Lãnh Cung Hoàng Hậu
Chương 249
Ta ôm đầu, vẫn không nghĩ ra tại sao Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng lại tranh giành hài tử kia, nếu nói đáng yêu thì nàng còn không đáng yêu bằng 1 nửa Tuyệt Hoàng khi còn bé. Nếu nói xinh đẹp thì nàng cùng lắm là đẹp hơn Tuyệt Thế, không sai, chính là Tuyệt Thế. Tướng mạo của Tuyệt Thế đều có nét tương đồng với cả nam lẫn nữ, chi bằng nói ta thường xuyên cho hắn mặc nữ trang [y phục của phụ nữ]
“Đang suy nghĩ cái gì mà còn ôm đầu?” Diệp Dược Nô ở bên cạnh đẩy đẩy ta, nhỏ giọng nói
Ta hả 1 tiếng, dựa vào vai nàng, ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhỏ giọng nói “Nô nhí Ngươi xem, hài tử nhà ta cư nhiên đã đến tuổi thành thân rồi! Nữ nhi cũng bắt đầu tuyển phi rồi! cư nhiên đã lớn đến như vậy rồi! hảo thương cảm!” Ta cau mày nói
Nàng vỗ nhẹ tay của ta, “Ta nói! Bỏ tay xuống khỏi đầu đi, nhiều người đang nhìn kìa!” Nàng chỉ chỉ vào đám người đang ăn tiệc sinh nhật. Rất nhiều người cũng nháy mắt với bọn ta
Ta hừ lạnh, “Ngại gì chứ! Không có việc gì đến đến đây làm gì!” Làm trở ngại ta
Nàng hừ lạnh nói,” Hôm nay là sinh nhật chàng. Ta còn nhớ hình như năm ngoái có người không biết chạy đi đâu uống rượu buồn bực suốt 3 ngày 3 đêm! Hại ta tìm đến chết khiếp. Nếu không phải có mấy trinh thám của chàng ở đây, để cho bọn họ đi tìm, chàng bảo 1 nữ nhân mang theo nhiều hài tử như ta sao có thể đi tìm? Đừng có vô cớ biến mất nữa!” Trong thanh âm của nàng có chút run rẩy
Lại nhớ đến Vấn Hiên rồi, phải không? Trong lòng ta có chút chua xót. Nguyên lai, đây là nguyên nhân làm cho nàng đau đớn. Nguyên lai, nàng sợ ta mất tích. Trong lòng ta thầm buồn cười, vậy là tốt lắm rồi. Ta đột nhiên mất tích xem nàng làm sao bây giờ. Ta cười đắc ý, cơ hồ cứ dựa vào trên người nàng, không chịu đứng lên
“Phụ hoàng, kiềm chế 1 chút đi! Người như vậy làm cho người khác không thể ăn cơm!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyệt Thế trương đỏ bừng
Ta nháy mắt với hắn, ánh mắt lặng lẽ chuyển sang người kế bên hắn. Bêm môi chậm rãi phiếm ý cười “Thế nào? Không phục? Nếu ngươi cao hứng thì có thể cùng với tiểu tân nương tử của ngươi…!”
Triệt buồn cười nói “Ngươi muốn xúi giục con của ngươi làm gì nữ nhi của ta sao? Nữ nhi của ta mới bao nhiêu tuổi! Diệu, nói cho cho, con có nguyện ý gả cho hắn làm thê tử không? Không thích thì cứ nói thẳng, cha sẽ thay con làm chủ!”
Tiểu nữ oa nghiêng đầu ra, nửa ngày mới nói ” cái gì gọi thê tử?”
Khóe môi ta co rút. Quả nhiên, nói chuyện luyến ái với 1 búp bê vốn là không được. Nàng căn bản không rõ cái gì gọi là yêu! “Thể tử là giống như ta và bà bà của con con xem!” Ta cười, vỗ má nàng
“cái gì bà bà! Gọi ta già như vậy! Đáng chết! Cút sang 1 bên đi! Chúng ta còn chưa có thành thân!” Nàng liều mạng đẩy ta ra, nhưng ta lại càng ôm chặt, nói bên tai nàng “Nữ nhân, hôm nay tốt xấu gì cũng là thọ tinh công!”
Nàng bật cười, 1 hồi lâu mới nói ” hảo hảo hảo! Thọ tinh công!”
” ta nói! Không nên mang làm hư nữ nhi của ta!”Thụy Triệt cười nói.
“Làm hư nàng? Ta sẽ làm hư! Ta càng muốn làm hư! Đáng chết! Hài nhi! Mau ôm hài tử này về cho ta!” Ta lớn tiếng nói, ai bảo phụ thân nó khi còn bé thích Nô nhi! Báo ứng tới đây
Hài nhi thoáng cái mặt đỏ lên, 1 hồi lâu mới nói “ phụ thân, ngươi đang nói cái gì?”
Ta trợn mắt nhìn, ” như thế nào? Ngươi nghe ai nói? Nhanh đi!”
“Vấn Thiên, không nên hồ đồ. Hai người các ngươi không phải chỉ sinh được mấy hài tử thôi sao. Ta thê từ nhiều, nếu như ngày nào đó ta muốn sinh, cam đoan sẽ sinh mười mấy, hai chục. Xem các ngươi còn có ở trước mặt ta nói này nói nọ không! Đáng chết!” Nhạc Khanh cau mày nói
Ta nghĩ, không thể sinh con đối với hắn mà nói là 1 đả kích rất lớn
“Nhạc Khanh, không cần khẩn cầu. Ngươi biết, loại chuyện này cũng phải xem duyên phận! Chỉ cần ngươi đủ cố gắng thì tất nhiên có thể có hài tử!” Ta nghiêm mặt nói
“Thuốc lần trước ta khai cho ngươi vô dụng sao?” Nô nhi nhỏ giọng hỏi
Ta tuông ra 1 tràng cười ta, đảo mắt qua mọi người “Ta nói với các ngươi! Ta thê tử nhiều, nếu như ngày nào đó ta muốn sinh, cam đoan cũng phải mười mấy hai chục. Thuốc lần trước đồ nhi cho ta đương nhiên là dùng được. Tất cả các phu nhân đều hoài thai rồi! Ta mới có chính tông nhiều con nhiều cháu! Bất quá, Vấn Thiên! Ta phải nói với Tuyệt Hoàng 1 chút, phải thưởng bổng lộc cho ta mới đúng. Ngươi biết, nếu không không phải là ngươi không cần thì toàn bộ hài tử và nữ nhân này đã là của ngươi! Nói đến đây, ta nuôi dưỡng nữ nhân và hài tử cho ngươi, như thế nào cũng phải trích quốc khố để tiếp viện chứ!”
Hắn du địa tuôn ra một tiếng cười to, đưa tới mọi người địa ghé mắt!” Ta và các ngươi nói! Ta thê tử nhiều, nếu như ngày nào đó ta nghĩ sinh rồi, cam đoan cả đời mười mấy hai mươi một! Lần trước đồ nhi của ta cho ta địa dược, như thế nào mặc kệ dùng! Đương nhiên dùng được! Các phu nhân toàn bộ hoài thượng rồi! Ta mới là chính tông địa nhiều tử nhiều Tôn ở đâu! Bất quá, hỏi thiên! Ta phải theo tuyệt hoàng nói một chút, chứ
Ta bật cười “Lúc đầu ta còn thắc mắc tại sao chỉ có 1 mình ngươi hăng hái báo danh? Còn khổ cực hết sức để lấy lòng. Nếu như chia bới mấy người cho Triệt, không biết sự tình lúc này sẽ thế nào rồi? Làm tham quan đi, ta cho phép ngươi làm tham quan! Bóc lột từ trên xuống dưới, không tốt sao?”
“Phụ hoàng! Hắn là ngự y, người bảo hắn làm tham quan thế nào được? Nhiều nhất cũng chỉ tùy tiện thưởng cho hắn thôi!” Tuyệt Hoàng cười nói
“Cái gì! Cái gì! Nói như thể ta hình như rất vô dụng. Cùng lắm cũng phải mở y quán. Đoạt lại danh tiếng của mẫu thân ngươi, làm thiên hạ đệ nhị thần y. Oh ha ha!” Hắn ha ha cười
“Thiên hạ đệ nhị thần y hình như còn chưa tới phiên ngươi đâu. Tuyết thành Tam công tử sau khi hồi sinh từ cõi chết đột nhiên tinh thông y thuật, hơn nữa còn ngang tài ngang sức với Nô nhi!” Thụy Triệt híp mắt, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Nô nhi
Ánh quang trong mắt Nô nhi lóe ra, ta đột nhiên thấy lạnh trong lòng. Có chuyện! Nàng có chuyện gì giấu diếm ta, đáng chết! đáng chết!
“Tuyết thành Tam công tử chết vì cái gì?” Ta giương giọng nói.
“Dùng bữa đi! Dùng bữa đi! Còn nghe các ngươi nói chắc không cần ăn cơm nữa rồi!” Nô nhi đột nhiên giương giọng nói, ta thậm chí có thể cảm thấy thân thể nàng cứng đờ
“Rốt cuộc là lúc nào?” Ta giương giọng nói.
Thụy Triệt nói, “Đêm thứ 7 sau khi Thái thượng hoàng qua đời, sau khi chết thì liền sống lại!”
Ta chau mi, buông nàng ra. Ngồi thẳng người, bắt đầu vô thanh vô thức uống rượu. Tốt lắm! ta ước chừng đã biết chuyện gì phát sinh rồi đây! Tay nàng vươn lại đây muốn nắm lấy tay ta, nhưng lại bị ta 1 bả bỏ qua. Nguyên lai hàng năm đều phài cùng ta đi Tuyết thành, hơn nữa, nếu như ta nhớ không lầm, hàng năm cũng có thể gặp gỡ Tam công tử đó 1 lúc, không phải là ảo giác của ta, mà là nàng phải đi nhìn Vấn Hiên
Lúc trước còn muốn đi nhìn mặt hắn, ta tưởng rằng nàng không chịu được nhiều có khí chất giống nàng. Nguyên lai là vì nguyên nhân này, nữ nhân đáng chết
Bọn họ hình như biết là đã giẫm vào địa lôi [bãi bom] của ta, nên cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi ăn
Mặc dù biết nhị đệ không chết, hẳn ta nên vui vẻ, nhưng là, nàng vẫn còn gạt ta. Cũng chẳng trách nàng không muốn thành thân với ta. Nguyên lai là 1 mực chờ hắn! đáng chết! Đáng chết! Nữ nhân đáng chết
Ta giật lấy ly rượu của ta “Không nên uống, chàng đang nháo cái gì?” ánh mắt nàng nhìn ta giống như đang giảng giải đạo lý cho 1 hài tử
Ta cướp ly rượu về “Nàng không biết sao? Vậy thì nên ngẫm lại đi, Tuyệt Hoàng, cơm nước xong, phụ hoàng cùng con hồi cung!”
Tuyệt Hoàng thè cái lưỡi nho nhỏ, nhỏ giọng nói “Có muốn nữ nhi nói với mọi người rằng phụ hoàng ta hồi sinh rồi?”
Ta trợn mắt nhìn, lớn tiếng nói, “ta quản con thế nào! Không cho ta trở về, ta một mình độc tẩu thiên nhai!” Dứt lời, liền phất tay áo đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc
“Đường Vấn Thiên, ta đếm 3 tiếng, chàng trở về đây!” Nô nhi ở phía sau lớn tiếng nói
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
8 chương
70 chương
4 chương