“Đây là kiểu ngụy biện gì! Ta vốn không muốn nói nhưng ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa! Không phải là ngươi muốn là võ lâm minh chủ sao? Võ lâm minh chủ nên lấy việc đạo nghĩa làm tiêu chí! Võ lâm minh chủ như ngươi ngay cả mình cũng không nói đạo nghĩa thì ai còn nghe lời ngươi? Ai còn phục ngươi?” Đường Vấn Thiên quát Ta hừ lạnh. “Là như thế này sao? Làm võ lâm minh chủ thì phải nói đạo nghĩa sao? Ta sẽ không phải còn xin lỗi hắn đấy chứ? Hắn quản thúc ta nhiều như vậy! rất chán ghét!” Hắn hầm hừ nói Ta nghe vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng “Cái ngươi làm chính là hắc bạch lưỡng đạo minh chủ, không phải sao? Đã hắc đạo mà vừa là bạch đạo! Hơn nữa, vốn là Đường Đình Hiên chính mình không nói đạo nghĩa, xen vào chuyện của ngươi trước! có thể nói là do hắn tự làm tự chịu! Ngươi chỉ là trừng phạt hắn 1 chút mà thôi! Nếu như không xuống tay với hắn thì uy danh minh chủ của ngươi sẽ chẳng còn tồn tại nữa! Truyền ra ngoài thì sẽ thành: võ lâm minh chủ nhận tiền, bắt cóc con tin! Thật khó nghe! Không bằng đánh chết hắn, giết chết cả nhà hắn, sau đó đoạt toàn bộ tiền tài trong phủ Tam vương gia của hắn! Nhất định là có thể lấy được nhiều hơn! Nhớ kỹ, diệt cỏ phải diệt tận gốc!” “Ách. Cũng đúng! Võ lâm minh chủ tương lai của chúng ta mà bị người khác biết hôm nay làm ra loại chuyện này, thật sự sẽ rất mất thể diện!” Thiếu niên trầm ngâm nói. “Nếu Tam vương phủ dễ dàng tiêu diệt như vậy thì đội cận vệ trong phủ Tam vương gia đều ăn cơm khô cả rồi! Các ngươi nghĩ kỹ 1 chút, bây giờ các ngươi chỉ xung đột nho nhỏ với Đường Đình Hiên mà thôi! Bây giờ hắn ngất 1 chút thì có liên quan gì! Không cần phải diệt môn nghiêm trọng như vậy!” Đường Vấn Thiên nói “Bản thân ta vốn là cảm giác được, đề nghị này không tồi!” Đường Vấn Hiên nhỏ giọng nói “Vấn Hiên, sao ngươi lại đồng tình với nàng ta! Diệp Dược Nô! Mời nàng sau này cách xa Vấn Hiên của ta ra 1 chút! Nàng đã làm hư hắn rồi!” Đường Vấn Thiên cả giận nói Ta cười, “Cái gì? Ngươi nói ta làm hư hắn? Ngươi là ca ca của hắn,  không phải ngươi đã quên mình đã làm ra chuyện gì rồi đấy chư! Bản thân ta cảm thấy ngươi làm hư hắn nhiều hơn!” “Ít nhất mà nói, Vấn Hiên trước đây ôn nhu tinh khiết lương thiện, từ sau khi gặp phải nàng, liền có chút nổi loạn, nàng thừa nhận sao?” Hắn lạnh lùng nói Ta cười, nâng cằm Đường Vấn Hiên lên. Giữ chặt gương mặt hắn, khoá trụ đôi môi hắn Cho đến khi hắn ôm lấy thắt lưng của ta, ta mới phát hiện, nguyên lai Đường Vấn Hiên cũng đã sớm cởi dây trói rối “Ngươi đang gạt người?” Ta ghé vào lỗ tai hắn, nói nhỏ. Nhưng bên tai lại nghe thấy thanh âm người nào đó đang nghiến răng “Ta không có trúng độc!” Hắn cười, vuốt ve mái tóc ta “Đây gọi là hi sinh vì đại chục! Ta biết nàng chính là Diệp Dược Nô. Hơn nữa, nàng và đại ca cũng không có cơ hội ở riêng với nhau “Đây là nguyên nhân ngươi bị bắt? Là bởi vì ngươi muốn bị bọn họ bắt?” Ta rất muốn cười. Đường Vấn Thiên giận dữ nói “Nơi này còn đang có người ngoài! Hai người các ngươi ý tứ 1 chút! Ta còn chưa có hưu nàng! Vấn Hiên! Nàng là đại tẩu của ngươi! Tiểu thúc và đại tẩu, sao có thể? Diệp Dược Nô! Nàng nên vì Tuyệt Thế mà ngẫm lại! Tuyệt Thế tương lai sẽ làm hoàng đế, người khác nhắc đến thì sẽ nói mẫu thân của hắn và tiểu thúc tử loạn luân với nhau! Nàng nói xem?” Khoé môi ta co quắp, chỉ là 1 lời nói mà  cũng đáng giá như vậy sao? “Như thế nào? Đường quốc chủ ghen tị?” “Đại ca! Xin lỗi! Lúc này đây, ta sẽ không bao giờ đem nàng tặng cho ngươi nữa! Ngươi không phải là người chính thức trân trọng nàng! Ta mới là người đó” Vấn Hiên ôm bả vai của ta, lần đầu tiên cường thế đối đạo với Đường Vấn Hiên Sắc mặt Đường Vấn Thiên trong nháy mắt đã trở nên xanh mét, một hồi lâu mới lạnh lùng nói “Ngươi rốt cuộc cũng nói ra miệng rồi! Tốt lắm!” Bàn tay của Đường Vấn Hiên lại nắm lại thật chặt. Ta cảm giác rằng hắn đang khẩn trương. Quay đầu lại nhìn vào mắt hắn. Bọn ta cứ thế gắt gao nhìn nhau chằm chằm! Như thể trong xe ngựa này không hề tồn tại người nào khác! Như thể bọn ta không phải là người đang bị bắt cóc mà đang ở tại Xuất Vân điện, đang ở trong bầu trời thơm mát hương tuyết lạnh tung bay, ở dưới táng cây mai nở nhụy hồng! Trong nháy mắt này, trong mắt bọn ta chỉ có lẫn nhau! “Đủ chưa? Các ngươi đang làm gì? Nơi này còn có người khác, được không?” Hắn thô lỗ nói Lúc này ta mới thu hồi ánh mắt. Đúng vậy! Vấn Hiên đã để mắt đến ta nhiều năm như vậy, chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ động tâm với hắn. Tại sao ta lại không thể? A! Được rồi! Được rồi! Là Tuyệt Thế! Nếu không phải vì Tuyệt Thế… “Nàng chớ có quên Tuyết Thế và Tuyệt Hoàng! Đại tẩu loạn luân với tiểu thúc tử, nếu các ngươi là người dân bình thường thì cũng thôi, nhưng các ngươi lại là hoàng thất của Hoàng quốc! Vấn Hiên, người phụ nữ này lòng dạ ác động như vậy, ngươi còn muốn?” Đường Vấn Thiên áp lực thống khổ Ta cúi đầu không nói. “Ta nghĩ kỹ rồi! Đại ca, là ngươi không nhìn thấy những mặt tốt của nàng! Năm đó, lúc ở Phong quốc, nàng vì cứu 2 người chúng ta mà mấy lần đối đầu với đám thổ phỉ! Nàng có thể tìm lại những món quà tặng của ta trong băng tuyền, thiếu chút nữa là đã mất mạng! Nàng cũng sẽ vì thủ cấp của mẫu thân mà uống rượu độc của ngươi, lên đỉnh núi Xích sơn! Tại thời điểm mấu chốt nhất cũng mang theo nữ nhi của mình! Tại bờ vực thẳm, nàng rõ ràng là có thể chặt tay ngươi nhưng nàng lại chặt đứt tay của mình! Vì cái gì? Đại ca, ngươi có muốn biết hay không?” Hắn nói 1 câu, cái mũi của ta lại cay cay 1 lần. Chính ta cũng không biết, nguyên lại, ta cư nhiên tốt bụng như vậy! “Chuyện đó, ta đương nhiên biết! Nàng ấy là vì Tuyệt Hoàng! Tình nguyện chặt đứt tay của mình!”  Hắn nói giọng khàn khàn. “Nguyên lai ngươi cũng biết! Người phụ nữ này mặc dù mọi chuyện dùng hết tâm cơ, nhưng lại là 1 đồ ngốc không thuốc chữa! Những người khác khi bị thương, khi đau đớn thì sẽ nói ra để người khác đến cứu nàng! Nhưng nàng ấy lại không như vậy! Nàng bị thương cũng sẽ không khóc, đau đớn cũng sẽ không kêu! Tâm của nàng sắt đá, nhưng lại vì ta mà phá vỡ lời thề không y [không chữa bệnh] của nàng! 1 người thoạt nhìn lãnh huyết tuyệt tình như vậy nhưng lại là 1 nữ  tử trọng tình không có thuốc chữa, ngươi bảo ta như thế nào buông tay? Cùng lắm là không làm thái thượng hoàng nữa! Ngươi tuyên bố với người ngoài rằng ta đã qua đời vì bệnh cũng được! Lúc này đây, ta sẽ không buông tay lần nữa!” Dứt lời, hắn liền cầm tay ta lên Nguyên lai, trong lòng hắn, ta tồn tại như thế sao? Hắn nói 1 câu, trái tim của ta lại thắt chặt 1 chút “Ha! Ha ha! Ngươi cho rằng, những việc này, ta không nhìn thấy sao? Ta đấu đá với nàng nhiều năm như vậy, nàng thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì ta đểu có thể tính được chuẩn xác, ngươi nói xem, sao ta có thể không biết? Chỉ là, có 1 số việc, không phải ngươi muốn thì có thể làm! Vấn Hiên, có rất nhiều lúc, vì nhiều chuyện làm cho ngươi không thể không làm tổn thương nữ tử ngươi yêu mến nhất, khi đó tâm tình của ngươi sẽ thế nào?  Vấn Hiên, ngươi sẽ hạ thủ được sao? Ngươi biết chuyện nào thống khổ đến mức nào sao? Nếu lúc đầu, ta không làm hoàng đế, để những việc phiền não này lại cho ngươi, ngươi nói xem, sẽ tốt biết bao nhiêu!” Hắn áp lực, nghẹn ngào mà gầm nhẹ Cả người ta phát run. Hắn cư nhiên, hắn cư nhiên… “Đường quốc chủ, chuyện của ta và Vấn Hiên không cần ngươi quan tâm! 2 người bọn ta sẽ phát triển thành cái dạng gì, không phải là chuyện để ngươi quan tâm! Ngươi làm tốt chức vụ hoàng đế của ngươi là tốt rồi!” Lòng bàn tay ấm áp, bàn tay của Vấn Hiên đang cầm lấy tay ta. Trong lòng ta không khỏi đau xót! Cùng hắn 10 ngón tay nắm chặt. Tại sao lúc này ta không cảm thấy hạnh phúc? Là Vấn Hiên sao? Là vì những lời nói của Vấn Hiên sao? Nguyên lai, qua nhiều năm như vậy, ta cũng khát vọng tình yêu, ta cũng muốn có 1 nam nhân nhiệt liệt yêu ta Ta cư nhiên  không nỡ rút tay về! “Nguyên lai! A! Nguyên lai! Ta sớm biết rằng nàng động tâm với hắn. Ngày đó ban rượu độc, vài tên cung nhân trở về bẩm với ta, nàng lấy cớ này đến cớ khác là muốn ứng tấu vời tiếng sáo bên trong Xuất Vân điện! Tiếng đàn vừa dứt, nàng liền uống cạn rượu độc! Bên trong Xuất Vân điện, ta chỉ biết 1 người có thể thổi sáo! Đó là Vấn Hiên! Nàng làm như thế là vì hắn!” Hắn cười khổ, trong đôi mắt có lệ, vô cùng thương tâm Cau mày, trong lòng không có tư vị gì “Các ngươi đừng ầm ĩ nữa! Mấy lớp sắt đã làm xong rồi! Mấy người các ngươi còn nói chuyện quỷ quái gì nữa! bây giờ là lúc để ghen tuông sao? Nghĩ cách còn sống để đi ra ngoài mới là đúng đắn! Ha ha ha!” Thiếu niên kia đắc ý cười Ta dùng sức tránh ra, tránh khỏi tay của Vấn Hiên. Vén rèm xe ngựa lên, quả nhiên, bọn họ đã đóng thêm cả toà sắt vào trên xe ngựa! Ta chán nản ngồi vào 1 bên. Vấn Hiên đi lại muốn cầm lấy tay của ta, ta theo tránh ra theo tiềm thức Hắn ngẩn ra, chậm rãi thu tay lại, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, bạc môi mím lại, chầm chạm rủ xuống vài phần. Hắn tức giận! “Cởi trói cho ta đi!” Đường Vấn thiên nhỏ giọng nói. Ta nhìn vào mặt Vấn Hiên, Vấn Hiên không lên tiếng, nhíu mày Ta xoay đầu sang nơi khác “Ngươi có thể nhờ Vấn Hiên, hắn đương nhiên sẽ cởi trói cho ngươi!” Hắn cười khổ nói, “Nàng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn đến ta, phải không? Diệp Dược Nô! Nhìn thấy ta, cư nhiên lại giả vờ làm Diệp Dược Nhi! Nàng chưa bao giờ giả mạo nàng ta, nhưng làm tránh ta, nàng đã làm Ta mở mạnh mắt ra “Ta đã không còn là Diệp Dược Nô ngày đó! Diệp Dược Nô ngày đó đã chết! Ngươi còn không rõ sao? Là ngươi chính tay giết chết! Đã chết thì là đã chết, người bây giờ trước mặt ngươi không có chút quan hệ với Đường Vấn Thiên! Chỉ là người với táng mạng hoàn toàn mới!” Trong đôi mắt hắn có lệ nhưng lại cố kiềm nén để không rơi xuống! Ta quay đầu, không nhìn hắn. “Đúng vậy! Diệp Dược Nô đã chết! Bị chết thảm!” Đường Vấn Hiên đột nhiên nói. Bị chết chết? Ta quay đầu lại nhìn hắn. Trên vẻ mặt hắn là ý cười. “Nàng đã quên, ngày đó tại Xuất Vân điện, mấy ngày trước khi ta thành thân, nàng đã nói gì với ta rồi sao?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta Ta vô lực dựa vào thành xe ngựa. Nếu có kiếp sau, Diệp Dược Nô ta quyết không phụ ngươi!