nhánh như mây, hiện tại lại hỗn loạn không chịu nổi, hắn vốn dĩ hôm nay là vị tân lang trong đại hôn chiêu cáo thiên hạ, nhưng trên lễ phục tinh xảo lại bị xé rách một đường thật dài, hắn vốn dĩ nên ôm ấp thê tử tân hôn trong lòng, lại trong đêm tân hôn này mò vào mật thất đi đến lãnh cung chọn lựa vùi vào ngực người cũ….. Đây là tại sao a? ? ? Hắn cái gì cũng không nói, giống như hài tử loạn ngửi loạn xoa trong lòng của ta, ta ngửi được một mùi rượu nồng nặc trên người hắn. Lẽ nào chính là vì cái này? Bởi vì hắn uống nhiều rượu một chút, nên vị tiểu thư thiên kim của Tể tướng đó đã đối với hắn quyền đấm cước đá, đuổi hắn ra khỏi động phòng! Tốt a, nghĩ xem ngươi cũng là người khuê tú đại gia, hiểu thư đạt lý, trong đêm tân hôn, ngươi lại đối với hắn như vậy, ngươi đã phạm vào thất điều chi tội*, ngươi có biết hay không? Nếu như trong cuộc đời này, để ta nhìn thấy ngươi, ta không nhổ nước miếng dìm chết ngươi ta không phải là ta mà! (Thất điều chi tội: bảy tội lỗi của con người: gồm sự kiêu ngạo, sự ghen tỵ, sự giận dữ, sự biếng nhác, sự tham lam, sự háu ăn, sự trụy lạc. Ở đây chắc em tân nương đã phạm tội đầu tiên) Còn ngươi nữa, Trịnh Vô Dạng, ngươi thân đường đường là thiên triều thánh tử, cư nhiên ngay cả một nữ tử yếu nhược cũng không đấu lại, hay là, ngươi…… ngươi thấy nàng dung mạo như hoa, cho nên không nỡ…… Trịnh Vô Dạng, ngươi tên củ cải đa tình, tên đại sắc quỷ, ngươi tên đại sắc lang…….. (phía dưới đã lượt bớt đi 500 từ) Trong lòng có đủ lời loạn cào cào, đủ lời trên trời dưới đất để mắng chửi cái người đã nửa tháng rồi không gặp, bên miệng lại phát ra âm thanh ngọt ngào đến mức ngay cả ta cũng đều nổi da gà: “ Vô Dạng, ngươi không sao chứ?” “ Ta nghĩ ta đã bị báo ứng rồi.” Hắn vùi đầu vào sau cổ ta, thổi nhiệt khí ra với ta, ta không tránh được thân thể run lên, gia hỏa này, hắn không biết phản ứng của nam nhân sao, hâng, tuyệt đối là cố ý mà, không thèm để ý hắn! Hắn thấy âm mưu không đạt thành, chỉ phải than thở thỏ thẻ thủ thỉ nói: “Ta nghĩ ta đối với ngươi quá tồi tệ, cho nên bị báo ứng rồi.” Hâng hâng, ngươi lấy một con cọp cái, hiện tại đã biết ta tốt rồi đi! ! ! “ Lúc đầu gặp gỡ ngươi ta không nên phi lễ với ngươi.” Ai, bỏ đi, đừng nhắc nữa, ta đã bị ngươi “phi lễ” bao nhiêu năm rồi. “ Ta sau đó không nên lấy ngươi, không nên để ngươi làm Hậu.” Cái gì! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! “ Nói đến cùng, ta căn bản không nên gặp ngươi.” What! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! (Chú ý, thời gian này, triều đại này, đã thường xuyên giao lưu với Tây vực, cho nên thân là tiền Hoàng hậu sẽ nói được mấy câu Anh Cách Lực Sĩ (English) như hello, goodbye, nên đừng vội kỳ quặc, đừng vội kỳ quặc.) Lúc này ta đã hai chân mày nhíu chặt, hai quyền nắm chặt, hai mắt trợn trừng, nộ phát xung quan, nộ hỏa xung thiên, nộ đến cực điểm…….. đang muốn phát tác, lại nghênh lấy mục quang bao hàm thâm tình của hắn, nhiều năm như vậy rồi, vô luận bao nhiêu phong phong vũ vũ, mục quang đó vẫn như cũ giống như một ánh dương quang chiếu rọi ta, khiến ta luôn cảm thấy ấm áp. “ Nếu không, ngươi sẽ không chịu khổ nhiều như thế.” Hắn ngừng một chút, mới nói. Đột nhiên cảm thấy chua sót, cảm thấy ủy khuất, cảm thấy muốn đánh người, trước mắt đúng lúc lại có một mục tiêu, ta liền đem hắn tưởng tượng thành người rơm, đối với hắn quyền đánh cước đá, lại cắn lại nhiết, hắn không hề động đậy đứng đó, tùy ta xử lý. Ta phẫn nộ hỏi: “Vậy ngươi tối nay vẫn trở về sao?” Hắn cười, lắc lắc đầu: “Không cần đâu, vĩnh viễn không cần nữa.” Ta kinh dị chú mục nhìn hắn. “ Vương vị của ta không còn nữa, hơn nữa tân nương là nam đó.” Hắn nhàn nhã nói. _____________ Chú thích: Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành: Mạnh Khương Nữ (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước mắt hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.