Lãnh Cung Hoàng Hậu
Chương 141
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” cả người hắn bắt đầu phát run, chỉ nói được đúng 3 chữ đó
Ta cười với hắn “Xin lỗi Đường quốc chủ, ta bây giờ thật sự có việc muốn làm, hơn nữa, ngươi có quân đội bên ngoài, cho nên, không thể làm gì khác hơn là đổi y phục cho ngươi!” Nói xong, ta liền tiến hành dịch dung. Chỉ trong chốc lát, 1 gương mặt của Đường Vấn Thiên đã hoàn thành
“Mấy năm nay, nàng thế nào rồi?” Hắn nói giọng khàn khàn.
“Nhờ hồng phúc của ngươi, mỗi ngày đều phái người đuổi giết, rốt cuộc làm cho mái tóc của ta trắng không còn chút sắc, ngươi nói xem, ta có tốt hay không?” Ta nháy mắt với hắn, ta thấy sự mơ hồ trong mắt hắn. Ta biết, lúc này ta chính là Đường Vấn Thiên, hắn thấy chính mình nháy mắt với hắn, có phản ứng thế này cũng là bình thường
“Ta không có đuổi giết nàng!” Hắn lớn tiếng nói.
Ta quay đầu, dùng kim quan búi tóc, nâng cằm hắn lên “Ngươi đang nói với ai? Ngươi cho rằng ta là đồ đần sao? Nhiều lời vô ích, Đường quốc chủ, hảo hảo bảo trọng! Còn nữa, đối xử với Tuyệt Thế tốt 1 chút! Nếu không, ta khó có thể đảm bảo mình sẽ không mang hắn về làm chưởng môn của thần y gia!”
Dứt lời, liền buộc đai lưng hoàng kim lại. Nở 1 cười với hắn, dễ dàng quang minh chính đại tránh khỏi tai mắt của Đường Vấn Thiên và Đường Vấn mà đi ra ngoài Y Y các
Tìm 1 khách điếm, ta rửa mặt sạch sẽ, thay đổi quần áo, ta tản mạn trong Hoàng thành mà không có mục đích
Trong lúc bất tri bất giác đã cư nhiên đi tới bên ngoài Tam vương phủ Tam vương gia. Ta sao lại muốn tới nơi này? Trong lòng ta thầm mắng chính mình, đang định quay đầu lại thì thân thể đột nhiên tê rần
“Ta đã quan sát ngươi thật lâu, ngươi là ai ta mặc kệ, nhưng những chuyện ngươi đã làm, ngươi nhất định phải phụ trách!” Thanh âm của Đường Đình Hiên ma mị mà lạnh lùng
Ta hừ lạnh, “Tam Vương phi vừa mới qua đời mà Tam vương gia đã có lòng để quan sát nữ tử khác, quả nhiên là hảo tâm tình!”
Hắn hừ lạnh, “Hảo cho cái miệng lợi hại! Bất quá, đối với ta mà nói, là vô dụng!” Dứt lời, hắn liền cúi xuống ôm lây ta rồi ném lên xe ngựa, chính mình cũng nhảy lên theo, ta tức giận đến xanh mét cả mặt
Xe ngựa bay nhanh như Mercedes Benz [== ta xin thề, đây là nguyên văn bản gốc đấy ạ], Đường Đình Hiên sắc mặt không chút thay đổi, ngồi ở bên cạnh ta!”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nao? Đang êm đẹp, bắt ta để làm gì?” Ta giận dữ hét.
Hắn cười lạnh, nắm lấy cằm ta “Ngươi trông rất đẹp! Mặc dù tóc trắng không còn chút sắc, nhưng vẫn là mỹ nhân hiếm thấy. Đây cũng là nguyên nhân tại sao 2 vị hoàng huynh của ta vì ngươi mà đẩy lão tử đến cục diện “bất tương lai vãng”! Chuyện này còn chưa tính, ngươi cư nhiên lại hạ sinh ra 2 tiểu yêu tinh, suốt ngày chạy đi khi dễ Tiểu Dịch của ta thành như vậy! Muốn tách cũng chỉ có thể trách ngươi, tại sao ngươi lại làm cho 2 vị hoàng huynh của ta yêu ngươi như vậy? Bởi vì ta là tam tử (con thứ 3), ngay cả căn bệnh tai ương của Vấn Hiên, ở trong lòng hắn cũng còn hơn ta gấp trăm lần! Ta không phải là thân thích của hắn sao? Tại sao hắn lại đối xử như vậy? Chưa bao giờ đem ta để vào mắt. Ta còn là tam hoàng tử gì chứ!”
“Không phải là ngươi muốn làm hoàng đế đấy chứ? Trước khi Thụy Nhạc Mai chưa chết, ngươi không làm; bây giờ đã chết rồi, ngươi muốn làm sao? Ngươi làm hoàng đế thì có ai có thể chia sẻ với ngươi?” Ta hừ lạnh.
Hắn cả giận nói, “Tiểu Dịch, ta muốn Tiểu Dịch trở thành vị hoàng đế dũng mãnh nhất trên đời! Ta muốn hắn làm hoàng đế!”
Tên hoàng đế chỉ biết khóc lóc kia? Lúc các đại thần phản đối hắn, hắn sẽ khóc lớn? Nữ tử hậu cung ầm ĩ không ngừng, hắn cũng sẽ khóc lớn? Ta cố gắng muốn tống khứ cái sự tưởng tượng không thực tế này ra khỏi đầu, nhưng lại phát hiện, nguyên lai là không được.
“Ngươi bắt ta thì có ích lợi gì?” Ta lắc đầu “Ta bây giờ cũng đâu còn là hoàng hậu. Chỉ là 1 nữ tử trên danh nghĩa người chết!”
“Ta phải cảm tạ ngươi! Cảm tạ ngươi, giúp ta nhẹ nhàng như vậy liền có thể bắt hoàng huynh rồi, ha ha! Ngươi cứ yên tâm, con người của ta rất trọng tình huynh đệ, sẽ không để cho bọn họ chết! Chỉ là muốn bọn họ biến mất trong mấy tháng mà thôi. Sau khi biến mất, quốc gia không thể 1 ngày không có chủ, khi đó, ta liền sẽ thay thế! Ha ha ha!” Hắn xoa tay cười to
Xe ngựa đi được 1 lúc, tới vùng ngoại ô của Hoàng thanh, rất nhanh, ta đã có đáp án
Đường Đình Hiên xuống khỏi xe ngựa liền ném Đường Vấn Thiên và Đường Vấn Hiên lên, xe ngựa lãi tiếp tục bay nhanh đi
Mặc dù Đường Vấn Thiên đã đổi quấn áo lại rồi, cũng đã rửa sạch mặt, nhưng vết thương trên mặt đã mơ hồ có màu đen, lúc này, 2 người bọn hắn đều đang hôn mê
Đường Đình Hiên từ lúc nào đã cư nhiên có dã tâm này, ta không hề ngờ tới. Cái lão hoàng đế kia cũng thật là…! Cái gì mà nói tam tử không tuân theo ý chỉ của phụ hoàng rồi liền tống đến tông miếu ở ngoài cung, làm cho Đường Đình Hiên cả 1 đời buồn bực, bây giờ thì tốt rồi, phản công, bắt cóc hết 2 đứa con bảo bối của lão
Qua nửa ngày, 2 người bọn hắn vẫn như trước – không có dấu hiệu thức tỉnh, trong lòng ta liền bắt đầu có chút sốt ruột. Giãy giụa muốn cởi dây trói ra nhưng có thể nào cũng không cởi ra được
Xe ngựa lung lay lắc lắc, giống nhau lúc trước, 3 người bọn ta cùng đi Phong quốc, chỉ là lúc này 3 người bọn ta phải đi tìm Hàn Tuyết và Hàn Mai, mà bây giờ lại bị trói, ném ở trên xe ngựa
Nghĩ tới 1 đời anh danh của Dược Nô ta cư nhiên thua trong tay lũ nam nhân Đường gia, nếu truyền ra ngoài thì mất hết cả mặt mũi ta! Đường Đình Hiên sao?
Thừa dịp lúc bọn họ thay ngựa, ta nói với xa phu “Đi! Kêu Đường Đình Hiên đến đây cho ta, ta có lời muốn nói với hắn!”
Xa phu nọ hừ lạnh nói “Nữ nhân! Bây giờ các ngươi là tù nhân. Ngươi nên nhận thức tình huống cho rõ ràng, dưới tình huống này, ngươi cư nhiên còn có thể ra lệnh cho ta sao! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nữ vương bệ hạ sao? Buồn cười chết đi được! Tục danh của vương gia không phải 1 nữ tử như ngươi có thể gọi!”
Ta có cừu oán với hắn sao? Tại sao hắn đối xử với ta như vậy?” ta ta gọi hắn là Đường Đình Hiên sao? Làm sao vậy? gọi tên hắn thì sai sao? “Nếu ngươi bây giờ không giúp ta đi tìm hắn lại đây, ngươi có tin ta hạ độc cho cả người ngươi không còn sót lại 1 miếng thịt hay không? Cái chết đó rất khó coi!”
Hắn cười lạnh, “Nếu như thật sự có thể hạ độc ta thì đã không cần phải uy hiếp ta rồi. Phụ nữ tốt nhất là nên an phận 1 chút, nếu không, ta không cần quan tâm ngươi là ai mà hành hung cho 1 trận. Có người nào đã nói với ngươi câu này chưa? 1 người phụ nữ cho dù xinh đẹp cũng không thể quá mạnh mẽ, phụ nữ mạnh mẽ thì nam nhân sẽ tránh xa 3 thước, thật không biết họ thích ngươi cái gì!”
“Xú nam nhân ngươi có giỏi thì tới đây! Cho ngươi làm việc là vinh hạnh của ngươi, cư nhiên ở chỗ này khua môi múa mép, có tin ta hạ độc cả nhà ngươi không! Đem liệt tổ liệt tông đã chết của ngươi từ dưới nền đất moi ra, roi thi [hành hình bằng roi] 3 ngày 3 đêm rồi phơi nắng 3 ngày 3 đêm. Sau đó lấy nước nấu canh 3 ngày 3 đêm, sao đó nữa là toả cót dương cốt [phân tán tro cốt than khói bụi!” Ta giận dữ hét. Cho tới bây giờ, ta mới phát hiện, nguyên lai, nhân duyên của thật sự bất hảo. Bỏ đi vị trí thần y hàng đầu, cư nhiên chưa từng có người nào đồng ý thân cận với ta. Cho ta ta có xinh đẹp thì kết quả vẫn giống vậy
Trong thanh âm của người thiếu niên lộ ra sự phẫn nộ “Ngươi đúng là 1 nữ nhân không biết tốt xấu, nếu như không phải là nhìn thấy mặt của ngươi, ta thật sự không biết ngươi có phải phụ nự hay không, nếu như không phải là ngươi đã sinh hạ hài tử thì ta thật sự hoài nghi! Hừ, phụ nữ không nên quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, nam nhân sẽ tránh xa 3 thước. Đại thẩm [bác gái[, đừng vội đào tổ phần [phần mộ tổ tiên] của ta, ta cam đoan hôm nay ngươi sẽ hối hận vì những lời nói này!”
Môi ta bắt đầu phát run, tiểu tử này cư nhiên bảo ta là đại thẩm! Ta ta ta….. ta già như vậy sao?
Phụ nữ để ý nhất là 3 chữ của nam nhân, đó là: già, xấu, béo. Trong 3 chữ này, “già”” là đứng hàng thứ nhất. Mà hắn cư nhiên chạm đến chỗ đau đớn nhất của phụ nữ. Tiểu tử này không muốn sống nữa rồi!
“Ôi! Đại chất tử [cháu trai], nếu đã gọi là là đại thâm thì nên kính lão ái ấu [kính già yêu trẻ], ta già, phiền ngươi đi kêu Đường Đình Hiên 1 tiếng, có được không?”
Hắn ha ha cười, lúc này mới đắc ý nói, “Lúc này mới giống như 1 nữ tử, một nữ tử tóc bạc thì sao có thể hy vọng xa vời rằng 1 mỹ nam thanh xuân thương hương tiếc ngọc với ngươi đây? Gọi ngươi là đại thâm đã không làm ngươi thất vọng rồi, cũng nên gọi ngươi là bà bà, ha ha ha!”
Khoé môi ta co quắp, bà bà! Được lắm! Tiểu tử! Ngươi chọc giận ta thành công rồi!
“Đường —— Đình —— Hiên! Ngươi lăn ra đây cho ta!” Cầu người không bằng cầu mình, so với việc bị 1 tiểu nam tử làm cho tức chết thì không bằng chính mình lên tiếng gọi
Qua chốc lát, cánh cửa gỗ của xe ngựa quả nhiên được mở ra, Đườn Đình Hiên 1 tay vén màn che, mất kiên nhẫn nhìn ta “Kêu la cái gì!”
“Gọi ngươi đương nhiên là có chuyện muốn nói với ngươi, kêu la cái gì? Ngươi giết 2 người họ làm gì?”
Hắn ngẩn người, lên trên xe, duỗi tay đến dưới mũi bọn họ để dò xét “Ai nói là 2 người hắn đã chết? Rõ ràng chỉ là hôn mê mà thôi!”
“Tốt lắm, nơi này không còn ai nữa, ngươi rốt cuộc muốn đưa 3 người bọn ta đi đâu? Trói cột như vậy cũng không phải là chuyện hay! Ta không có võ công, sẽ không chạy thoát được. Bọn họ cũng đang hôn mê, không bằng, ngươi cởi trói cho ta, được không?”
Hắn híp mắt nhìn ta một hồi lâu, chỉ chỉ vào mũi mình “Tại sao ta phải làm như thế, ngươi chỉ là 1 tù nhân, dựa vào cái gì mà chỉ thủ hoạ cước [khua tay múa chân] với ta? Ngươi cho rằng ngươi còn là Hoàng hậu trong Xích Hoàng cung sao? Nếu không phải như vậy, ta có thể bắt ngươi tới thì có nghĩa là ngươi không có quyền lên tiếng!” Dứt lời, hắn liền nâng cằm ta lên “Trước lúc Nhạc Mai qua đời, ngươi làm nên nhiều chuyện như vậy, khiến cho nàng chết cũng chết không an ổn, ngươi cho rằng ta sẽ khinh địch như vậy mà bỏ qua cho ngươi sao? Diệp Dược Nô, ngươi quá coi thường ta!” Hắn lời, hắn liền đẩy ta sang 1 bên
Ta cười lạnh “ta tưởng rằng, Đường Đình Hiên vốn là 1 nam tử sáng sủa thông suốt, 1 nam tử rất yêu Thụy Nhạc Mai, nhưng nguyên lai lại không phải. Ngươi tình nguyện nhìn nàng chịu khổ, cũng không muốn nàng chết đi! Lúc còn sống, tâm nguyện của nàng là gì, ngươi biết không? Chính là nhìn thấy Tuyên Tuyết Tán. Mà ngươi, lại trước lúc nàng chết 1 khắc mới để cho nàng nhìn thấy! Còn giữ bí mật này, làm cho lúc nàng chết cũng không biết, đây là tình yêu của ngươi sao? Rõ ràng là có thể làm cho nàng vui sướng nhưng lại lựa chọn việc làm cho nàng thống khổ, biết rõ người nàng không phải là ngươi nhưng vẫn muốn giữ nàng ở bên cạnh! Ngươi xứng đáng nói đến chuyện yêu nàng sao?” Ta cơ hồ là cắn răng mà nói ra những lời này, vừa mới nói ra khỏi miệng, ta liền giật mình, đây không giống tình cảnh ngày đó khi ta bị Đường Vấn Thiên vây hãm trong hoàng cung sao? Cư nhiên Thụy Nhạc Mai cũng giống ta như vậy!
Chỉ là, nàng chết thật; mà ta thì không!
Hắn nghe vậy, một cái tát vứt lại đây, đánh cho mặt ta lệch sang 1 bên “ngươi đang nói cái quái gì! Một phụ nữ như ngươi thì biết cái gì!” Hắn như 1 con sư tử bị thương, vô cùng đau đớn
“Chính bởi vì ta vốn là một nữ tử, ta mới có thể hiểu rõ cảm giác này! Yêu mến nam nhân không thương mình, muốn gặp người yêu đã chết đi, loại thống khổ này, 1 nam tử như ngươi sao có thể hiểu rõ!” Ta cười lạnh nói.
“Ngươi biết cái gì! Nàng đã từng nói với ta, cả đời này, có được tình yêu của ta, nàng chết cũng không oán. Nàng rõ ràng là có chút tình cảm với ta! Nhưng, ngươi đã đến nhưng lại không chữa cho nàng! Ngươi làm thần y kiều gì? 1 thần y không ra tay cứu người cũng có thể gọi là thần y sao? Không thích cứu người như vậy, chi bằng để ta rửa sạch loại người bại hoại như ngươi!” Dứt lời, hắn liền rút trường kiếm bên hông ra, chỉ vào mặt ta
Ta ngước mặt lên nghênh đón, cười nói “Có thể 1 kiếm chém ta chết. Nhưng nếu ta chết, ta cam đoan, ngươi sẽ hối hận cả đời.”
Nụ cười của ta vô cùng tự đắc, vô cùng vui vẻ, làm cho hắn tưởng rằng, nếu chém chết ta, hắn thật sự sẽ hối hận
Một thần y, hơn nữa còn là 1 thần y thích hạ độc, lúc nói nói bình thường với người ta như vậy là bởi vì đã tính trước, nhắm đúng người quan trong của hắn mà hạ độc thủ
Sắc mặt hắn đổi đổi, một hồi lâu, hét với với ta, “Ngươi đã làm gì Tiểu Dịch?”
Quả nhiên, hiểu sai rồi! Ta chỉ nói rằng hắn sẽ hối hận, chưa có nói là đã xuống tay với tiểu hài tử kia. Nhưng, hắn lại liên tưởng đến rồi!
Ta nở 1 nụ cười thần bí với hắn “Ngươi nói xem?”
Sắc môi hắn trắng bệch, thanh kiếm chuyển đến trên cổ Đường Vấn Hiên “Nói! Nếu không, ta sẽ chém đầu hắn!”
Ta không nhịn được mà bật cười “Như thế nào? Không phải là ngươi không biết nhị ca người vốn là đệ tử của Lâu Nhạc Khanh đấy chứ!”
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
8 chương
70 chương
4 chương