Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 96 : Chém giết

Sau khi đưa nàng về phòng, Hoàng hậu còn ngồi lại một lát, sau đó mới đi, Long Y Hoàng hơi nhàm chán đứng ở cửa sổ nhìn xa xăm, phòng của nàng ở lầu ba, vì thế từ xa có thể nhìn thấy đội binh mã đang thao luyện, cùng thanh âm đinh tai nhức óc. Vài hoàng tử cũng đứng trên phong hỏa đài [1] chỉ huy chiến trận, cảnh sắc quả thật rất tráng lệ. [1]: Phong hoả đài là nơi đốt lửa để báo động, thường được gọi là vọng gác hay tháp canh chiến tranh, đài để tỏa khói, đài đốt lửa. Thời cổ là đài cao để đốt lửa nhằm truyền tin tức quan trọng, là cơ sở quan trọng trong việc quân sự ở thời cổ đại, được thiết lập để phòng ngừa quân địch xâm lấn, nếu tình hình quân địch phát sinh, thì ban ngày sẽ làm khói tỏa ra, ban đêm đốt lửa, hai đài hỗ trợ lẫn nhau, truyền đi tin tức. Là cách thức truyền tin rất hiệu quả trong thời xưa. Đợi rất lâu, Phượng Trữ Lan vẫn chưa về, Long Y Hoàng không chịu đau lưng, thoáng cái ngã lên giường mơ màng ngủ thiếp đi. Mặc dù giường không mềm mại thoải mái bằng giường trong hoàng cung, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, hơn nữa, trải qua một ngày mệt mỏi, xương của nàng cũng mỏi nhừ cả rồi. Ngủ như lợn chết, thời gian trôi qua bao lâu nàng cũng không biết, hình như ở phía sau có người nhẹ nhàng gọi tên nàng, nhưng nàng không tỉnh lại, cũng không đáp lại, sau đó cảm giác như bản thân được người nào đó dịch chuyển, chăn được đắp lên người nàng cẩn thận, sau đó là nghe thấy tiếng nước ào ào. Nàng định ngủ tiếp, nhưng không thể, chỉ duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, sau đó nhịn không được mở mắt ra, ngồi dậy. Cảnh sắc bên ngoài đã tối dần, nàng cảm thấy như mình đã ngủ rất lâu rồi. Rào... rào… Tiếng nước không ngừng truyền tới từ phía sau bình phong, nàng mở to mắt, chậm rãi đi tới....Vô thức nhẹ nhàng bước qua, thị nữ bên cạnh che miệng cười khẽ. Nàng đã đi thẳng vào sau bình phong, tiếng nước đột hiên dừng lại, mà trong không khí, mọi thứ dường như ngưng đọng. Phượng Trữ Lan đang ngâm mình trong bồn tắm, tóc dài xõa xuống, ở trong nước tản ra như mực, làn da được tắm rửa sạch sẽ trở nên trắng nõn, hắn nâng mắt nhìn vị khách không mời mà tùy tiện xông vào, mày kiếm như khiêu khích, môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt càng lộ vẻ đen bóng. Mặc dù phía sau bình phong là hơi nước mù mịt, nhưng với khoảng cách của hai người lúc này, muốn nhìn rõ sợi tóc của đối phương cũng không phải việc khó. Long Y Hoàng vẫn còn buồn ngủ, nhìn nhìn hắn, nhất thời tỉnh táo hoàn toàn, miệng khẽ động, nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn cả người hắn một lượt, đột nhiên ủ rũ mất mát, từ từ quay người ra ngoài, lúc gần đi bỏ lại một câu làm Phượng Trữ Lan muốn thổ huyết ngay tại chỗ. "Không ngờ rất gầy... “ Nàng lầm bầm nói. Phượng Trữ Lan mặt không hề biến sắc đứng trong nước, nhưng khóe miệng lại không ngừng giật giật. Hắn có một thê tử như vậy là phúc hay là họa đây? Long Y Hoàng ngồi chờ ở phòng khách, nhấp từng ngụm thuốc an thai mà thị nữ bưng lên, lại vẫn không quên nghe ngóng động tĩnh bên kia bình phong. Sau một hồi yên tĩnh, cuối cùng tiếng nước lại vang lên lần nữa, thanh âm nặng nề từ bên trong truyền tới, thị nữ bên ngoài vội mang bạch y tới. Phượng Trữ Lan mặc y phục tử tế bước ra trong làn sương trắng, giống như một tiên nhân, hắn thuận tay cầm trâm bạc trên bàn, đơn giản vấn lại tóc, cũng không để ý đến từng giọt nước còn vương trên mái tóc cũng như thời tiết lạnh giá, cả người mặc bộ bạch y mỏng manh đi đến sau lưng Y Hoàng. Thuốc thực rất đắng, Long Y Hoàng không uống nổi nữa, đặt bát lên bàn, cho toàn bộ thị nữ lui ra. “Dậy lúc nào thế?” Phượng Trữ Lan nhẹ giọng hỏi. “Thức dậy, chuyện đầu tiên làm là đi nhìn ngươi, không phải sao?” Long Y Hoàng cười khẽ. Phượng Trữ Lan trầm mặc. “Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?” Nàng hỏi. “Ừ.” Phượng Trữ Lan trả lời đơn giản. “Ngày mai sẽ là gì?” Long Y Hoàng tiếp tục hỏi. "Nàng nói xem, đương nhiền là nghiên cứu trận pháp, đối kháng giết địch.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng nói. "À... Như thế..." Long Y Hoàng hơi đau đầu, nàng ghét nhất là đánh nhau, chưa nói tới thanh âm ồn ào, lại còn phải liên tục quan sát tình thế trên chiến trường… Nàng sợ hoa mắt. “Nàng không muốn đi cũng không sao, chỉ cần nói một tiếng với mẫu hậu là được.” Phượng Trữ Lan ngồi xuống đối diện với nàng, lập tức có thị nữ mang một tách trà nóng tới. "Không được..." Long Y Hoàng cắn răng nói: "Ta tới đây không phải để đi nghỉ ngơi du ngoạn, nếu ngay cả điểm này cũng không chịu được thì ta đâu có ở đây, như vậy ta còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở quân doanh chờ đợi chứ? Bà đây nhất định sẽ liều mạng.” Lại là một tiếng rên, Phượng Trữ Lan suýt nữa phun hết trà trong miệng ra. Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm. Trên phong hỏa đài cao cao, một màu vàng hoa lệ trang nghiêm, mọi thứ đều một màu vàng tráng lệ, từ màn tơ cho tới mọi thứ, đang tung bay trong gió. Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên ghế trung tâm, Hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh hắn, đối lập màu vàng chính là màn trúc trước mặt. Ngự lâm quân nghiêm chỉnh đứng bốn phía, bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu, Vân Phượng Loan và Long Y Hoàng ngồi ngay bên cạnh Hoàng hậu, màn trúc trước mặt che gần hết thân hình các nàng. Long Y Hoàng theo thói quen sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, cảm thây giống như đang buông rèm chấp chính. Nàng bây giờ đang ở vị trí chính trên phong hỏa đài, không cần nói tới đây là nơi cao nhất, mà tầm nhìn còn rất tốt, từ xa đã thấy được màu vàng chói mắt của hoàng cung. Các hoàng tử đều đã đứng thẳng trước đình, trận địa sẵn sàng đón quân địch, hàng lối ngay ngắn giống như một trận chiến bình thường, Cách màn trúc, Long Y Hoàng có thể thấy rõ ràng hai người đang đứng đầu trong hàng ngũ, cũng là hai người quen thuộc nhất với nàng. Nàng ngồi ở trên ghế đã rất lâu, eo đột nhiên trở nên đau nhức, Hoàng hậu lập tức phân phó người mang đệm tới, cẩn thận hầu hạ nàng thư thái. Nhưng, thân thể thư thái nhưng lòng lại không thư thái. Long Y Hoàng rầu rĩ, liên tục nhìn về nơi xa xa. Theo quy tắc là hai vị hoàng tử sẽ lần lượt đối đầu với nhau, từng người có số lượng quân đội nhất định, trong thời gian quy định phá vỡ trận pháp của đối phương… Mà các hoàng tử này, phải rút thăm để quyết định đối thủ, cứ thế tiến hành vòng đấu loại, sau đó là đấu bán kết, cuối cùng là tổng trận chung kết… Long Y Hoàng không nghe nổi nữa, ngáp một cái, hai tay bám chặt vào tay vịn ở ghế, cằm tựa lên tay, buồn ngủ. Cuối cùng, toàn bộ quân đội hét to, tiếng vó ngựa, tiếng chém giết vang lên, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được, ngủ gục. Ông trời cố ý không để cho nàng thanh tịnh, chẳng những bên người là tiếng hò hét lộn xộn, mà trong mộng cũng không được an bình. Đầu tiên là một mảnh tối đen, đen tối tới vô cùng vô tận khiến nàng sợ hãi không thôi, sau đó là trận hỏa hoạn vô cùng dữ dội ập đến, hừng hực đốt đi ý muốn tìm cách sống sót của của nàng, cuối cùng là một mảnh trắng xóa… Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức nhìn xung quanh, sờ sờ bụng: “Sao lại có giấc mộng kì lạ như vậy…” Chỉ là một giấc mộng nhưng với nàng mà nói, cảm giác rất thật, khiến nàng kinh hãi mồ hôi lạnh đầm đìa… Cái cảm giác sợ hãi chân thật này quả rất khác thường. Nàng bây giờ đã tỉnh táo, nhìn kỹ, ở dưới phong hỏa đài vẫn có quân đội chém giết phá trận, tiếng gào thét đinh tai nhức óc. Trong tích tắc, Long Y Hoàng cảm thấy mình thật thần kỳ, lại có thể ngủ nhẹ nhàng trong hoàn cảnh này! Nhìn lại, sắc trời cũng dần mờ tối, nàng nhìn bộ mặt nghiêm trọng của Hoàng hậu cười hỏi: “Mẫu hậu! Tỷ thí đã xong chưa, thành tích của Thái tử thế nào?” "Đừng ầm ĩ!” Hoàng hậu vừa nói vừa nhíu mày, miễn cưỡng nói: “Cái này mà gọi là tranh tài sao, ngươi xem đi.” Long Y Hoàng phảng phất cảm giác có gì kỳ quái, nàng nhìn bộ mặt khẩn trương của Vân Phượng Loan bên cạnh, rốt cuộc tiếp nhận cái thực tế tàn khốc. Lâu như vậy sao vẫn chưa xong! Nàng khổ không thể tả, cố gắng ngồi thẳng người, cùng ngồi xem với Hoàng hậu. Chiến trường phía dưới vẫn là một mảnh hỗn loạn. Nhưng sau khi nàng tìm được bóng dáng Phượng Trữ Lan càng cảm thấy lo lắng kinh hãi, vết thương của hắn còn chưa khỏi hắn, cứ như vậy mà mặc giáp ra trận? Hắn là đang muốn đùa cái gì vậy! Long Y Hoàng cắn chặt răng, tay xiết chặt, tên này, thừa dịp lúc nàng ngủ mà chống lại nàng! Khốn khiếp! Nàng vừa nhấc đầu, thấy chủ soái quân địch, lập tức há hốc mồm. Là Phượng Ly Uyên …. Hai người này nhanh như vậy đã ra trận rồi sao?! Long Y Hoàng rục rịch, mấy lần cố gắng đứng lên, ánh mắt Hoàng hậu tinh tường, nhanh chóng kéo nàng trở lại: “Y Hoàng! Ngồi xuống đi! Tỉnh táo lại cho Bổn cung, so với ngươi, ta càng khẩn trương hơn?” Long Y Hoàng ngày càng khẩn trương, đột nhiên, nàng nhìn thấy rõ ràng trận hình của Phượng Ly Uyên, vô thức thốt ra: “Thất tinh cầu nguyệt” [2] [2] Thất tinh cầu nguyệt: tên trận pháp có thể hiểu là bảy ngôi sao bao quanh mặt trăng Trận pháp này tuy sức mạnh không lớn, nhưng chuyên dùng để tấn công các quân đội nhỏ, đồng thời có thể tiêu diệt chủ soái của địch một mất một còn. Phượng Ly Uyên từ xa nhìn lại, Long Y Hoàng tiếp nhận ánh mắt của hắn mà không khỏi rùng mình. “Y Hoàng! Hóa ra ngươi cũng biết trận pháp này.” Hoàng đế nghiêng người dựa vào ghế, ánh mắt thâm trường xuyên qua màn trúc, bắn trúng lòng nàng. “Ha ha…Y Hoàng sao biết được trận pháp này, có điều chỉ vì nhìn thấy giống như những đốm nhỏ quay chung quanh mặt trăng mà thôi, hơn nữa, Y Hoàng biết những thứ đó làm gì, ha ha…” Long Y Hoàng cười khan, vuốt vuốt tóc, tiếp tục theo dõi trận đấu. Chiến trường vẫn đang rất quyết liệt, Long Y Hoàng cũng không nhìn ra tại sao trong nháy mắt thế trận của Phượng Ly Uyên nhanh chóng bị đánh bại! Phượng Trữ Lan một thân mặc áo giáp, giục ngựa đi trước, nhanh chóng đánh bại trận địa của hắn. Long Y Hoàng thở phào nhẹ nhõm… Nàng suýt nữa quên mất, đây là tác chiến, không phải cá nhân tranh đấu, như vậy, tỷ lệ Phượng Trữ Lan thắng cũng rất lớn. Đã đến giờ, trống trận reo lên, tuyên bố Phượng Trữ Lan là người chiến thắng cuối cùng. Long Y Hoàng quay đầu lại, thấy sắc mắt Vân Phượng Loan hơi khó coi, Hoàng hậu đứng lên nghênh đón Phượng Trữ Lan, nhân cơ hội nàng này nói với Vân Phượng Loan: “Vương gia nhà ngươi không tin ta, vậy ngươi có tin ta không?” Sắc mặt Vân Phượng Loan trắng nhợt, bất đắc dĩ gật đầu. Long Y Hoàng còn nói thêm: "Vậy ngươi lấy danh nghĩa của mình thay ta nói với hắn, dục tốc bất đạt, tính tình hắn quá nóng vội, như vậy sẽ nhanh chóng thất bại thôi.” Vân Phượng Loan cắn môi, chỉ gật đầu. Phượng Trữ Lan vẫn luôn rất điềm tĩnh, một thân chiến giáp phong trần mệt mỏi, đi tới trước mặt Long Y Hoàng, mỉm cười. Nhưng mà, trận pháp thắng, như vậy kế tiếp tỷ thí cái gì? Long Y Hoàng lắc đầu, hơi bất đắc dĩ. Đêm đó, Hoàng đế mở tiệc trong quân doanh, mãi cho đến tối, phu thê Thái tử mới có thể trở về phòng. Long Y Hoàng thấy tửu lượng của Phượng Trữ Lan rất kém, mới uống một chút đã say khiến nàng phải đỡ hắn về phòng. Bề ngoài là dáng vẻ không thể tỉnh táo, nhưng vừa quay về phòng, hắn lập tức lộ chân tướng. Hắn thật sự muốn tự mình cởi bỏ chiến giáp trên người, bị Long Y Hoàng ngửi thấy mùi vị khác thường, chờ sau khi nàng bá vượng ngạnh thượng cung cởi hết toàn bộ y phục của hắn ra thì bị mảnh đỏ tươi trước ngực làm cho kinh hãi, lạnh lùng nhìn hắn. Chỗ đó cũng đã đông tụ thành màu đen, khiến cho y phục gắn chặt vào cơ thể, rất vất vả để cởi y phục ra… Long Y Hoàng lại phiền não không biết nên dùng cách nào để tháo băng vải đã thấm máu và dán chặt vào vết thương xuống đây, thì đã nhìn thấy Phượng Trữ Lan rửa sạch hai tay đã dính máu bẩn sau đó mạnh mẽ lột băng vải xuống. Long Y Hoàng nhìn thấy mà sợ run, cảm giác đó, phảng phất như lớp da cũng bị kéo theo, càng giống như kéo từ trên người nàng xuống, đau đớn vô cùng. “Đừng nóng vội như thế chứ? Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?” Nàng lắc đầu thở dài, vừa đón lấy mảnh băng vải đã đỏ hồng ném sang bên cạnh. “Để càng lâu sẽ càng đau hơn, đau một đời không bằng đau nhất thời.” Hắn vừa nói, vừa cầm lấy khăn ấm lau quanh vết thương, Long Y Hoàng giúp hắn bôi thuốc, lúc này vết thương mới được xử lý xong. "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm." Long Y Hoàng khuyên. "Ừ." Phượng Trữ Lan cười thản nhiên, chỉnh lại dây lưng, ngoan ngoãn nằm xuống giường. “Thắng ngươi có vui không?” Long Y Hoàng hỏi, chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn. "Ta chỉ thấy nàng không vui." Phượng Trữ Lan chăm chú nhìn đôi mắt nàng, gằn từng tiếng nói. “Dù ai thắng ai thua đều cũng vậy…” Long Y Hoàng yếu ớt thở dài nói: “Dù là ngươi hay Ly Uyên ta đều không thoải mái.” “Trận pháp hắn thua ta… Nhưng nếu đấu trực tiếp, không hẳn ta có thể giành được phần thắng.” Hắn đè chặt vết thương, không e dè nói. “Phượng Trữ Lan…. Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân, thương thế của ngươi nếu kéo dài sẽ rất nguy hiểm, dứt khoát đừng nên tham gia nữa, cẩn thận có thể khiến mình sống dở chết dở, dù thế nào nhất định ta sẽ không rời khỏi ngươi, dù kết quả có ra sao, hiện tại ngươi không có việc gì ta mới yên tâm.” Long Y Hoàng nghiêm túc nói. Phượng Trữ Lan phì cười, hài hước nhìn nàng: “Tại sao? Nàng đau lòng vì ta? Di tình biệt luyến [3]?” [3] Di tình biệt luyến: thay lòng đổi dạ Long Y Hoàng cứng đờ, nhàn nhạt nói: “Đừng nằm mơ nữa!” “Biết rồi biết rồi, trong lòng nàng mãi chỉ có một mình Phượng Ly Uyên thôi đúng không?” Phượng Trữ Lan dang tay ra ra nói: “Lần này ngay cả đầu của hắn ta cũng không dám làm tổn thương, nàng an tâm đi.” “Nhàm chán! Ngủ đi.” Sắc mặt Long Y Hoàng tái nhợt, đắp chăn lên người. "Không trả lời được!" Phượng Trữ Lan cười nói. "Vậy ngươi không thể không đi sao?" "Ai, dù có thế nào cũng phải làm ra vẻ để mẫu hậu xem chứ.” “Được.” Nàng bỗng nhiên giác ngộ, thẳng thắn hỏi Phượng Trữ Lan: “Vậy khi nào bắt đầu tỉ thí?” “Ta làm sao biết được, thời gian quyết định tùy thuộc vào cao hứng nhất thời của phụ hoàng mà!” Phượng Trữ Lan đè vai nàng, đặt nàng nằm xuống, nghiêm mặt nói: “Ngủ đi, muộn rồi!” Long Y Hoàng chỉ có làm theo, lần này, nàng mơ một giấc mộng dài. Mộng kéo dài liên miên không dứt, khiến nàng không thể tỉnh. Bốn phía không có ai, chỉ có một đồng cỏ mênh mông và đầy hoa, chỉ có mình nàng ở đó, đồng cỏ rộng lớn đến mức có đi mãi đi mãi cũng không đến điểm cuối, nàng chỉ có thể đi thẳng đi thẳng. Hình như, có giọng nói của ai đó vang lên giữa đất trời tiếng vào trong mộng, người đó nói: “Y Hoàng! Yên tâm ngủ một giấc đi, đến khi nàng tỉnh lại, mọi chuyện cũng đã kết thúc.” Nàng đột nhiên nhớ lại, lúc ở trên phong hỏa đài chiêm bao, mình bị giam trong bóng tối, cũng có giọng nói của người đó xuyên qua khe hẹp ánh sáng khe khẽ trấn an nàng, trong lúc nhất thời, nàng không thể phân tích giọng nói đó là của ai, chỉ biết rằng thanh âm khe khẽ vang lên rất thật, đồng thời còn để lại dấu ấn trong lòng nàng. Trong bóng đêm, người đó nói: "Y Hoàng, đừng khóc..." "Y Hoàng, chỉ hai tháng mà thôi, sẽ trôi qua rất nhanh..." "Ta sẽ nói chuyện với phụ hoàng, nhờ người khuyên mẫu hậu…” “Không phải sợ, ta sẽ luôn bên cạnh nàng…” “Y Hoàng… tuyết rơi…” "Y Hoàng, đứa bé có ngoan không? Nó không làm phiền nàng chứ?” Sau đó là không có gì nữa, bị chiếm lấy là một bầu trời đầy lửa hừng hực, khiến nàng không thể động đậy, ngọn lửa đó từng tấc từng tấc cắn lấy làn da của nàng, khiến nàng đau tới tận xương tủy mà ngất đi. Cuối cùng, mọi thứ lại hóa thành giấy trắng. Không có gì. Long Y Hoàng bừng tỉnh hoàn toàn bởi vì đứa bé trong bụng không an phận làm phiền nàng. Nàng đau… rất đau và bị đánh thức, nhưng đứa bé vẫn không chịu buông tha nàng, vẫn luôn đạp đạp, khiến nàng không thể nghỉ ngơi. Nàng quay đầu nhìn, thái y đang bắt mạch, nàng không thể làm gì hơn ngoài cười khổ nói: “Đứa bé thật không an phận mà, thái y nó có sao không?” “Bẩm Thái tử phi nương nương, không sao, bởi tiểu hoàng tôn trong bụng Thái tử phi đang phát triển cực kỳ khỏe mạnh, cho nên mới nghịch ngợm.” Hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất, chúc mừng nói: “Vi thần chúc mừng Thái tử phi nương nương, đây nhất định là hoàng thái tôn điện hạ vô cùng hoạt bát.” Hắn trái một tiếng là một hoàng thái tôn, phải một tiếng lại là Thái tử phi, Long Y Hoàng nghe xong cực kỳ không thoải mái, nàng thấy Phượng Trữ Lan không có trong cung, liền hỏi: “Thái tử đâu?” Nàng nhìn trời ngoài cửa sổ, giờ nhất định đã là giữa trưa, nàng sao có thể ngủ lâu như vậy chứ. "Cái...này, Thái tử đã đi đến trận đấu võ rồi ạ!” Thái y cắn răng một cái, thành thật bẩm báo chi tiết. Long Y Hoàng kinh hãi: “Đấu võ! Hôm nay là hạng mục gì?” “Là hạng mục luận võ của tất cả hoàng tử điện hạ.” Thái y hồi đáp. "Hắn không muốn sống nữa! Chết tiệt! Lại dám gạt ta!" Long Y Hoàng nhất thời tâm hoảng ý loạn, vội vàng đi giày, vội vã ra ngoài. "Nhưng mà, Thái tử phi nương nương, ngài..." Thái y đến khuyên bảo nàng. Long Y Hoàng quyết đoán lấy áo lông cừu mà cung nữ mang lên, khoác lên người, lên ngựa chạy đi. Toàn bộ những hoàng tử đang ngồi xung quanh lôi đài, ai ai cũng toát mồ hôi lạnh, Phượng Trữ Lan cười đến vân đạm phong khinh, một mình thưởng trà. Trên lôi đài là một mình Phượng Ly Uyên đang độc mã đấu võ, hắn lại đánh bại một vị hoàng tử nữa, Hoàng đế đang vỗ tay tán thưởng, Hoàng hậu hơi không vui, ngược lại Vân Phượng Loan lại thập phần hưng phấn. Lại là một vị hoàng tử lên đài, hắn cười nói, cầm kiếm ôm quyền trước mặt Phượng Ly Uyên nói: "Thỉnh đại ca hạ thủ lưu tình." Phượng Ly Uyên khinh thường nhìn hắn, nhìn Hoàng đế một chút, đột nhiên cầm kiếm chỉ vào Phượng Trữ Lan: "Phụ hoàng, nhi thần muốn cùng Thái tử đánh một trận." "Ha ha, được." Hoàng đế cười nói. Hoàng tử kia bị làm lơ, chỉ có thể hậm hực lui ra. Phượng Trữ Lan tao nhã đặt ly trà sang một bên, thuận tay rút kiếm trên eo thị vệ bên cạnh, khẽ chuyển người, không nhanh không chậm tiêu sái đi lên đài. “Đại ca.” Hắn nhìn Phượng Ly Uyên cười một tiếng, ôm quyền nói: "Lĩnh giáo." Phượng Ly Uyên xoay người bắt đầu giương kiếm, thẳng tắp công kích tới Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan đưa tay, lập tức dùng kiếm của mình tiếp nhận công kích của hắn. "Mặc kệ bây giờ ngươi đối với Y Hoàng ra sao... Nhưng trước đây ngươi đã làm gì Y Hoàng, tất cả mọi thứ ta đều ghi nhớ trong lòng.” Phượng Ly Uyên áp sát Phượng Trữ Lan, đột nhiên nói: “Nếu bây giờ ta có cơ hội ta nhất định sẽ giết ngươi!” Phượng Trữ Lan cười một tiếng, tiếp nhận công kích của hắn, nói: “Hóa ra đại ca mãi không quên được nàng vậy thì cần gì phải làm những chuyện tổn thương nàng ấy.” “Ngươi mau chết đi.” Phượng Ly Uyên phẫn nộ nhíu mày, tiếp tục ra chiêu trí mạng. "Không ngờ đại ca si mê như thế, có từng để tay lên ngực tự hỏi mình chưa?” Phượng Trữ Lan không chút hoang mang tiếp từng chiêu hắn công kích, hơi nói gấp. Phượng Ly Uyên không nói gì, chỉ là tăng thêm lực đạo trên tay, tiếp tục công kích. "Đại ca... Huynh có từng tin tưởng nàng chút nào chưa?” Phượng Trữ Lan đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời biến thành lợi kiếm, đâm thấu tâm Phượng Ly Uyên. "Tin tưởng... Ta khi nào không tin nàng..." Phượng Ly Uyên tức giận trả lời, đôi mắt dần nhuốm hồng. “Đại ca, lúc nói những lời này, có từng nhớ lại trước đây? Nếu tin nàng… hiểu nàng, thông cảm cho nàng, vậy đừng nên để bản thân mắc lỗi nữa.” Thấy Phượng Ly Uyên trong nháy mắt thất thần, Phượng Trữ Lan đâm một chiêu mạnh mẽ, nhưng cố ý tránh chỗ hiểm chỉ cảnh cáo nói: “Ngươi có biết, nàng vì cố bảo vệ ngươi mà đã tự đưa mình vào tình huống nào sao?” "Câm miệng!" Phượng Ly Uyên hít sâu, cả giận nói: “Lời ngươi nói, một chữ ta cũng không thể tin!” “Nếu với mọi chuyện đại ca đều để tâm để mắt đến, vậy các người cần gì phải ầm ĩ đến mức này?” Thấy Phượng Ly Uyên tiếp tục công kích, mặc dù vết thương lại bắt đầu đau, nhưng Phượng Trữ Lan vẫn cắn răng chịu đựng, tiếp tục phòng ngự. "Ta giết ngươi!" Hai mắt Phượng Ly Uyên đã đỏ rực. “Giết ta... Ta tự nhận thua... Nhưng là…” Lại ra một đòn nữa, Phượng Trữ Lan nhìn Phượng Ly Uyên từng bước ép sát, đột nhiên hiểu ý cười một tiếng: “Nếu giết ta có thể làm đại ca tỉnh ngộ thì tốt rồi... Coi như lời trăn trối trước khi ta sắp chết đi... Đại ca... Huynh đừng xúc động mà quyết định nữa…. mọi chuyện… Hãy tin nàng nhiều một chút…” "Hừ... Lời này," Phượng Ly Uyên thu kiếm, chớp mắt lại dừng lại, dù hơi bối rối, nhưng hắn vẫn trấn định nói: “Tuyệt đối không giống như lời của một trượng phu như ngươi, lời từ chính miệng ngươi nói ra, ta làm sao có thể tin!”