Lãnh Cung Hoàng Hậu
Chương 233
Không có người này! Ta nghe thám tử hồi báo, người này cứ như thể đã biến mất khỏi trần đời này. Ta dùng hết mọi biện pháp mà cũng không tìm ra nàng! Ta thậm chí còn lấy cớ muốn xử chém Tuyên Tuyết Dung. Nghĩ đến điều này, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy
Nếu trên đòi này còn có gì để nàng lưu luyến thì đó chính là Tuyên Tuyết Dung. Nàng xuất hiện trước mặt ta, vì nàng ta mà ra mặt. Ta nghĩ, nàng chắc hẳn rất yêu thương nàng ta. Chỉ là lúc cáo thị xử trảm Tuyên Tuyết Dung dán đầy cả nước, trong lòng ta tin chắc ràng nàng sẽ tìm tới cửa. Nhưng là, cho đến khi đao phủ hạ đao chém xuống Tuyên Tuyết Dung, ta tuyệt vọng
Tuyên Tuyết Dung thương yêu nhất của nàng thiếu chút nữa là chết trong tay ta, mà nàng lại không chút động lòng. Các thám tử được phái ra ngoài trở về, ta lại phái những thám tử khác đi tiếp, tất cả chỉ là vì 1 nữ nhân
Sau đó ta nhận ra, nàng khả dĩ không xuất hiện có thể vì nàng không biết ta muốn xử chém Tuyên Tuyết Dung. Trên đời này làm gì có người hư không tiêu thất như vậy! Nếu không có trong Hoàng quốc thù tất hẳn là ở trong phạm vi 14 nước. Vì vậy, thám tử của ta dần dần trải rộng khắp 14 nước. Từ trong hoàng cung cho đến nơi hoang sơn dã lĩnh đều có thám tử của ta! Chỉ là, tin tức vẫn giống đi đá chìm xuống biển
Vì vậy, ta lại lần thứ hai muốn xử chém Tuyên Tuyết Dung. Lúc này, ta truyền tin tức đi khắp 14 nước. Người Tuyên thành lúc đầu phản đối, nhưng sau đó thấy ta muốn chém mà lại không chém, dần dần kết luận rằng ta hồ đồ. Mà bộ dáng của ta và Tuyên Tuyết Dung lại vô cùng thân mật. Hơn nữa, Tuyên Tuyết Dung căn bản không có bộ dáng của 1 tử tù, lại còn thỏa thuận với ta, biết rằng ta muốn tìm nàng nên nguyện ý phối hợp
Vì vậy, khi đại đao của đao phủ chém xuống đầu nàng, ta lại tuyệt vọng. Ta ngăn cản bọn họ không chém nữa
Từ trong mắt của nàng ta, ta thấy được sự tuyệt vọng. A! Nguyên lại, trên đời này, không chỉ có mình ta tuyệt vọng
Lúc này, bệnh tình của nhị hoàng đệ dần dần trở nên nghiêm trọng, cư nhiên đã sắp chết. Một ngày nọ, trong hoàng cung hoàng quốc xuất hiện 1 người. Người kia tự xưng là họ Diệp, nói là có thể kéo dài mạng sống của nhị đệ thêm vài chục năm
Bọn ta vô cùng cao hứng. Trước kia bọn ta đi tìm hắn nhưng không tìm được, bây giờ hắn cư nhiên tự động xuất hiện rồi! Trước kia nhị đệ vẫn giúp ta vẽ tranh truy nã nàng, nhưng bây giờ không còn làm được rồi. Vì thế, trong lòng ta rất đau
Khi ta tới Xuất Vân điện thì bị 1 người chặn lại “Này! Ngươi là ai?”
Ta cau mày nhìn nữ sinh trước mặt mình, ước chừng nhỏ hơn ta khoảng 2, 3 tuổi. Một thân thơm mùi dược, nhưng lại đang nhướng mày, nhìn bộ dáng của ta như thế đang xem 1 tiểu động vật
Hơn nữa, dung mạo của nàng có vài phần giống với Tuyên Tuyết Dung. Cả người đều giống với nữ nhân đáng ghét kia! Bang bang! Bang bang! Bang bang! Bang bang! Ta vỗ vỗ ngực, trái tim càng lúc càng đập nhanh. Chuyện gì xảy ra?
“Nhìn thì đẹp nhưng nguyên lai là đồ ngốc. Ngươi vuốt ngực mình làm gì? Ngươi đau ngực sao? Ngươi bị bệnh? Không giống! Mặc dù hơi đen 1 chút, nhìn mặt không biết là có khỏe mạnh hay không, bất qúa, chắc hẳn ta không lầm. Đưa tay đây, ta xem mạch cho ngươi!”
Ta ngẩn người, cư nhiên đưa tay cho nàng. 1 giây khi tay nàng chạm vào ta, trái tim ta không hiểu sao lại bang bang bang nhảy dựng lên! Hảo khẩn trương! Hảo khẩn trương!
Nàng nhắm lại đôi mắt nhỏ, 1 hồi lâu mới nói “Mạch đập rất nhanh! Chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải là đang khẩn trương đó chứ?” Nàng hoài nghi nói
Ta thu tay lại, chật vật nói “Ai…ai khẩn trương?!”
“Đương nhiên là ngươi!” Nàng chỉ vào mũi ta, nói
“Lớn mật! dám ăn nói như vậy với Thái tử điện hạ! Ngươi là tiểu nha đầu nơi nào? Có tin có bắt trói ngươi không! Đáng chết!” Ta hét lớn
“Thẹn quá thành giận rồi! Như thế không tốt. Thái tử hình như tương lai sẽ làm hoàng đế đấy. Nếu như hoàng thượng tàn bạo với con dân như vậy thì sẽ trở thành bạo quân. Nếu như trở thành bạo quân thì quốc gia của ngươi, con dân của ngươi sẽ bi thảm rồi! Hơn nữa, Hoàng quốc cũng bi thảm rồi!” Nàng lắc lắc đầu, nói, vẻ mặt tiếc nuối
Cư nhiên bị một tiểu cô nương như vậy xem thường! Đáng chết! Ta trong lúc nhất thời tức giận công tâm, rống lớn nói “Đến lúc đó, người đầu tiên ta giết chính là ngươi!”
Nàng cười lắc đầu, “Quả nhiên là một kẻ ngốc! Ta không phải là người Hoàng quốc, không thuộc quản lý của ngươi. Ngươi giết ta? Giết như thế nào?”
Đáng chết! Ta không tự chủ được đi theo bên người nàng, nói với nàng “Này! Ngươi có nghe không? Ta nói, ta muốn giết ngươi!”
Nàng cười vỗ ngực, “Cho nên ta rất sợ hãi à! Ta không thể trêu vào ngươi, ta trốn còn không được sao?”
“Này! Ta nói! Ngươi đừng chạy! Này!” Ta nhìn theo nàng, kêu lên
“Hoàng nhi! Con đang làm gì? Sao lại đối đãi với khách nhân của chúng ta như vậy? Nàng là nữ nhi của Diệp thần y! Bây giờ Diệp thần y đang thi châm cho nhị đệ con, phải ở trong cung nghỉ ngơi 1 thời gian, vốn đang muốn giới thiệu cho con Diệp tiểu thư, vậy mà con đã nhận ra rồi!” Phụ hoàng cười tủm tỉm nói. Nhưng trong đôi mắt lại lóe lên tia gian xảo
Ta cả người rùng mình một cái, một hồi lâu mới nói, “Thụy thái y và Nhạc Khanh đâu?”
“Nếu bọn họ được việc thì Vấn Hiên đã sớm khỏi bệnh. Nhưng con xem, trước giờ Vấn Hiên vẫn cứ hộc máu, mà bọn họ lại không có 1 biện pháp!”
“Hoàng thượng, bây giờ ổn rồi. Diệp thần y này làm Vấn Hiên không còn hộc máu nữa. Không hổ là đệ nhất thần y!” hoàng hậu dùng khăn lau nước mắt
Nữ sinh đó nâng cằm nhỏ lên, giương giọng nói “Sau này sẽ có người còn nổi danh hơn hắn. Các ngươi bây giờ tốt nhất nên nhớ kỹ tên của nàng, nàng tên là…”
“Nô nhi! Mau vào đây! Đem ngân châm dự phòng đưa cho cha! Ta không biết đã để ở nơi nào rồi! Nhanh lên 1 chút” Trong phòng vang lên tiếng nói rõ ràng của 1 nam nhân, ta không khỏi rướn cổ để nhìn
Nàng đáp lời, chạy như bay vào phòng, nhìn theo bóng lưng của nàng, ta nghiêng đầu, một hồi lâu mới nói “Nô nhi? Sao lại có cái tên kỳ quái như vậy? Người nàng muốn nói là ai? Sẽ không phải là nàng đó chứ!”
“Phụ hoàng! Sau khi lớn lên, chuyện lập hậu sẽ do chính con quyết định!” Ta giương giọng nói.
Hoàng hậu cau mày, “Chuyện lập hậu, ta tường rằng Vấn Thiên đã quyết định Tuyên Tuyết Dung rồi? Sao còn muốn tuyển chọn?”
Ta không lên tiếng, kéo kéo tay phụ hoàng, phụ hoàng hiểu ý, liền kéo ta tới trước cửa Xuất Vân điện “Thế nào? Con mình để ý nữ nhân họ Diệp rồi?”
Ta cau mày, “Không có!”
“A! Nguyên lai không có sao, vậy thì tốt quá, nữ tử giang hồ, phải thật sự có bản lãnh thì mới có thể theo đuổi được! cố gắng lên!” Phụ hoàng nhéo mũi ta
“Phụ hoàng! Ta không có!” Ta cao giọng
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
65 chương
17 chương
349 chương
200 chương
49 chương