Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 93 : Ý nghĩ khác người

Mộ Dung Xá Nguyệt đi rồi, Long Y Hoàng về lại phòng, đầu tiên là cầm vài cuốn sách lật xem, sắc trời càng ngày càng tối, Phượng Trữ Lan vẫn chưa trở lại, đúng giờ nàng uống thuốc dưỡng thai, miệng đầy đắng chát, cũng không đói bụng nên không dùng bữa tối, nhàm chán đủ kiểu, chỉ có thể phân phó cung nữ chuẩn bị giấy loại lớn cùng màu vẽ, nghiên mực đậm đen, nhắc đến mới nhớ đã lâu chưa cầm bút, dựa theo ký ức trong đầu, một nét bút họa trên giấy miêu tả một bóng dáng người hiện ra. Nàng đã rất lâu không có vẽ tranh, động tác hơi không quen, dưới bút pháp cũng không thiếu phần linh động và ý vị. Ánh sáng trong phòng càng tối dần, cung nữ thay nàng thắp đèn, nhìn nàng vẽ vô cùng nhập thần, cũng không đến quấy rầy, chỉ có thể lui người đứng sang một bên. Ngay khi nàng thu hồi nét cuối cùng, trong khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn các cung nữ đứng ở cửa cúi người hành lễ, vừa nhấc đầu, Phượng Trữ Lan rời đi đã lâu rốt cục cũng trở lại. Nàng đặt bút xuống, cố ý không nhìn dáng điệu Phượng Trữ Lan đang đi về phía mình, nhẹ nhàng cầm lấy trang giấy nét mực chưa khô , một mình thưởng thức, cho đến khi cảm giác Phượng Trữ Lan chạy tới đứng phía sau cũng đang nhìn bức họa, nàng mới mở miệng: “Giống không?” “Nàng thật sự là tài sắc song tuyệt [1], cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông, ” Phượng Trữ Lan cười, cầm lấy bức họa từ trong tay nàng, cẩn thận tỉ mỉ nói: “Ta vốn nghĩ rằng nàng họa Phượng Ly Uyên.” [1]: cũng giống như tài sắc vẹn toàn. (Nhưng mình nghĩ nên để như thế theo ý tác giả) “Hiển nhiên, sẽ có người để hắn ở trong lòng, bây giờ không có chuyện gì, tội gì ta phải hao tâm.” Long Y Hoàng bình tĩnh đáp, nhìn nghiên mực và bút đang nằm lẳng lặng trên bàn. Nàng vẽ trên bức họa, là một nam tử đang tự mình đánh đàn giữa thiên địa sơn thủy, bạch y thuần khuyết, giống như tiên nhân, mắt phượng hơi hơi khép lại như mơ màng, vẻ mặt đang mỉm cười đầy vui mừng , mười ngón tay tao nhã nhẹ nhàng di chuyển lướt trên cầm huyền, bên cạnh đặt một lư hương màu tím khói lượn lờ bốc lên không một tiếng động. Nàng vẽ vô cùng giỏi như vậy, thế cho nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra nam tử trong bức họa là ai, là Phượng Trữ Lan. “Mộ Dung Xá Nguyệt đâu?” Phượng Trữ Lan cười nhạt giữ chặt bức họa, đột nhiên phát hiện có chút không đúng. “Ta để hắn đi rồi, coi như tích chút đức đi, ” Long Y Hoàng vẫy vẫy tay áo, lại kéo kéo áo choàng: “Hơn nữa, động đến hắn, về lâu dài cũng không có chuyện gì hay cả.” “Ừ, nàng nghĩ rất chu đáo.” Phượng Trữ Lan yên lặng cuộn tròn bức họa lại cẩn thận. “Ngươi và mẫu hậu, thế nào?” “Không được tốt lắm.” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng bâng quơ. “Được rồi, ngươi không muôn nói ta cũng không hỏi, nhưng mà, Phượng Trữ Lan, ta không hy vọng đến cuối cùng, hoàng thất sẽ diễn ra cục diện chém giết lẫn nhau.” Trong mắt Long Y Hoàng toát ra vẻ không đành lòng. “Ta biết.” Trong đôi mắt Phượng Trữ Lan ý cười chuyển thành mềm mại , vô số ánh sao lấp lánh, tràn đầy rung động. “Còn nữa, ta cũng không hy vọng chứng kiến ngươi và Ly Uyên thật sự trở thành thù địch, huynh đệ tương tàn.” “Cái này ta cũng biết… , ” Phượng Trữ Lan cúi đầu, hơi hơi mỉm cười: “Có điều, rất khó.” Thời gian luôn luôn trôi đi, Long Y Hoàng muốn liều mạng giữ lại, cũng không biết nên làm thế nào. Bất tri bất giác cũng đến nửa tháng, nàng cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng chán nản vô vị, đơn điệu như nước trong, hơn nữa Mộ Dung Xá Nguyệt đã hoàn hoàn toàn toàn rời khỏi thế giới của nàng, sau ngày đó đúng là nàng không hề nghe được bất cứ tin tức gì của hắn, cứ như thế, ngược lại ngay cả cuối cùng một chút kích thích cũng chôn vùi thành tro. Thời gian này nàng vẫn luôn lặp đi lặp lại những hành động nhàm chán, hết ăn rồi lại ngủ, an thai, tĩnh dưỡng, đọc sách, sau đó chính là chờ Phượng Trữ Lan ra ngoài rồi quay lại, mới có thể tiến hành một vài đối thoại đổi thang mà không đổi thuốc, cũng rất nhàm chán đến mức làm đầu nàng muốn bốc khói. Như, Phượng Trữ Lan đang đọc sách, nàng nhàm chán hỏi: “Đã lâu không thấy Vũ Thiên.” Phượng Trữ Lan ngắn gọn đáp: “Hắn rất ít khi ở trong cung, thích ở ngoài cung dạo chơi thám hiểm.” Nàng im lặng. Đối thoại không giải quyết được gì. Lại như, nàng nhàm chán lục lọi bức họa do chính mình vẽ, hỏi: “Phượng Trữ Lan, ngươi có thể đánh đàn không?” “Không muốn đàn .” “Vì sao?” “Chính là không muốn.” Long Y Hoàng trầm mặc lần nữa. Lại một cuộc đối thoại cũng không giải quyết được gì. Những đối thoại như vậy lại không giải quyết được gì, cũng không có chuyện gì quan trọng, đối thoại của hai người vừa nhàm chám lại vô vị. May mắn còn có Phượng Mộ Tử thường xuyên đến tìm nàng chơi, nhưng lại không khéo đồng thời gặp Vân Phượng Loan, hai người đó sẽ ầm ĩ, tuy nhìn bề ngoài nhìn như bình tĩnh không nổi sóng, nhưng lại thầm xuất hiện sóng cả ba đào , liên tục nói bóng gió làm tổn hại đến đối phương, Vân Phượng Loan dù sao cũng là phụ nữ có thai, lúc đầu mang thai cơ thể sẽ có khó chịu, thường xuyên bị Phượng Mộ Tử làm phát cáu không thể kiềm nén, nhưng khi nàng ta quay về không lâu, Phượng Ly Uyên nhất định sẽ tới tìm Phượng Mộ Tử, sau đó ở trước mặt nàng hung hăng quở trách Phượng Mộ Tử một hồi, cố ý nói những lời hờ hững với nàng đang đứng kế bên, cuối cùng rời khỏi. Phượng Mộ Tử ủy khuất đến mức muốn khóc, Long Y Hoàng cũng vất vả lắm mới an ủi được nàng, nhưng mặt khác lại nỗi phiền muộn tràn đầy trong lòng. Nàng khó chịu nói không nên lời, nhưng cũng tìm không được lý do. Vân Phượng Loan nhìn trông rất khỏe, nàng nhìn ra được, Phượng Ly Uyên bảo vệ nàng ta rất chặt chẽ, nàng biết. Rõ ràng đã trở thành quá khứ, nhưng không có cách nào quên dễ dàng, Long Y Hoàng cảm thấy bản thân mình rất đáng mỉa mai, hiện tại, mọi báo ứng đều linh nghiệm trên người nàng. Thi văn trong nháy mắt cũng đến, được tổ chức trong viện mà Hoàng Thượng ngày thường hay đọc sách, cho nên các lão thái phó bí mật bố trí trận địa sẵn sàng đón quân địch, hoàng đế thì ở trong chỗ tối quan sát. Nghe nói lúc này, ngay cả hoàng hậu cũng không thể đến dự thính, nhưng mà vì sao…? Long Y Hoàng đứng bên ngoài sân , cây cổ thụ tiêu điều càng làm nổi lên áo lông cừu sắc trắng trên người nàng, nàng vội vã chỉ về hướng nhuyễn kiệu hồng nhạt thêu hoa đang được nâng vào bên trong viện, mặt không đổi sắc nhìn Phượng Trữ Lan bên cạnh : “Không phải nói ngay cả mẫu hậu cũng không được dự thính sao? Vậy chuyện này là sao?” Phượng Trữ Lan mỉm cười giữa gió lạnh, nói rằng: “Phụ hoàng muốn khác người.” “Đúng vậy đúng vậy, đây rõ ràng cũng quá bất công, lại có thể trắng trợn cho Vân Phượng Loan đi vào, đây có thể là biểu hiện đã để ý đến Ly Uyên rất nhiều rồi sao?” Long Y Hoàng nói xong, trầm mặc một hồi, lại nói: “Như vậy bất công, ngay cả ta cũng không bị đưa ra bên ngoài ngây ngốc nửa khắc, nhưng Vân Phượng Loan lại có thể dự thính cùng hắn.” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng, cảm nhận cái lạnh lẽo: “Phụ hoàng là lo cho ngươi, sợ ngươi bị bệnh.” “A… Sẽ có tâm lo lắng cho ta sao, cũng biết a…” Long Y Hoàng lắc đầu, nói : “Phượng Trữ Lan, nếu ngươi thật sự không thích, thì không cần kiêng dè nhiều thứ như vậy, có lẽ đây là cơ hội tốt ? Để danh xưng Hoàng Thượng này, để Ly Uyên thay thế vị trí của ngươi , ngươi và ta cũng vui vẻ thanh nhàn.” “Yên tâm, ta tự có chừng mực, ” Phượng Trữ Lan nắm chặt tay nàng như trước lạnh lẽo ,cười như gió xuân: “Ta sẽ không để mẫu hậu có cơ hội dồn ép làm khó dễ nàng.” Long Y Hoàng cảm thấy đau đầu gấp bội, lúc đang chuẩn bị xoa huyệt Thái Dương , đột nhiên thấy lòng bàn tay vốn dĩ ấm áp chợt lạnh, Phượng Trữ Lan đã buông tay nàng ra , tiếp tục nói : “Thời gian không còn nhiều, ta đi vào trước, nàng mau trở về phòng nghỉ ngơi, chờ tin tức là được.” “Đi thong thả, không tiễn.” Long Y Hoàng lấy khăn tay màu trắng ra mà sáng nay cung nữ đã đưa cho nàng vẫy vẫy giữa không trung , vẻ mặt như biệt ly. Phượng Trữ Lan sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười, nắm lấy tay nàng nhét lại vào trong áo lông cừu, lo lắng nói: “Không nên để cảm lạnh, đừng ở lại nữa lâu lắm, mau về đi .” Long Y Hoàng gật gật đầu, xem như đáp ứng. Phượng Trữ Lan lại thắt chặc đai lưng áo lông cừu cho nàng, cuối cùng mới yên tâm xoay người bước vào trong viện nghiêm túc đến cực điểm kia . Long Y Hoàng chỉ cúi đầu, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Phượng Trữ Lan là người tốt… Bản tính lại là thiện lương dịu dàng, chỉ là, giữa nàng và hắn dù sao vẫn có một bức tường ngăn cách, không nói về Khuynh Nhan trước đây, bây giờ chính là Ly Uyên , hơn nữa, khoảng cách giữa bọn họ cho dù là một tầng mỏng manh vì người đã khuất nhưng nhất định cũng không ai dám đi chọc phá khoảng cách đó. Nàng phủi phủi tuyết đọng lại trên áo lông cừu trắng, che phủ bụng mình, dẫn theo cũng nữ quay về. Nghe nói, qua một khoảng thời gian nữa tuyết tiếp tục sẽ rơi, lần đầu tiên ở một nơi dị quốc tha hương ngắm cảnh tuyết, chắc chắn sẽ có một cảm thụ khác. Quay về tẩm cung, cung nữ đã chuẩn bị hỏa lô [1] cho nàng từ sớm, trong phòng so bên ngoài thì ấm áp hơn nhiều, nàng cởi áo lông cừu ra, đang chuẩn bị ngồi xuống ghế dài bên cạnh, từ phía sau bức rèm đột nhiên truyền ra một giọng nói uy nghiêm rồi lại ôn hòa làm nàng hoảng sợ, nàng vội vàng đứng lên, thập phần cẩn trọng nhìn về hướng bức rèm. [1]: lò sưởi “Y Hoàng, ngươi đã quay lại.” Hoàng hậu cười hiền lành, chân thành vén rèm đi ra, Long Y Hoàng nhanh chóng đến trước mặt nàng ta. “Mẫu hậu, lúc này tại sao…” “Nha, Hoàng Thượng không cho phép Bổn cung dự thính, nhất thời Bổn cung không có việc gì để làm, thì tới tìm ngươi hàn huyên, không ngờ ngươi cũng không có ở đây, cũng chỉ ngồi chờ.” Hoàng hậu ngăn nàng sắp hành lễ lại , đỡ tay nàng ngồi xuống ghế, phân phó cung nữ bưng trà nóng lên . “Vậy, tại sao mẫu hậu không cho người đến sớm thông báo một tiếng? Để Y Hoàng chuẩn bị chu đáo.” Long Y Hoàng ngoài cười nhưng trong không cười căng mặt mà đối thoại với hoàng hậu, cả người mồ hôi lạnh vẫn chưa dứt. “Bổn cung biết ngươi tiễn Thái tử đi ra ngoài, nhất định sẽ buồn, cho nên không có thông tri, để ngươi không cần khẩn trương như vậy, ” Hoàng hậu vẫn luôn thân mật nắm tay Long Y Hoàng, Long Y Hoàng vẫn là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác trong lòng bàn tay hoàng hậu và Phượng Trữ Lan bất đồng, người sau có thể cho nàng ấm áp, mà người trước, chính là cho nàng rét lạnh họa vô đơn chí mà thôi, hoàng hậu phát hiện tay Long Y Hoàngrất lạnh, vì thế quan tâm: “Sao vậy, là bên ngoài gió quá lớn, nên tay ngươi mới lạnh như thế? Đừng để bản thân bị bệnh.” “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, Y Hoàng chỉ là hơi lạnh, một lát nữa sẽ đỡ hơn.” Long Y Hoàng vội vàng đáp. “Các ngươi là lũ nô tài vô dụng! Dám không hầu hạ Thái tử phi cho tốt, để nàng bị cảm lạnh!” Hoàng hậu không hề chú ý vẻ mặt Long Y Hoàng , quay lại giận dữ khiển trách cung nữ bên cạnh, làm các nàng sợ tới mức phải nhanh chóng quỳ trên mặt đất. “Mẫu hậu, không phải do các nàng, là Y Hoàng không cẩn thận thôi.” Long Y Hoàng vội vàng giải thích. “Ha hả… Y Hoàng, Bổn cung biết ngươi tâm địa thiện lương, nhưng cũng không nên dung túng quá mức, vẫn nên có trừng trị thỏa đáng, nếu không, khó có thể cai quản… Đúng rồi, Thái tử đi vào rồi?” Hoàng hậu cười, đột nhiên rất khẩn trương nắm chặt tay Long Y Hoàng . Đây là mục đích thực sự của nàng ta . “Đương nhiên, là Y Hoàng tận mắt nhìn Thái tử đi vào.” Long Y Hoàng yếu ớt thở ra, hy vọng hoàng hậu trừ bỏ việc này ra không cần đem cho nàng vật gì nữa là được. “Hắn không có nói gì thêm? Có phải cũng rất khẩn trương cho kỳ thi văn lần này hay không ?” Hoàng hậu giả vờ trấn định có chút dao động. “Yên tâm đi, mẫu hậu, Thái tử rất bình tĩnh… Hắn nói, nhất định sẽ không để cho mẫu hậu thất vọng.” Khóe miệng Long Y Hoàng cứng ngắc, âm thầm lau mồ hôi lạnh, hy vọng khi nàng tự tiện bóp méo lời thoại, sau này Phượng Trữ Lan có biết, không cần đến tìm nàng tính toán sổ sách mới tốt. “Ha hả… Cái này được, cái này tốt, ” Hoàng hậu mặt mày hớn hở vỗ vỗ mu bàn tay Long Y Hoàng , đột nhiên duỗi cổ ra, tới gần bên tai nàng , thì thầm: “Những đề mục đó? Ngươi có đưa Thái tử xem qua không… Hoặc, có ám chỉ những thứ quan trọng?” “Yên tâm đi, mẫu hậu, tất cả mọi chuyện Y Hoàng đều làm thỏa đáng… Hơn nữa, Thái tử nói, những đề mục đó rất dễ dàng hắn nhắm mắt cũng có thể viết ra đáp án hoàn chỉnh.” Long Y Hoàng cười hì hì nói, trong lòng lại âm thầm phiền não… Cũng không thể nói cho hoàng hậu biết, Phượng Trữ Lan căn bản ngay cả nhìn đều không có nhìn, trực tiếp biến thành giấy vụn! “Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi! Bổn cung hoàn toàn yên tâm, Y Hoàng, ngươi lần này công không thể không có công nha! Nói cho mẫu hậu biết, ngươi muốn ban thưởng gì?” Hoàng hậu kích động vạn phần, cơ hồ muốn ôm cổ Long Y Hoàng. “Y Hoàng làm sao dám muốn mẫu hậu ban cho, kỳ thật, nếu Thái tử lần này ở kỳ thi văn đoạt quán quân, cũng đã là an ủi lớn nhất của Y Hoàng .” Bộ dáng Long Y Hoàng thẹn thùng quay đầu đi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi hung tợn —— nếu ta nói ta cái gì cũng không muốn, chỉ muốn bây giờ người lên ngựa chạy về Tê Phượng Các, ngươi có cút không? Cút không? “Y Hoàng quả thật là am hiểu ý người, Bổn cung rất là vui mừng nha…” “Ha hả ha hả a…” Long Y Hoàng cười gượng, nhìn cung nữ đang bưng nước trà lên, nàng nhanh chóng rút hai tay mình thoát khỏi ma trảo của hoàng hậu, làm bộ muốn lấy khay trà đặt lên bàn, vì hoàng hậu tự mình châm trà, đưa sang, gắt gao đem giấu hai tay mình, cười đến mức chết lặng: “Mẫu hậu, mời dùng.” “Ừm…” Chưa bao giờ Hoàng hậu thoải mái như thế, nàng vểnh móng tay kim sắc màu vàng của mình, tao nhã bưng chén trà tử sa lên, chậm rãi thưởng thức: “Y Hoàng, ngươi cũng uống đi.” “Dạ.” Long Y Hoàng lên tiếng, cung nữ lập tức tiến lên châm trà cho nàng , nàng nếm một hơi, cảm thấy vô vị. “Tuy Hoàng Thượng cho Duệ vương phi vào trường thi, điều này làm Bổn cung dù nhiều hay ít có chút không thoải mái, cũng chỉ có ngươi có thể lấy lòng Bổn cung, Y Hoàng, Nghĩa Dương đã xuất giá, Mộ Tử lại rất lỗ mảng, cũng chỉ có ở chỗ của ngươi, Bổn cung mới có thể chân chính hưởng thụ niềm vui của con người.” Long Y Hoàng nghe vậy, lập tức phụ họa gật đầu. Ánh mắt Hoàng hậu nhìn như lơ đãng lướt qua bụng nàng , cười nói: “Qua vài tháng nữa sẽ sinh, khoảng thời gian này , phải cẩn thận gấp đôi mới được.” Long Y Hoàng vẫn gật đầu như cũ , bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng. “…” Hoàng hậu không hề nói nữa, tự mình bắt đầu thưởng thức trà, nhìn bộ dáng này tạm thời chẳng muốn rời khỏi đây. Không khí có chút bế tắc, Long Y Hoàng muốn làm dịu đi dịu đi: “Mẫu hậu, cũng lâu không thấy Vũ Thiên.” “Thằng nhóc đó, ở bên ngoài thoải mái thành quen, cũng không muốn về nhà, vẫn luôn phiêu bạt trên giang hồ, Bổn cung chờ lại chờ, cũng thành quen, liên tiếp mấy tháng không về, cũng là chuyện bình thường.” Hoàng hậu không hề có vẻ mặt nhớ thương, Long Y Hoàng thấy cũng kinh ngạc lại mồ hôi lạnh toàn thân. Này này này… Bây giờ, nàng bắt đầu hoài nghi đến tột cùng Phượng Vũ Thiên có phải là đứa trẻ do hoàng hậu sinh ra hay không? “Khụ khụ… Còn có Nghĩa Dương công chúa, Y Hoàng cũng lâu rồi không thấy nàng.” Long Y Hoàng tiếp tục tìm đề tài. “Nghĩa Dương? Ai… Nó từ nhỏ thân mang nhiều không nên hoạt động, cả ngày cả ngày đều đứng ở Hình bộ với phu quân, cũng lâu rồi chưa có tới vấn an Bổn cung, bất quá cũng không sao, dù sao Nghĩa Dương có một phu quân yêu thương nó, Trọng Cẩn sẽ hảo hảo chiếu cố nó.” Mặt Hoàng hậu tiếp tục không đổi sắc nói. Ách… Hay Phượng Nghĩa Dương cũng không phải con ruột? Lòng Long Y Hoàng tràn đầy nghi ngờ. “Còn Mộ Tử công chúa, bây giờ cũng đến tuổi lập gia đình, chỉ là nữ hài tử vẫn luôn ngượng ngùng, không dám nói thẳng, không biết mẫu hậu có từng đi khuyên bảo nàng?” Long Y Hoàng giật nhẹ tay áo, tiếp tục cười. “Mộ Tử… Nhắc đến, nó thích ai cũng không có nói với Bổn cung , nghe ngữ khí này của Y Hoàng , chẳng lẽ đã có người trong lòng? Nhưng Bổn cung nhìn cảm thấy không giống nha… Y Hoàng, là ngươi đa tâm rồi, hơn nữa, hôn nhân đại sự toàn do cha mẹ làm chủ, nó sao dám tự tiện hứa hẹn chứ? Vả lại, nó là công chúa, không nên sẽ tùy ý như thế mới được.” Hoàng hậu lâm trầm tư. “Ha hả… Ha hả… Mẫu hậu nói thật đúng, thật đúng… Y Hoàng không có gì chối cãi.” Long Y Hoàng lại âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong đầu bất giác toát ra một suy nghĩ đáng sợ —— chẳng lẽ thân sinh cốt nhục của vị hoàng hậu này chỉ có một mình Phượng Trữ Lan ? Như thế mới đối với những người khác đều hời hợt như thế? “Nha… Bổn cung vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, ” hoàng hậu đột nhiên nhíu mày, vỗ ngực: “Chẳng may lúc này biểu hiện của Thái tử bị thất bại, vậy sau này vị trí của hắn rất khó làm, lúc này Hoàng Thượng… Ừm…” Long Y Hoàng hoàn toàn hết nói nổi, đang cầm chén trà ấm tỏa nhiệt trong lòng bàn tay, cũng không dám thêm một câu bình luận gì với hoàng hậu. Hoàng hậu đợi hồi lâu, dần dần cũng thấy nhàm chán, sai người lấy bàn cờ, tính cùng Long Y Hoàng chơi để giết thời gian. Nàng không đợi đến khi Phượng Trữ Lan về, chắc là không từ bỏ ý đồ. Long Y Hoàng chơi cờ lung tung với hoàng hậu, hoàn toàn không có để bụng, mu bàn tay kéo cằm, nhàm chán đến mức cơ hồ sẽ ngủ gật, ngay cả khi hoàng hậu thắng, nàng còn phải giả mù sa mưa vỗ tay chúc mừng, lại thêm một câu mẫu hậu thật sự là lợi hại… Sắc trời dần dần chậm, rõ ràng đưa Phượng Trữ Lan đi thời điểm vẫn là đại sáng sớm, trong nháy mắt, cũng đã là hoàng hôn. Người vẫn chưa có trở về, hoàng hậu không có tâm tình dùng bữa tối, Long Y Hoàng cũng không ý muốn ăn, đành phải bồi hoàng hậu trông mòn mỏi con mắt chờ và chờ, hai mắt chưa hề rời khỏi cửa lớn. Hoàng hậu chưa bao giờ khẩn trương như thế, ngược lại Long Y Hoàng vẻ mặt thản nhiên. Trực giác nói cho nàng biết, lúc này Phượng Trữ Lan hẳn sẽ không để bất cứ sai lầm nào xảy ra, mà buổi sáng những gì Phượng Trữ Lan đã nói với nàng, nàng vẫn luôn nhớ rõ. Ta sẽ không để mẫu hậu có cơ hội dồn ép làm khó dễ nàng. Những lời này có ý gì, không cần nói cũng hiểu. Cung nữ ra ra vào vào vài lần, mỗi lần đưa cho hoàng hậu những thông tin đều ngoài lề, hoàng hậu càng ngày càng bồn chồn, cũng đứng ngồi không yên, ngay cả Long Y Hoàng an ủi vài lần cũng không nghe. Đầu mùa đông, ban đêm vô cùng yên tĩnh vắng vẻ, bên ngoài không có một tiếng kêu vang của côn trùng, chỉ có ánh trăng khuynh thành thanh nhã , chiếu lên cung điện hiện ra một bóng dài nhỏ. Hoàng hậu càng sốt ruột, đi lại vài vòng, rồi ngồi trở lại, lại đi, Long Y Hoàng nhìn nàng chuyển ra chuyển vào, mình cũng hoa mắt theo . Cuối cùng, cung nữ đứng ở cửa lớn đột nhiên cúi người xếp tay, đối với một người đang đi vào cửa lớn hành lễ: “Tham kiến Thái tử.” So bất luận kẻ nào Hoàng hậu đều mẫn cảm hơn, nàng ta lập tức đứng lên: “Là Thái tử đã trở lại sao?” Long Y Hoàng rất nhức lại mỏi thắt lưng cũng phải đứng lên theo, không lâu sau, nhìn thấy Phượng Trữ Lan khoác ánh trăng trên người đi vào trong phòng, trong phòng ánh nến lay động, cũng không bì kịp với ánh trăng sáng ngời trên người hắn nửa phần. Tựa hồ không nghĩ rằng hoàng hậu có ở đây, đầu tiên Phượng Trữ Lan hơi sửng sốt, sau đó cũng hành lễ nói: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.” “Miễn lễ miễn lễ…” Hoàng hậu lướt qua bàn ăn đi đến, vội vàng nắm lấy tay Phượng Trữ Lan hỏi: “Hôm nay thi văn thế nào? Một ngày không có tin tức, Bổn cung rất là lo lắng…” Phượng Trữ Lan mỉm cười nói: “Tất cả coi như bình yên, không lâu sau , sẽ có kết quả, đến lúc đó mẫu hậu tìm thái phó hỏi sẽ biết.” “Bổn cung vẫn có chút không yên lòng, Thái tử, hôm nay đề thi cũng đơn giản?” Hoàng hậu tiếp tục hỏi. Phượng Trữ Lan liếc mắt nhìn vẻ mặt Long Y Hoàng có một chút mệt mỏi : “Thật đơn giản, mẫu hậu cứ yên tâm đi.” “Vậy Bổn cung an tâm… Vừa vặn, là giờ dùng bữa tối, chậc, ngươi xem, đợi lâu như thế, đồ ăn đã lạnh… Người đâu! Đem tất cả những thức ăn này lui xuống! Kêu ngự thiện phòng đem những món mới vào đây!” Hoàng hậu cuối cùng cũng yên lòng, quay lại trên ghế , lập tức chỉ huy cung nữ bắt đầu hô to gọi nhỏ. Phượng Trữ Lan ngồi bên cạnh Long Y Hoàng , tinh tế quan sát nàng: “Chờ đã lâu rồi… Mệt lắm phải không?” Long Y Hoàng lúc này mới ngồi xuống, vạn phần u oán thở dài một hơi: “Chờ ngươi không sao, nhưng bồi nàng ta mệt chết …” Dứt lời, nàng nhìn về phía hoàng hậu: “Vẫn phải ngồi cùng nàng ta, thắt lưng mỏi nhừ… Thiếu chút nữa xương cốt đều rời ra từng cái…” “Mỏi? Ở đây sao?” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng vươn tay qua, mới vừa chạm vào xương sống phía sau lưng Long Y Hoàng, lập tức nàng liền thẳng người. “Được rồi, được rồi… Ngồi một lát là ổn, ngươi không cần làm như vậy.” Long Y Hoàng hậm hực đẩy tay hắn ra.