Lãnh Cung Hoàng Hậu
Chương 201
“Đồ ngốc! đừng khóc! Nhiều năm nay là nàng cho ta! Ta có thể sống khỏe mạnh nhiều năm như vậy đã là tốt lắm rồi! Nô nhi, nàng biết không, hoàng tử, hoàng nữ Hoàng quốc đều được sinh ra vào mùa hàn mai [ý là mùa đông khi hoa hàn mai nở], nhưng ta thì không. Cho nên, thân thể ta yếu ớt nhiều bệnh là vì vậy! Phụ hoàng và mẫu hậu cũng không phải là không mời danh y cho ta. Thậm ý, ngay cả Diệp thần y lúc đó cũng đã từng chữa trị cho ta! Y Thuật của Diệp thần y đã cho ta 15 năm, nhưng lại nói rằng, nếu như có thể để nàng chữa cho ta, căn bệnh của ta sẽ được diệt trừ tận gốc. A! Ta đã trộm được rất nhiều thời gian rồi! Nô nhi, ta vốn là người yểu mệnh, là Diệp gia nàng đã cho ta tính mạng! đủ rồi, cả đời này, đã đủ rồi!” Hắn thỏa mãn cười, nhưng trong mắt lại phiếm sự đau thương
Ta thương tâm gần chết, đem mặt dựa vào mặt hắn “Vấn Hiên! Đừng nói nữa! Ngày nào còn có Diệp Dược Nô ta, ta quả quyết sẽ không để cho vị hôn phu của mình bỏ mạng! Ngày đó mặc kệ là ai sai, nhưng ta không thẹn với lương tâm! Vấn Hiên! Trái tim ta không hề phản bội chàng! Ta rất yêu chàng! Chàng phải nhanh chóng khỏe lên, ta còn muốn sinh nhi dục nữ [sinh con đẻ cái] cho chàng!”
Bên môi hắn chậm rãi nở nụ cười, nhưng nụ cười lại vô cùng vô lực. Hắn như sớm biết mình sẽ chết. Lòng ta như bị kim đâm
Hắn nhắm mắt “Ta, còn có thế sao? Sinh nhi dục nữ? Nếu như, có 1 đứa con thì tốt biết mấy!” Thanh âm hắn rất nhỏ, nhưng là ta lại nghe được nhất thanh nhị sở [rõ ràng]
Sinh nhi dục nữ? Ta nghĩ trước đây hắn nạp phi, ước chừng cũng là vì muốn truyền kế hương hỏa! Hắn muốn, ta có thể cho hắn. Nhưng là, tình trạng này của hắn, nếu lấy máu hắn đồng nghĩa với việc muốn hắn chết! Không nên! Ta không muốn hắn chết! ta muốn hắn sống, dù là chỉ có thể cùng ta trò chuyện, ta cũng muốn hắn sống
“Vấn Hiên! Hảo hảo nghỉ ngơi!” Ta thân đứng lên khỏi ghế, chậm rãi tiêu sái ra khỏi phòng
Bệnh tình của hắn, chỉ còn 2 lựa chọn, một là còn sống, nhưng từ nay về sau chỉ có thể ăn cơm nói chuyện, hai là chết đi! Nhưng là, ta có thể lấy máu của hắn, vì hắn nối nghiệp hương hỏa. Tại sao ta lại đưa ra quyết định này?! Tại sao ta lại nghiên cứu y thuật này? Nếu ta chưa từng nghiên cứu qua, như vậy, hôm nay cũng không phải đối mặt với những lựa chọn như vậy
Làm cho hắn sống. Trong đầu ta có 1 thanh âm rống giận. Nhưng là, với ngạo khí của hắn, để cho hắn sống mà không còn tôn nghiêm như vậy, hắn sẽ thương tâm cỡ nào
Cho dù là như vậy cũng phải làm hắn sống. Bên môi ta chậm rãi nở nụ cười khổ. Có phải Diệp Dược Nô kiếp này vô duyên với chuyện thành thân? Lúc đầu thành thân, chính mình bày mưu, đào hôn chạy trốn. Lần thành thân thứ hai, cả đều đều bị thương, lần thành thân thứ 3 vốn tưởng không có việc gì, hóa ra lại bị người khác bày mưu, lần này là lần thứ 4! A! cư nhiên phát sinh loại sự tình này
Ta ngửa đầu nhìn trời, ông trời đối với ta sao mà bất công! Lúc sinh hài tử, ta lại 1 mực khó sinh. 1 lần mà sinh trong tuyết, 1 lần là sinh ở chiến trường. Điều này đối với ta mà nói là thật bất công đến cỡ nào. Ta sẽ không thể bình an ở nhà sinh hài tử sao?
”Tình hình bất hảo! Đại tỷ! Tỷ quyết định đi!” Phù Dung ở 1 bên nhỏ giọng nói
Ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm “Quyết định cái gì? Ta đương nhiên là muốn hắn sống! Còn nữa! Phù Dung, sao mà muội biết được? Trong phòng hình như chỉ có 1 mình ta!”
“Đại tỷ! Nếu sống mà thống khổ như vậy, chi bằng sinh cho hắn 1 hài tử, được không? Nếu đại tỷ đã có phương pháp này, vậy thì, không có lý do gì mà không làm?” Phù Dung nhỏ giọng nói “Ta nghĩ, hắn cũng tình nguyện chết, còn hơn sống! 1 người như vậy mà trở thành 1 phế nhân chỉ có thể nằm ăn cơm! Đại tỷ! Tỷ thật tàn nhẫn!”
Ta phất tay, “Đừng nói nữa! Phù Dung! Ta muốn hắn sống! Hắn vừa mới thành thân với ta! Ta không nên mới vừa thành thân, để hắn chết! Hắn chết thì sinh hài tử có lợi ích gì?”
Phù dung lắc đầu.”Nếu như không làm, hắn cũng chết như thường! đến lúc đó, tỷ còn hối hận hơn bây giờ!” Nàng dứt lời, liền lắc đầu rời đi!
Bởi vì các tỷ muội đều có tương lai riêng, nên đều phân tán đi hết, bên trong cốc chỉ còn lại ta và Phù Dung. Phù Dung kiên trì tin tưởng nàng ở lại chỗ này có thể giúp ta, cho nên, vẫn không muốn rời đi
Ta muốn cùng Vấn Hiên nắm tay cả đời, mặc kệ hắn có thể đi lại được hay không, mặc kệ hắn biến thành cái dạng gì, ta đều phải ở cùng hắn
Đây là tâm tư của ta! Dù là, ông trời không chiều ý
Tình hình của Vấn Hiên càng lúc càng tệ, mặc dù sớm biết sẽ có tình cảnh này, nhưng là, mỗi ngày đều không khỏi rơi lệ đầy mặt
Ngày ngày dùng ánh mắt cầu xin ta, trong mắt có lệ, vô cùng đau đớn, đáng thương, miễn cưỡng mở miệng, cũng chỉ là câu nói “Để cho ta chết, vì ta, nối dõi tông đường!”
Ngày khác dùng hàng ngày cầu xin địa ánh mắt xem ta. Con ngươi mắt trung có lệ, như vậy địa đau đớn đáng thương, yếu đuối. Miễn cưỡng địa mở miệng, cũng chỉ là câu nói kia, “Làm cho ta chết, vì nối dõi tông đường!”
A! Hắn đã làm sai điều gì? Mới sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, cả đời bị đau ốm hành hạ! Vất vả lắm ta mới cho hắn 1 thân thể khỏe mạnh, chỉ cần chăm sóc thích hợp thì hắn có thể sống 100 năm. Nhưng là, hắn lại xảy ra sự cố này
Chẳng lẽ, đây là số mệnh của hoàng thất Hoàng quốc sao? Ta không khỏi nghĩ đến hài nhi đã mất tích của ta! Không biết khi ta đâm 1 đoán huyết mai vào đầu vai hắn thì có phải sẽ giúp hắn bình an lớn lên? Hơn nữa là trưởng mệnh trăm tuổi! A! Nếu không có hàn mai, ta nghĩ, Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng cũng…”
Nghĩ đến đây, mũi ta không khỏi đau xót! Nhất định sẽ có biện pháp! Ta tin! Tìm Kim Long! Đôi mắt ta sáng lên! Long Nộ bị thương nặng như vậy mà cũng có thể khởi tử hồi sinh, cánh tay bị cụt của ta cũng có thể nối lại. Như vậy, tình cảnh như vậy thì có là gì!
“Kim Long! Kim Long! Ngươi ở nơi nào! Ngươi đi ra! Ngươi đi ra!” Ta ngửa mặt lên trời rống dài! Gió lạnh gào thết giữa không trung! Nguyên lai, mùa xuân lại chậm chạp chưa đến! Là vì Vấn Hiên sao?
Mùa xuân a! Mau tới đi! Vấn Hiên rất muốn nhìn thấy ngươi! Mùa xuân a! Mau tới đi!
“Thiên địa vạn vật đều có vòng tuần hoàn! Đại tỷ! Tỷ cũng biết, có những loài động vật vì hậu sinh mà tình nguyện bị bàn tình nuốt vào bụng. Nhưng là, vì thế hệ hậu sinh, bọn chúng đều đã cố gắng! Đại tỷ, hình cản của Vấn Hiên bây giờ cũng không khác mấy! Vì thế hệ sau này, hắn có thể lập tức chết đi! Cỏ cây cũng có lúc phải chết, càng huống chi là người! Nhưng là, chính vì có đời sau kế truyền, chúng ta mới có thể nhìn thấy vòng tuần hoàn không ngừng sinh sôi nảy nở của tự nhiên! Đại tỷ, tỷ nghĩ kỹ 1 chút! So với việc để hắn sống thống khổ như vậy, chi bằng, để cho hắn vì thế hệ hậu sinh mà chết đi!” Phù Dung dứt lời, liền lắc đầu rời đi
Là như thế này sao? Là như thế này sao? Vì hắn lưu lại đời sau mới là chuyện quan trọng nhất sao? Trong lòng ta đau đớn. Một hồi lâu sau mới trở lại trong phòng. Trong phòng tràn đầy mùi thơm của dược. Vấn Hiên đã tỉnh lại, vẫn vô cùng đáng thương nhìn ta
“Chàng tỉnh rồi? Hôm nay có thấy khá hơn chút nào không?” Ta cười nói.
Hắn cười khổ, “Loại tình huống này, nàng nói xem! Nô nhi! Xuống tay nay! Nô nhi! Năm đó Tuyên Tuyết Dung, nàng thấy nàng ấy thổng khổ như vậy mà nàng cũng nhân từ cho nàng ấy 1 liều độc dược, vậy thì, đối với ta, sao nàng có thể tàn nhẫn! Nàng thật sự muốn ta nằm ở đây cả đời sao?”
Nước mắt ta thoáng cái liền rơi xuống! Từ khi bị thương đến nay, đây là những lời nặng nhất hắn nói với ta! Ta từng đáp ứng hắn, muốn cùng hắn cử án tề mi, cùng nhau đầu bạc răng long, như là, nếu làm cho hắn vĩnh viễn cũng không có con nối dõi, vĩnh viễn sống trong thống khổ, như vậy, ta tàn nhẫn biết bao!
Giải thoát cho hắn! Ít nhất là nói, hắn sẽ nhận được điều mà hắn muốn! Ít nhất mà nói….! A!
“Nô nhi, xem như ta cầu xin nàng! Nàng, đáp ứng đi! Hay là, nàng căn bản không muốn sinh hài tử cho ta?” Hắn cười khổ nói.
Ta nghẹn ngào 1 hồi lâu mới chậm rãi gật đầu “Hảo! Ta sinh con cho chàng! Chàng cũng là đại phụ, sinh hài tử cho chàng, sẽ đem lại hậu quả gì, chàng cũng có thể biết! Đã như vậy, chàng cũng vẫn muốn làm sao?”
Hắn kiên định gật đầu, “Nếu như cả đời sống như vậy, không bằng vì con nối dõi mà chết đi! Ta muốn 1 nam 1 nữ! Nô nhi! Nếu không thì 2 nam hài! Có được không? Nếu không, 2 nữ nhi cũng được! Chỉ cần là hài tử của nàng và ta, ta đều thích!” Bên môi hắn phiếm nụ cười hạnh phúc
Ta chỉ cảm thấy cả người run rẩy. Cho dù là gì, hắn cũng sẽ thích! Hai người, dùng tính mạng của hắn đổi lấy hài từ sao? Lúc này, ta thật hận hắn! vì con nối dõi, hắn như thế nào có thể đối xử như vậy
Trong lòng ta giận dỗi, liền đi ra ngoài kêu Phù Dung lại, để cho nàng hạ thủ giúp ta, tự mình uống chút dược, lúc này mới lấy máu từ tinh huyệt của hắn
Cho đến khi hoàn thành cả quá trình, ta mới phát hiện, ta thật sự đã làm! Ta cư nhiên, thật sự làm rồi! Bây giờ trong bụng ta có thể có hài tử của Vấn Hiên
Quá trình lấy máu thụ thai này cũng không phải 1 lần là có thể thành công! Ta không biết có thành công hay không, cho nên, bọn ta mỗi này đều phải lấy máu của hắn, đưa vào trong cơ thể ta! Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Vấn Hiên nhất định sẽ chết
Cơ thể hắn vốn hư nhược, yêu cầu bồi bổ cấp bách, nhưng là, bọn ta đang làm chuyện trái ngược! Ngày ngày lấy máu của hắn. Vì vậy, hắn càng ngày càng suy yếu! Cuối cùng, cả người gầy đến mức da bọc xương
Nhưng là, từ lúc bắt đầu, ánh mặt lại liền bắt đầu hồi phục lại thần thái như xưa, vô cùng tràn ngập hi vọng! tinh thần cũng tốt lên!
Mặc dù, ta biết thời gian sống của hắn không còn nhiều. Chờ thêm 1 tháng, ta xem mạch của mình, công sức của chúng ta đã không uổng phí, ta quả thật đã mang thai rồi
Khi nói cho hắn biết từ nay về sau không cần phải lấy máu hắn nửa, bên môi hắn nở nụ cười thỏa mãn như hoa
“Có thê như thế, ta đã không uổng công kiếp này rồi! Nô nhi! Ta muốn đi dạo trong cốc 1 chút! Ta muốn, xem hoa mai!” Hai tròng mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm ta
Lúc này, nơi nào có hoa mai? Ta nhanh chóng gật đầu “Vấn Hiên muốn xem hoa mai, ta liền mang chàng đi xem, được không? Chỉ là hôm nay không được! Chờ 3 ngày sau đi! Ta bây giờ mang thai rồi, muốn dưỡng thai!”
Bên môi hắn mang theo ý cười thản nhiên, một hồi lâu mới nói “Ta sợ không kịp!”
“Đương nhiên sẽ không! Tinh thần của chàng tốt như vậy!” Ta ngắt lời hắn.
Hắn gật đầu, xem như đáp ứng!
Ta biết, đây là tâm nguyện cuối cùng của hắn. Nếu bây giờ dẫn hắn ra ngoài, hắn sẽ phát hiện mùa này không có hoa mai! Như vậy, hắn sẽ mang theo tiếc nuối mà chết đi
Ba ngày! Dùng bồ câu đưa tin. Trong vòng 3 ngày, ta muốn trong Phượng Hoàng cốc ngập đầy rừng mai
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
8 chương
70 chương
4 chương